Sau khi suất diễn buổi sáng quay xong, Quý Miện đi đến bên cạnh La Chương Duy, giống như lơ đãng mà nói.
“Đạo diễn La, nhân lúc mọi người đang có mặt đông đủ ở đây, sao không quay cảnh thì thân (gϊếŧ người thân) luôn.”
Vừa nói vừa đưa cho đạo diễn La một cây thuốc lá, rồi lấy bật lửa ra.
La Chương Duy nghiêng người châm một điếu thuốc, hút mấy hơi rồi gật đầu nói.
“Cũng đúng, cảnh kia chính là điểm nhấn của bộ phim, quay sớm cũng tốt. Tôi thấy mấy ngày nay Tiếu Gia Thụ cũng lơ là quá rồi, không xem trọng chuyện diễn xuất cho lắm, tới chỉ biết chơi game, kịch bản cũng không xem, cũng không đọc cả lời thoại, tôi phải chấn chỉnh lại y mới được. Nếu y không làm tốt, tôi có thể nhân lúc này mà đổi người, tránh lãng phí thời gian và tiền bạc của đoàn làm phim. Đời này tôi còn chưa nhìn thấy ai đi đóng phim lại mang cả người chỉ đạo diễn xuất theo, đây không phải là không xem tổng đạo diễn như tôi ra gì sao!”
Quý Miện không nói gì, tự mình châm một điếu thuốc, chậm rãi hút.
Hôm nay Tiếu Gia Thụ chỉ có một cảnh quay, lúc nãy đã quay xong rồi, bây giờ đang chuẩn bị chạy lấy người, lại nghe La đạo diễn la lớn.
“Tiếu Gia Thụ, Chu Phục, Lữ Hạo… Lát nữa đừng vội đi, ăn cơm xong thì ở lại quay cảnh một trăm linh tám của《 Sứ Đồ 》, cảnh thí thân.”
“Vâng, La đạo!”
Một số diễn viên gạo cội đã sớm quen với việc đột ngột đổi lịch quay như vậy, cho nên liền lần lượt đồng ý, chỉ có Tiếu Gia Thụ trong lòng đang có chút chột dạ, kéo Hoàng Tử Tấn hỏi.
“Anh Tử Tấn, nội dung của cảnh thứ một trăm linh tám là gì vậy? Lấy kịch bản cho em xem với.”
Trong lòng Hoàng Tử Tấn lộp bộp một tiếng, thầm nghĩ không xong rồi, cảnh thứ một trăm linh tám là cảnh quan trọng, cảnh này chính là cảnh mà Lăng Phong đi nhận cơm hộp (chết), là cảnh có tính xung đột mạnh mẽ nhất, không có nền tảng diễn xuất vững vàng thì rất khó diễn được cảnh này.
Gần đây anh đang chuẩn bị thu thập tư liệu, muốn phụ đạo cho Tiểu Thụ một chút, tốt xấu gì cũng để cho cậu hiểu một chút về cảnh này, không ngờ đạo diễn sẽ đẩy cảnh quay này lên trước.
“Kịch bản ở đây, để anh phân tích trong điểm và chú thích cho em, lát nữa ăn thì em xem qua một chút.”
Hoàng Tử Tấn nghiêm túc nói, “Để anh nói cho em một chút, cảnh này…”
Anh còn chưa dứt câu, đã bị Quý Miện chậm rãi đi tới ngắt lời.
“Hoàng Tử Tấn, dạy người không phải là dạy như vậy. Hoặc là anh buông tay để cho hắn tự mình thể nghiệm, để hắn hiểu được diễn xuất đến tột cùng là cái gì, hoặc là khuyên hắn nên sớm đổi nghề.”
Hoàng Tử Tấn đang muốn phản bác vài câu, La Chương Duy cũng đi tới, sắc mặt có chút khó coi.
“Hoàng Tử Tấn, đây là phim trường của tôi, diễn viên nên diễn như thế nào chỉ có tôi mới có thể dạy, cậu không thể nhúng tay. Nếu cậu lại lắm miệng, có tin tôi gọi bảo vệ đưa cậu ra ngoài không.”
Trong một bộ phim luôn chứa đựng tư tưởng của đạo diễn, cũng chính là thể hiện hiểu biết của đạo diễn đối với nghê thuật, kiêng kị nhất là để người khác nhúng tay vào.
Hoàng Tử Tấn cũng biết mình làm việc không thỏa đáng, cho nên chỉ dạy cho Tiếu Gia Thụ biết cách di chuyển như thế nào cho đúng, tìm ánh sáng, đọc lời thoại v.v…, chưa từng nhiều lời về cốt truyện.
Nhưng lần này thì khác, cảnh này quá quan trọng, anh nếu không hướng dẫn một chút, phỏng chừng Tiếu Gia Thụ sẽ bị mơ hồ, sau đó có thể sẽ NG cả một buổi chiều.
Nhưng lúc này La đạo diễn đang thật sự tức giận, cho thấy đã không thể nhịn được nữa, anh chỉ đành phải làm động tác kéo khóa kéo miệng, để tránh thật sự bị mời ra ngoài.
Tiếu Gia Thụ lại không phải là kẻ ngốc, sao có thể không nhận ra tình huống lúc này đang không đúng, vội vàng nhận kịch bản lật lật xem, còn chưa kịp lật mấy trang đã bị La Chương Duy tóm đi.
“Lát nữa cậu cùng tôi ăn cơm, Quý Miện cũng lại đây luôn đi, tôi muốn trao đổi với hai cậu về cảnh diễn. Cảnh này chính là tiêu điểm cho mọi sự mâu thuẫn đều bùng nổ, nếu ai diễn không tốt, tôi sẽ lập tức đổi người!”
Lều nghỉ ngơi đang chật ních diễn viên ăn cơm hộp, Phương Khôn sớm đã chuẩn bị cơm hộp cho mấy người, cũng đã đặt ngay ngắn trên bàn, trong mắt cất giấu cảm xúc vui sướиɠ khi người gặp họa.
“Lấy kịch bản đến đây xem một chút đi. Hoàng Tử Tấn, cậu cách xa ra một chút, ông đây không muốn nhìn thấy cậu!” La Chương Duy nói.
Không có bất kỳ một đạo diễn nào chấp nhận một người ngoài chỉ đạo diễn xuất cho diễn viên của mình phải diễn như thế nào, đó chính là kinh thường cùng xúc phạm đến tác phẩm!
Hoàng Tử Tấn giơ tay lên làm động tác đầu hàng, sau đó dành một cái ánh mắt tự cầu nhiều phúc mà nhìn Tiếu Gia Thụ.
Thi Đình Hành ngồi một bên buồn cười mà hô lên.
“Tử Tấn, lại đây ăn cơm cùng tôi đi, đừng đi chọc đạo diễn La nữa, hôm nay đạo diễn La ăn thuốc nổ đấy.”
La Chương Duy không phản ứng với bọn họ, như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm Tiếu thiếu gia.
“Cảnh này cậu đã nghiên cứu qua chưa?”
“Đã nghiên cứu qua… đi…”
Tiếu Gia Thụ duỗi dài cổ nhìn chằm chằm vào kịch bản, biểu tình vừa nhìn đã biết là đang chột dạ.
Tay La Chương Duy có chút ngứa, ngẩng đầu nhìn nhìn, nhận ra loa của mình đang được đặt cách đây khá xa, đành phải kiềm chế cảm giác muốn đánh người lại.
“Nếu đã xem qua kịch bản thì cậu cũng nên biết, đây là cảnh quan trọng nhất của Lăng Phong, nếu tôi là người diễn, ngay từ khi bắt đầu tôi sẽ tập trung nghiên cứu cảnh này trước. Cậu thì hay rồi, vậy mà ngay cả một chút ấn tượng cũng không có, cậu thật mẹ nó vô tư a! Xem kịch bản đi, xem ngay bây giờ, không xem xong thì đừng có mà ăn cơm trưa!”
Nói đến diễn xuất, La Chương Duy ngay lập tức biến thành một bạo chúa, đem Tiếu thiếu gia dọa sợ đến sửng sốt.
Trong lòng y không phục, thầm nghĩ, không phải chỉ là chết thôi sao, có thật khó như vậy không?
Sau đó cầm lấy kịch bản lật lật, không hề có cảm giác áp lực nào.
La Chương Duy âm thầm hít một hơi thật sâu, chờ sau khi cậu xem xong liền hỏi.
“Có cảm nhận gì không?”
“Tôi nên cảm nhận cái gì?”
Tiếu Gia Thụ đối với diễn xuất dốt đặc cán mai, sao có thể nhìn ra cái gì chứ, vừa trả lời vừa vội quan sát thần sắc của La đạo diễn.
“Cậu cảm thấy khi diễn cảnh này thì điều khó nhất là gì?” La Chương Duy hướng dẫn từng bước.
“Tất cả đều rất khó…” Lúc này Tiếu Gia Thụ không dám khoác lác nữa, thật cẩn thận mà đáp, “Nếu không thì, La đạo, ngài nói thẳng cho tôi biết luôn đi?”
La Chương Duy giơ tay lên rất muốn đánh người nào đó, lại bị Quý Miện nhẹ nhàng đè lại bả vai.
“Hắn là người , cái gì cũng không hiểu, ông chậm rãi dạy hắn. Ông càng nóng nảy thì hắn sẽ càng mơ hồ, cảnh lát nữa cũng không cần quay. Đạo diễn cùng diễn viên đều đang ở trạng thái không tốt, thì chắc chắn cũng không quay được tốt.”
La Chương Duy nghĩ nghĩ, thấy cũng đúng, lúc này mới kiềm chế tính tình, chậm rãi nói.
“Tiếu Gia Thụ, tôi sẽ tỉ mỉ giải thích cảnh này cho cậu, cậu cứ diễn theo là được. Cậu có làm được hay không?”
“Vậy thì rất dễ a.” Tiếu Gia Thụ tràn ngập tự tin vào bản thân mình.
Khóe mắt La Chương Duy hơi giật giật, tiếp tục nói.
“Lát nữa, sau khi bắt đầu quay, cậu sẽ được bảo vệ khiêng vào văn phòng. Bởi vì trước đó cậu đã bị tra tấn qua, còn bị tiêm vào người một loại chất lỏng được trộn lẫn giữa ma túy kiểu mới cùng máu của bệnh nhân bị bệnh AIDS, cơ thể đã sớm nghiện với ma túy, sau khi vào văn phòng liền lên cơn nghiện ma túy, lúc đầu thì cảm giác không mạnh lắm, chỉ cảm thấy có chút lạnh, cho nên thân thể cứng đơ, tốt nhất cơ thể mang theo chút run rẩy. Trạng thái tâm lý của cậu là cực kỳ sợ hãi cùng tuyệt vọng, đặc biệt là sau khi nhìn thấy mặt thật của Lăng Đào, nhưng hai người là anh em ruột, cậu vẫn còn nuôi chút hi vọng cuối cùng với hắn, hai loại cảm xúc này hoàn toàn mâu thuẫn với nhau, cậu cần phải thể hiện ra ngoài, trước là sợ hãi, sau là mong đợi, đã vậy còn phải khống chế phản ứng sinh lý do cơn nghiện ma túy gây ra, cần phải có trình tự cảm xúc.”
Tiếu Gia Thụ nghiêm túc nghe, còn liên tục gật đầu, dường như đã hiểu.
La Chương Duy không yên tâm mà hỏi một câu, “Cậu sợ nhất là cái gì?”
Thực ra thì Tiếu Gia Thụ sợ nhất là bóng tối, nhưng theo bản năng lại đáp, “Cháu sợ nhất là hai thứ, sợ cái này sợ cái kia.”
Đây là một đoạn ngắn mà cậu đọc trước trong bản kế hoạch được đưa trong cảnh trước.
La Chương Duy: “…”
La Chương Duy yên lặng cuộn kịch bản tại, yên lặng giơ lên, bùm bùm gõ mạnh vào đầu Tiếu thiếu gia, giận dữ hét.
“Ông đây đang nói chuyện diễn xuất với cậu, cậu lại cùng ông đây nói truyện cười, đã vậy còn là chuyện cười mười năm trước! Cậu cho rằng ông đây không dám đánh cậu có phải không?”
Tiếu Gia Thụ che đầu tránh né, chờ La Chương Duy bị Quý Miện kéo ra mới ủy ủy khuất khuất hỏi.
“Thì ra truyện cười này đã quá hạn rồi a?”
La Chương Duy ngửa đầu, thiếu chút nữa tức giận đến ngất xỉu.
Đây là trọng điểm sao?
Có tin lão tử đồng quy vu tận với cậu không?
Những diễn viên xung quanh đứng xem liên tục không nhịn được cười, có chút kinh ngạc đối với thái độ ngang ngạnh vô trách nhiệm của Tiếu thiếu gia.
Những phú nhị đại không biết làm gì cả mà lại chiếm rất nhiền tài nguyên, quả thật rất đáng giận!
Thi Đình Hành cùng Hoàng Tử Tấn có quan hệ rất tốt, thấy một màn này thì lắc đầu nói.
“Tử Tấn, tôi kiến nghị cậu trở về tiếp tục làm tạo tinh đại sư của cậu đi, đừng đem chiêu bài đặt lên trên người Tiếu Gia Thụ. Cho đến bây giờ, hắn hoàn toàn không diễn ra được chút linh khí nào, càng không có điểm nào xuất sắc cả, nếu dựa vào gương mặt kia cùng lắm có thể nổi tiếng mấy năm, sau đó thì chưa biết. Đều là người mới cùng một công ty, so với hắn, thiên phú của Lâm Nhạc Dương tốt hơn rất nhiều, cũng rất chăm chỉ, đáng giá để bồi dưỡng.”
Lâm Nhạc Dương đang ngồi cách đó không xa, nghe thấy những lời này mặt cũng chậm rãi đỏ lên, sau đó cúi đầu.
Bây giờ, hắn không còn có chút hâm mộ nào đối với Tiếu Gia Thụ cả, chỉ với cái bộ dáng cà lơ phất phơ kia, có dạy thêm một trăm năm nữa cũng chẳng thể cải thiện kỹ năng diễn xuất nổi, chỉ thích hợp làm một bình hoa.
Một bên khác, La Chương Duy đánh xong, tiếp tục nói.
“Cậu sợ hãi nhất cái gì thì tưởng tượng ra cái đó, đem cảm xúc sợ hãi đưa vào. Cậu bị người khác khiêng vào văn phòng, trả cho Lăng Đào, Lăng Đào vì để minh oan cho cậu, đã đem một phản đồ khác ra chịu tội. Đợi sau khi xử lý xong tất cả, kéo cậu vào trong lòng ngực, tinh tế lau mặt cho cậu, nhưng kỳ thật lúc này, hắn đã biết cậu đã nhiễm AIDS và nghiện ma túy, mà hai loại này lại là thứ không thể trị hết được, nên đã quyết định gϊếŧ cậu chỉ vì muốn giữ cho cậu chút tôn nghiêm cuối cùng. Sau khi được hắn ôm vào trong lòng thì cơn nghiện càng phát tác nghiêm trọng hơn, thân thể run rẩy càng ngày càng dữ dội hơn, lại bị chút hơi ấm này cảm nhiễm, nên có ý muốn khuyên hắn tự thú. Sau khi nói xong lời thoại, Lăng Đào sẽ đâm một đao từ sau lưng cậu, cảm nhận được sau lưng bị đâm, liền ngừng run rẩy, trước tiên cả người cứng đờ, sau thả lỏng, đôi mắt mất đi tiêu cự, con ngươi bắt đầu tan rã, nhưng lại không thể quá mức tan rã được, bởi vì ở chỗ này tôi muốn l*иg vào đó một đoạn hồi ức, cậu phải làm ra biểu tình đang nhớ lại hồi ức, phảng phất như đang nhìn thấy quá khứ vậy, nhìn thấy Lăng Phong cùng Lăng Đào đang cùng nhau trốn trong căn phòng bí mật, thề rằng vĩnh viễn sẽ không bước chân vào hắc đạo. Sau đó tròng mắt của cậu không chuyện động nữa, chỉ còn lại tràn ngập bi ai, lúc này cậu đã hoàn toàn tắt thở. Nói như vậy cậu đã hiểu chưa?”
Tiếu Gia Thụ càng nghe càng mơ hồ, thật cẩn thận mà gật đầu nói.
“Đạo diễn, tôi đều hiểu rồi.”
Ai nha mẹ ơi!
Nghe hiểu mới là lạ đấy!
Cái gì gọi là con ngươi tan rãn nhưng không quá tan rã?
Cái gì gọi là con ngươi bất động nhưng còn lưu lại tràn ngập bi ai?
La đạo diễn, ông đang nói về thiên thư sao?
La Chương Duy biết y nghe không hiểu, cắn răng nói.
“Ăn cơm cái gì, không ăn, bắt đầu quay bắt đầu quay!”
Hôm nay nhất định phải để cho Tiếu thiếu gia hiểu được cái gì là trời cao đất rộng, nếu không y sẽ cho rằng đóng phim chính là một trò đùa!
Nếu nghe không hiểu thì tự học trong thực tiễn đi!
Nhân viên của đoàn làm phim vội vàng đứng lên chuẩn bị, một vài diễn viên trẻ tuổi nói nhỏ với nha
“Tới tới tới, chúng ta mở bàn đi, cược xem Tiếu Gia Thụ sẽ NG mấy lần.”
“Tôi cược mười lần.”
“Tôi cược mười lăm lần.”
“Tôi cược hai mươi lần.”
“Tôi cược sẽ NG suốt buổi chiều hôm nay.”
Lời cuối cùng này là do Thi Đình Hành nói, nói xong còn nháy mắt với Hoàng Tử Tấn vài cái.
Hoàng Tử Tấn trong lòng cũng thấy thế, nhưng ngoài miệng lại nói.
“Tiếu Gia Thụ rất có thiên phú, dạy một lần là được, cậu nhìn lầm rồi.”
Thi Đình Hành cười ha ha không nói gì.
Những diễn viên khác thấy Thi đại ảnh để nhập hội đánh cược, càng thêm không có gì cố kỵ, tất cả đều tụ tập xung quanh phim trường để xem trò cười của Tiếu thiếu gia.
Không có cách nào, ai bảo Tiếu thiếu gia chưa bao giờ dùng mắt để nhìn người chứ, cái loại thái độ này phải đuổi đi từ lâu rồi.
Phương Khôn đi vài bước, lặng lẽ nói với Quý Miện, “Có phải anh cố ý để cho La đạo diễn đẩy cảnh quay này lên trước không?”
Quý Miện liếc nhìn hắn một cái, khẽ cười nói, “Tôi đây là đang dạy hùng hài tử làm người.”