Sau khi cơm nước xong, Quý Miện cầm chai nước khoáng lên, uống từng ngụm nhỏ, sau khi uống xong thì hắn liền nằm xuống ghế, mày nhíu chặt, hai mắt nhắm nghiền, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Lâm Nhạc Dương muốn tìm hắn nói chuyện, nhưng vừa mở miệng đã bị Phương Khôn cắt ngang.
“Đừng làm phiền anh ấy, anh ấy đang diễn tập trước cảnh diễn trong đầu đấy, đây là thói quen của anh ấy.”
Phải nói rằng, đã rất lâu rồi Phương Khôn chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của Quý Miện.
Lúc mới vào nghề, Quý Miện luôn rất nghiêm túc trong từng cảnh quay, trước khi bấm máy nhất định sẽ tự hỏi rồi lấy cảm xúc rất nhiều lần, sau đó dùng hết sức của mình mà dung nhập vào cảnh diễn.
Cũng chính sự nghiêm túc cùng kiên trì này, cho nên kỹ thuật diễn của hắn mới có thể phát triển đến cái trình độ như ngày hôm nay.
Nhưng cũng chính vì hắn phát triển quá nhanh, leo lên quá cao, cho nên mấy năm gần đây, hắn đã sớm mất đi hứng thú với diễn xuất rồi, một cảnh diễn có thể không cần cố gắng gì vẫn có thể diễn tốt, không còn cái tâm tình nhiệt thành như lúc mới vào nghề.
Hắn vẫn chỉ đứng tại chỗ như vậy, hơn nữa hoàn toàn không còn động lực tiến về phía trước, đó là một trong những lý do khiến hắn muốn lui giới sớm.
Phương Khôn cảm thấy lo âu cùng đau lòng đối với tình trạng của hắn bây giờ, nhưng lại không có cách nào khiến cho hắn nghiêm túc thêm lần nữa, thế nhưng một người mới lại có thể làm được.
Thiên phú của Tiếu Gia Thụ đáng sợ đến như vậy sao?
Đáng sợ đến độ ngay cả Quý Miện cũng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ?
Lâm Nhạc Dương chỉ trở thành trợ lý cho Quý Miện mấy tháng, sau đó liền đi học đại học, cho nên cũng không biết hắn còn có cái thói quen này, vì thế liền im lặng.
Sau khi nghỉ ngơi hơn hai mươi phút, bên ngoài xe truyền đến tiếng hét của La Chương Duy.
“Bắt đầu quay, bắt đầu quay, tất cả mọi người bước vào vị trí của mình đi!”
Quý Miện lập tức mở to mắt, buông tay áo xuống, mặc tây trang vào, sau đó nhanh chóng bước đến về phía trường quay, không nói với ai bất kỳ lời nào, biểu tình cực kỳ nghiêm túc.
Lâm Nhạc Dương bị dáng vẻ này của Quý Miện dọa sợ, sau một hồi lâu sửng sốt mới đuổi theo, phía sau mơ hồ truyền đến tiếng thì thầm của Phương Khôn.
“Quả nhiên bị Tiếu Gia Thụ kí©ɧ ŧɧí©ɧ rồi, còn là bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ lớn như vậy nữa.”
Bị Tiếu Gia Thụ kí©ɧ ŧɧí©ɧ?
Lời này nghĩa là sao?
Lâm Nhạc Dương nghĩ đến một khả năng, sắc mặt tối lại.
Sau khi Tiếu Gia Thụ cơm nước xong, lại hóa trang thêm một lần nữa, đứng bên cạnh La Chương Duy chờ cảnh quay bắt đầu.
Suất diễn phía sau của y rất ít, chỉ cần giả làm một thi thể là được, đa số thời gian đều không làm gì cả.
Nếu là trước đây, y đã sớm nằm ườn ra trên ghế xếp, trốn đến cái góc yên tĩnh nào đó chơi game rồi, nhưng bây giờ ánh mắt cậu lại sáng ngời, háo hức muốn thử.
Thấy Quý Miện đi tới để chuyên viên trang điểm làm ướt áo khoác tây trang của hắn, tầm mắt của Tiếu Gia Thụ lập tức dính lên, Quý Miện đi đến chỗ nào đầu cậu liền chuyển tới chỗ đó, giống như một tiểu chó săn đã xác định được mục tiêu vậy.
Quý Miện nhanh chóng liếc mắt nhìn y một cái, ánh mắt có chút phức tạp.
Ngay sau khi đạo diễn hô một tiếng khởi động máy, vẻ nhu hòa trên mặt hắn lập tức biến mất, biến thành vẻ lãnh khốc.
Cảnh sau nói về đối thủ một mất một còn của Lăng Đào là Đồ Bưu, hắn cũng không biết Lăng Phong bị tiêm ma túy kiểu mới cùng virus bệnh, hắn cũng bị người khác hãm hại, biến thành một cây đao của người khác để trả thù Lăng Đào, nếu không hắn sẽ không nghênh ngang chạy đến tập đoàn Lăng thị đàm phán.
Nhưng Lăng Đào cũng không quan tâm đến điều đó, cho dù có như thế nào, chuyện của em trai do chính Đồ Bưu làm ra, hắn phải bắt Đồ Bưu trả giá đắt, vì thế hắn đã gϊếŧ chết đối phương dưới bãi đỗ xe.
Thư ký trường quay đánh bản, các diễn viên bắt đầu diễn.
Chúng nguyên lão trước đó ý đồ dùng chuyện Lăng Phong phản bội tập đoàn làm lợi thế uy hϊếp Lăng Đào trở thành đại lý của ma túy kiểu mới không dám nói câu nào nữa, lục tục rời đi.
Sau khi xe của bọn họ rời đi, Đồ Bưu mới hùng hùng hổ hổ bước ra từ thang máy.
“Mẹ nó, Lăng Đào đúng là kẻ điên, ngay cả em trai ruột của mình cũng gϊếŧ! Đi đi đi, chạy nhanh lên!”
Hắn biết mình đã gặp xui xẻo rồi, nhưng đã chậm, vừa đi ra khỏi thang máy, một đám người mặc đồ đen cầm súng máy nhắm ngay bọn họ mà liên tục nổ súng, tất cả vệ sĩ đều bị bắn chết hết, chỉ còn lại hắn là không hề hấn gì.
Quý Miện bước ra từ trong bóng tối, chậm rãi cởi cà vạt, biểu tình nhìn thì có vẻ bình thản, nhưng trong đáy mắt lại lộ ra vẻ điên cuồng.
Đồ Bưu bị dọa cho tiểu ra quần, thịch một tiếng quỳ xuống, dập đầu xin tha, nước mắt nước mũi đầy trên mặt, dáng vẻ của hắn lúc này so với Lăng Phong lên cơn nghiện ma túy còn chật vật hơn.
Nhìn đến cảnh này, Tiếu Gia Thụ không kìm được trợn mắt há hốc mồm.
Ôi đệt!
Cái đoàn phim này đúng là ngọa hổ tàng long a!
Ngay cả một vai phụ nhỏ cũng có kỹ thuật diễn cao như vậy!
Y chọc chọc Hoàng Tử Tấn ngồi bên canh, lặng lẽ giơ ngón tay cái.
Hoàng Tử Tấn dùng di động viết một hàng chữ: Vị này chính là Phó Minh Lỗi, vai ác chuyên nghiệp, trong ngành có danh xưng kim bài vai phụ. Không chỉ hắn, những người đóng vai nguyên lão trước đó là những diễn viên gạo cội có kỹ thuật diễn cực cao, sau này em đi theo học hỏi họ nhiều một chút.
Tiếu Gia Thụ lấy di động ra trả lời: Dường như em đã hiểu cái gì gọi là kỹ thuật diễn rồi. Diễn giống với cái gì đó không gọi là kỹ thuật diễn, mà diễn thành cái gì mới được gọi là kỹ thuật diễn.
Hoàng Tử Tấn cười tủm tỉm mà xoa xoa đầu Tiểu Thụ Mầm.
Tiếu Gia Thụ còn muốn nói ra tất cả cảm nhận của mình, nhưng sau khi nhìn thấy Quý Miện diễn liền hoàn toàn mất đi năng lực phản ứng của mình.
Chỉ thấy Quý Miện đi ra phía sau Đồ Bưu, dùng cà vạt siết chặt cổ đối phương, hàm răng dùng sức cắn chặt, cho nên cơ hàm hai bên cũng nổi gồ lên, nhìn mặt hắn rất dữ tợn, như lâm vào trạng thái của ác quỷ.
Đồ Bưu giãy giụa kịch liệt, nhưng lực đạo trên tay hắn vẫn không giảm, trán, cổ, mu bàn tay nổi lên rất nhiều gân xanh, như là một con dã thú biến dị sắp phát cuồng.
Động tác giãy giụa của Đồ Bưu yếu dần, không ngừng dùng hai chân yếu dần quẫy đạp cho đến khi ngừng hẳn, trên mặt đất chỉ còn lại những vệt nước hỗn loạn mà thôi.
Lúc này Quý Miện mới buông cà vạt ra mà đứng lên.
“CUT!”
La Chương Duy dứt khoát lưu loát hô to.
“Cảnh này qua, cảm xúc rất đúng, cứ tiếp tục duy trì như vậy! Tổ đạo cụ đâu, đưa bao máu đến đây, nhân lúc Quý Miện còn chưa thoát vai nhanh chống quay thêm cảnh nữa.”
Rất nhanh, sau đó có một người đưa đồ đến, bên ngoài bộ quần áo của Đồ Bưu, chỗ bụng và ngực đều được giấu rất nhiều bao máu.
Người đóng vai Đồ Bưu là Phó Minh Lỗi vội vàng bò dậy, nhìn đầu ngón tay của mình, cảm thán nói.
“Quý Miện, vừa rồi cậu làm thật đấy à? Cậu nhìn tay tôi này, sắp bị cậu làm đứt luôn rồi.”
“Xin lỗi anh Phó, sau khi quay xong sẽ mời anh uống rượu.” Quý Miện xoa xoa huyệt Thái Dương, biểu tình có chút phức tạp.
Cảnh diễn kia khiến hắn cảm thấy quá nhập tâm, nhưng cảm giác hình như cũng không tồi nhỉ?
“Vậy thì còn được. Cậu đừng nói chuyện nữa, kẻo khiến cho cảm xúc tụt mất.”
Phó Minh Lỗi trêu ghẹo vài câu mà thôi, cũng không thật sự so đo với hắn.
Tiếu Gia Thụ dùng hai mắt phát sáng nhìn chằm chằm Quý Miện, trái tim đập loạn xạ.
Mẹ ơi, vừa rồi hù chết con rồi!
So tới so lui vẫn là kỹ thuật diễn của Quý Miện lợi hại nhất, đủ để treo mấy diễn viên gạo cội đó lên đánh.
Hắn mới đầu 30 tuổi thôi a!
Sao lại có thể ưu tú như vậy chứ?
Dường như Quý Miện cảm nhận được gì đó, nhanh chóng liếc mắt nhìn cậu một cái, sau đó đi ra xa hơn một chút.
Sau khi đã chuẩn bị xong con rối, La Chương Duy lại lần nữa hô “Bắt đầu”, Quý Miện liền bắt đầu diễn, đứng lên đá mạnh lên thi thể của Đồ Bưu.
Một đám người mặc đồ đen cao lớn đứng chung quanh hắn, đồng loạt cúi đầu không dám nhìn lung tung.
Khuôn mặt hắn thực bình tĩnh, không nhìn ra một chút cảm xúc phẫn nộ hoặc bi thương, cứ một đá lại một đá, giống như chỉ đang lặp lại một động tác đơn giản nào đó, nhưng nhìn kỹ liền phát hiện, con ngươi của hắn đã sớm bị hắc ám chiếm cứ, không còn có một chút nhân tính nào, thậm chí ngay cả thú tính cũng không còn.
Hiện tại hắn vẫn là một người, mà không phải là ma quỷ hay dã thú, nhưng người đã chết, đã sớm chết cùng với thi thể lạnh ngắt của em trai rồi.
Túi máu giấu trong cơ thể con rối bị đá vỡ ra, bắn ra rất nhiều máu, bắn trên mặt đất, cũng bắn vào mặt cùng trán của Quý Miện, khiến cho gương mặt tuấn mỹ vô cùng của hắn lại lãnh khốc đến cực điểm, đồng thời cũng tà lệ vô cùng.
Nhân viên công tác đứng quan sát im re như ve sầu mùa đông, mà Phó Minh Lỗi lại không nhịn được sờ sờ chính cổ của mình, có cảm giác lành lạnh rợn hết cả người.
Cái này mà mà đóng phim đấy hả?
Đây là đánh thật và ngược đãi thi thể a!
Kỹ thuật diễn cỉa Quý Miện dường như lại lợi hại hơn, nhìn khắp giới giải trí, còn có ai có thể so sánh cùng với hắn?
Thi Đình Hành bình tĩnh nhìn một hồi lâu, sau đó bất đắc dĩ thở dài.
Quý Miện không hổ là Quý Miện, cảnh này trong phim hắn diễn đạt ra điên cuồng cùng tuyệt vọng có thể đem người xem dọa khóc.
Nếu là bản thân Thi Đình Hành, hoặc là bất cứ một ảnh đế nào đó đến diễn nhân vật Lăng Đào này, đều khó có thể làm được đến loại trình độ này.
Hận ý toát ra trên người hắn, như sắp xuyên thấu qua màn hình mà tràn ra ngoài.
Tiếu Gia Thụ lặng lẽ nhích đến bên cạnh Hoàng Tử Tấn, không nhịn được mà ôm một cánh tay của hắn, ngay khi La Chương Duy hét lớn một tiếng “CUT”, thiếu chút nữa nhảy dựng lên tại chỗ.
La đạo diễn à, trước khi nói chuyện có thể chào hỏi trước một câu không?
Sắp bị dọa đái ra quần rồi!
La Chương Duy: “Tốt, cảnh này qua! Quý Miện, cậu đã trở lại rồi cậu có biết không?”
Những lời này người khác nghe không hiểu, nhưng Quý Miện cùng Phương Khôn lại hiểu.
Cái gì mà đã trở lại?
Cái tên Quý Miện đã từng xem diễn như sinh mệnh kia đã trở lại.
Kỹ thuật diễn của hắn thời đỉnh cao cũng chỉ thế này mà thôi.
“Nhập diễn mà thôi.” Quý Miện nhàn nhạt xua tay.
“Duy trì a! Nhất định phải duy trì! Tiếu Gia Thụ, nhanh chóng làm dơ mặt của cậu đi, cảnh tiếp theo chuẩn bị!”
La Chương Duy hấp tấp hô lên.
Nhân viên công tác lập tức điều chỉnh vị trí của mấy cái camera.
Chuyên viên trang điểm đem nước mắt giả, nước mũi giả cùng máu giả bôi lên trên mặt Tiếu Gia Thụ, trêu ghẹo nói.
“Cậu nhìn cậu xem, khóc thì khóc thôi, cần gì phải chảy cả nước mũi chứ, báo hại chúng tôi còn phải điều chế nước mũi cho cậu. Cậu có thấy ghê hay không?”
“Nước mũi của mình hoàn toàn không ghê.”
Tiếu Gia Thụ xua xua tay, chờ sau khi trang điểm xong liền đi tới bên cạnh Quý Miện, ngượng ngùng nói.
“Anh Quý, em có chút nặng, anh sẽ không sao chứ?”
Trước kia thì không sao, nhưng hiện tại, cậu vừa tới gần Quý Miện thì tai liền nóng lên, mặt nóng nhưng phát sốt.
Quý Miện bảo cậu diễn cho tốt cậu lại không nghe, còn tự khoe khoang, thật là quá không biết xấu hổ!
Nếu so với kỹ thuật diễn của Quý Miện, vậy thì những gì cậu diễn trước đó chẳng là cái đinh gì cả?
Thậm chí ngay cả một chút ít kỹ thuật cũng không có!
Sau khi được Quý Miện mang nhập diễn, khi cậu đối mặt với hắn luôn có loại cảm giác quắn quéo, dường như còn có chút kích động.
Chị Mỹ Hiên nói rất đúng, được diễn chung với Quý Miện quả nhiên là cơ hội có cầu cũng cầu không được, hắn quá tuyệt vời!
Quý Miện bình tĩnh liếc nhìn y một cái, ánh mắt có chút lập loè, sau một lúc lâu mới nói.
“Tôi không sao.”
Tiếu Gia Thụ xoa xoa tai đỏ bừng, lúc này mới đi qua.
Nhân vật cường tráng sắm vai vệ sĩ bế y lên, yên lặng đứng một bên.
Sắm vai thi thể thì chỉ cần nhắm mắt lại là được rồi, dường như không có gì khó khăn, nhưng Tiếu Gia Thụ vừa mới được trải nghiệm đến lạc thú khi đóng phim, đâu thể lơi lỏng?
Y nghĩ: Ngay cả khi sắm vai thi thể, mình cũng phải lấy ra trăm phần trăm kỹ thuật diễn, không thể hô hấp quá nặng dẫn tới ngực phập phồng, cũng không thể miên man suy nghĩ dẫn tới tròng mắt đi chuyển lung tung. Lỡ như mình không diễn tốt, không biết có liên lụy đến anh Quý không? Không được không được, nhất định không thể kéo chân sau của hắn, hắn chính là nam nhân trên thần đàn đấy!
Quý Miện đang đến vị trí của mình liền không cẩn thận vướng phải con rối dưới chân mà lảo đảo một cái, thiếu chút nữa té ngã.
Hắn che mặt thấp giọng thở dài, sau đó không thể hiểu được mà cười rộ lên.
La Chương Duy lập tức nóng nảy, vội vàng hô.
“Quý Miện, đừng cười, duy trì cảm xúc! Cảnh gϊếŧ thân này đang duy trì tình trạng không NG mà kết thúc, mọi người nhất định phải cố gắng duy trì!”