Yêu Em Nói Thế Nào

Chương 17: Tiếu thiếu gia tự mình hiểu mình

La Chương Duy là tổng đạo diễn của 《 Sứ Đồ 》, cũng là một người rất nổi danh trong giới, đoạn mở đầu nâng ly chúc mừng ông ấy nói hơn hai mươi phút, từ ý tường của phim đến hoạt động tuyên truyền sau này rồi lại đến tham vọng phòng vé, nói một đống thứ.

Nhưng trong giới ông ấy rất nổi tiếng, đã từng giành được giải thưởng đạo diễn xuất sắc nhất tại một số liên hoan phim quốc tế có tầm ảnh hưởng lớn, vì thế những người ngồi đây đều chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi nghe, lâu lâu lại cho một tràng vỗ tay hưởng ứng.

Những người ở đây hoặc sùng bái, hoặc cung kính, hoặc nịnh nọt, hoặc gương mặt mỉm cười, nhưng trong đó lại có một khuôn mặt càng ngày càng thối, đó chính là Tiếu Gia Thụ vừa mới vào nghề.

Vì để kịp giờ lành, nghi thức khởi động máy được tổ chức lúc 12 giờ rưỡi, vừa lúc đến giờ cơm; nghi thức kết thúc vào lúc 4 giờ chiều, mọi người làm quen với nhau, tâm sự, tạo dựng mối quan hệ, sau đó đến tiệm cơm, lúc này đã hơn 7 giờ rưỡi tối.

Mà Tiếu Gia Thụ lại có thói quen ăn trưa lúc 12 giờ rưỡi cùng ăn tối lúc 6 giờ rưỡi.

Nói cách khác, cả ngày hôm nay, ngoại trừ chén cháo trắng lúc sáng thì còn lại y chưa ăn gì cả, bụng đã sớm bị đói đến lép kẹp luôn rồi.

Y cũng muốn mỉm cười, ung dung thong dong chờ đến lúc ăn cơm, nhưng dạ dày trống trơn, dưới tình huống thức ăn đẹp mắt thơm ngon đang đặt trước mặt, thật sự làm không được a!

Y nhìn nhìn mâm gà trước mắt cách đó không xa, tưởng tượng mình bỗng nhiên đứng lên, đem gà nướng nhét vào trong miệng của đạo diễn, để cho ông ấy ngừng lảm nhảm.

Ừm, như vậy dường như thoải mái hơn nhiều rồi, còn có thể lại nhịn thêm năm phút.

Y gật gật đầu, sau đó che bụng, vẫn chưa chú ý đến Quý ảnh đến đang ngồi đối diện bỗng nhiên liếc mắt nhìn mình một cái, biểu tình có chút cổ quái, như muốn cười, rồi lại phải nhịn lại.

“…Chúc bộ phim thành công rực rỡ.” Đạo diễn cuối cùng cũng nói lời kết thúc, mọi người lần lượt đứng lên.

Tiếu Gia Thụ gần như không chờ nổi mà nâng ly rượu lên, chạm ly cùng với Hoàng Mỹ Hiên cùng Hoàng Tử Tấn đang ngồi bên cạnh, sau đó kẹp một miếng thịt vịt bỏ vào trong chén.

Hoàng Mỹ Hiên lặng lẽ kéo ống tay áo của y, y không để ý tới, ăn mấy miếng cơm rồi mới nhìn qua, thấp giọng hỏi.

“Chị Hoàng, chẳng phải đạo diễn đã nói xong rồi sao? Có thể ăn rồi mà đúng không?”

“Cùng đạo diễn, anh Quý, anh Hành uống một chén đi, nhanh lên.” Hoàng Mỹ Hiên vừa nói vừa rót cho Tiếu thiếu gia một ly rượu.

Thi Đình Hành, Quý Miện phân biệt là nam số một, nam số hai của bộ phim, cũng đều là ảnh đế cấp bậc đại già, hậu bối nên kính bọn họ một ly, bọn họ uống hay không là một chuyện khác.

Tiếu Gia Thụ tuy rằng sống ở nước ngoài nhiều năm, nhưng đối với lễ nghi trên bàn ăn của ngườiTrung Quốc cũng không xa lạ, cầm lấy y rượu kính đạo diễn, Thi Đình Hành cùng Quý Miện, ngoại trừ một câu “Chiếu cố nhiều hơn”, thì không nói thêm gì nữa.

Ngược lại, những người mới khác liên tục đi đến bên cạnh ba người, vừa kính rượu vừa lấy lòng, những lời khen ngợi một câu lại tiếp một câu, nối dài không ngớt, điều này càng khiến cho Tiếu thiếu gia có vẻ rất cao ngạo, không biết lễ nghĩa.

Hoàng Mỹ Hiên có chút đau đầu, nhưng cũng không thể làm gì, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Tiếu thiếu gia đang chuyên tâm vùi đầu mà ăn một cái, sau đó thấp giọng hỏi.

“Em đang ăn cái gì vậy?”

“Gà cay.”

Tiếu Gia Thụ ngẩng đầu, môi hồng lên, hốc mắt còn treo vài giọt nước mắt sáng lấp lánh.

“Ai cho phép em ăn cay! Chị Tiết nói nhiệt miệng của em vừa mới tốt lên, nóng trong người còn chưa giảm xuống đâu! Ăn rau xanh đi!”

Hoàng Mỹ Hiên vừa nói vừa gắp một đống lớn rau xanh, bỏ vào trong chén của Tiếu thiếu gia.

Tiếu Gia Thụ đem rau xanh gạt qua một bên, tiếp tục ăn gà cay, ăn xong còn vươn đũa đến chỗ thịt luộc.

Ăn cháo trắng lên tục nửa tháng, bây giờ y muốn ăn gì đó có vị nặng một chút.

Hoàng Mỹ Hiên thấy y không nghe lời, cầm lấy chiếc muỗng sạch gõ lên mu bàn tay của y, y ai nha khẽ kêu một tiếng, lại vẫn kiên cường là gắp một miếng thịt luộc bỏ vào trong miệng, một ngụm ăn luôn.

“Đứa nhỏ này sao lại không nghe lời như vậy a? Cẩn thận chị về nói với chị Tiết!”

Hoàng Mỹ Hiên đe dọa nói.

Tiếu Gia Thụ cười nịnh nọt lấy lòng với cô, sau đó tiếp tục đem bàn tay “Tội ác” hướng về phía món tôm cay cách đó không xa.

Hoàng Mỹ Hiên lại gầm nhẹ lên một tiếng, lấy cái muỗng liên tục gõ lên mu bàn tay của cậu, nhưng vẫn không thể ngăn cản được.

Hành động của hai người cực kỳ thân mật, không giống mối quan hệ giữa đại diện cùng nghệ sĩ, càng giống như người lớn đang đối xử với em nhỏ trong nhà.

Mọi người đều nhìn thấy, đối hành vi của Tiếu Gia Thụ cũng không còn để ý nữa.

Không có gia thế hùng hậu, đại ma vương Hoàng Mỹ Hiên trong truyền thuyết có thể hầu hạ Tiếu Gia Thụ như hầu hạ tiểu tổ tông vậy sao?

Đó là điều không thể! Đã có bối cảnh, vậy đắc tội không nổi, Tiếu Gia Thụ muốn làm gì thì kệ thôi.

Nghĩ như vậy, một vài nhân viên sáng tạo bắt đầu đi bắt chuyện với Tiếu Gia Thụ, nhưng lại chỉ được đáp lại vài tiếng a a ê ê cho có lệ, dù trong lòng bực muốn chết cũng không dám thể hiện ra ngoài.

Tiếu Gia Thụ ăn rất nhiền, còn rất ưu ái đè những món tay mà vươn đũa đến, Hoàng Mỹ Hiên tức giận trừng mắt nhìn y chằm chằm.

Hoàng Tử Tấn, em trai của cô lại bỗng nhiên cười nhẹ, chủ động múc cho Tiếu thiếu gia một muỗng đậu hủ Ma Bà, tiến gần bên tai y, nói.

“Ăn, cứ thoải mái mà ăn, sáng mai em sẽ có một sự thoải mái lớn.”

“A?” Tiếu Gia Thụ ngơ ngác mà nhìn về phía hắn.

“Sáng mai, rất lớn.”

Hoàng Tử Tấn lặp lại một lần, nhưng âm lượng rất thấp, ngoại trừ Tiếu thiếu gia cùng chị Hoàng Mỹ Hiên, thì không ai nghe được.

Tiếu Gia Thụ có một điểm rất khác người thường, đó chính là trí tưởng tượng đặc biệt phong phú, người khác tùy tùy tiện tiện nói một câu, y có thể lợi dụng trí tưởng tượng của mình để tạo ra một bức tranh đầy màu sắc.

Bất giác, trong đầu y không tự giác mà hiện lên hình ảnh mình ngồi trên bồn cầu, dùng sức nghẹn đỏ mặt, nhưng lại không cách nào tống ra được, trải qua hơn mười phút tra tấn cực kỳ tàn ác, thật vất vả mới thông suốt, một đoàn lửa đua nhau chạy ra, ngọn lửa từ bồn cầu phần phật bốc lên, đốt trụi tóc của cậu, có thứ gì đó nổ tung, đầy đất đều là màu vàng, vật thể khả nghi sền sệt… Nhạc nền vang lên —— cúc hoa tàn, mãn đít thương, qυầи ɭóŧ ngươi đã ố vàng, hoa lạc người bệnh trĩ, chỉ có thể bò không thể nằm…

Nôn… muốn nôn a… Tiếu Gia Thụ chậm rãi buông đũa, chậm rãi che miệng lại, dùng ánh mắt lên án nhìn Hoàng Tử Tấn.

Hoàng Tử Tấn vuốt vuốt mái tóc màu xám lạnh của mình, cười nói, “Ngoan, ăn tiếp đi, anh gắp tiếp cho em.”

“Anh, em sai rồi, em sẽ ăn thức ăn thanh đạm.” Tiếu Gia Thụ vội vàng cúi đầu, thành thành thật thật ăn rau xanh.

Hoàng Tử Tấn một tay chống cằm, cười khanh khách mà nhìn y , trong mắt tràn đầy sủng nịnh.

Hắn có diện mạo cực kỳ đẹp trai, thậm chí có thể dùng từ yêu mị để hình dung vẻ đẹp này, nhược điểm duy nhất là thiếu sự nam tính, lúc trẻ đã từng có thời gian nổi tiếng.

Nhưng cũng bởi vì gương mặt này, hắn lại bị áp bức bởi thế lực ngầm nào đó, bắt ép phải quay cái thể loại phim đó.

Nếu không phải chị Tiết kịp thời chạy tới, có thể hắn đã sớm phát điên, sớm chết, hoặc thậm chí là sống không bằng chết.

Mà chị Tiết sở dĩ liều lĩnh chạy tới đối đầu với bọn họ mà giúp hắn, là bởi vì lúc đó tình cờ nhìn thấy Hoàng Mỹ Hiên đang khóc trong hành lang của công ty.

Chị Tiết lúc ấy, ngay cả bọn họ là ai cũng không biết.

Sau bao nhiên năm, hắn rời khỏi ánh hào quang sân khấu để lui về hậu phương, chị gái cũng từ một tay giang hồ mà trở thành người đại diện kim bài, nhưng bọn họ một khắc cũng không dám quên là ai đã cứu họ ra khỏi địa ngục, cho bọn họ tương lai tốt đẹp như bây giờ.

Chớ nói chị Tiết chỉ muốn bọn họ tạm thời chiếu cố Tiếu Gia Thụ một thời gian, cho dù có là để bọn họ cả đời đi theo làm bảo mẫu cho Tiếu Gia Thụ, cũng không có gì là không thể.

Đang lúc Hoàng Tử Tấn rơi vào trong hồi ức, sắc mặt của Quý Miện có chút kỳ lạ.

Hắn dùng khăn ăn che miệng lại, sau đó rót một ly rượu vang, cuối cùng lắc đầu bật cười, thấp giọng mắng một câu “Kẻ dở hơi”.

Phương Khôn chú ý đến sự khác thường của hắn, thò lại gần hỏi, “Làm sao vậy? Có phải đau đầu không?”

“Không, không sao cả.”

Quý Miện buông ly rượu, lại quay đầu nhìn nhìn Lâm Nhạc Dương đang ngồi ở bàn khác, phát hiện hắn cùng những người chung quanh nói chuyện cực kỳ hòa hợp, lúc này mới yên tâm mà đi ra ngoài.

Tiếu Gia Thụ ăn no nên muốn đi vệ sinh, cũng đi ra ngoài, rửa tay xong trở lại phòng riêng, thấy Quý Miện đứng ở bên cửa sổ cuối hành lang hút thuốc, không kiềm chế được đi qua.

“Anh Quý, có thể cho em một điếu thuốc không?”

“Cậu cũng hút thuốc sao?”

Quý Miện có chút ngoài ý muốn.

Đừng nhìn Tiếu Gia Thụ lớn lên cao lớn tuấn mỹ, thật ra nội tâm lại là một đứa trẻ, cực kỳ non nớt.

“Không nhiều lắm.”

Tiếu Gia Thụ không dám hút thuốc trước mặt mẫu thân đại nhân, nếu bị bà phát hiện, bị dập không phải điếu thuốc, mà chính là y.

May mà y không nghiện thuốc lá, lúc về nước mới không lộ chuyện.

Quý Miện cười nhẹ lên, sau đó đưa bao thuốc lá qua, thấm thía nói.

“Người Trung Quốc thời điểm liên hoan không phải là để ăn no, mà là để giao tế. Người khác đều đang nói chuyện, chỉ duy nhất mình cậu vùi đầu ăn, ai cũng không thèm quan tâm, điều này quá chói mắt. Cho dù bối cảnh của cậu có mạnh đến đâu cũng cẫn phải có nhân mạch, đặc biệt là ở trong giới giải trí, giao lưu với ngươi khác nhiều một chút, hình thành mối quan hệ tốt, đối với cậu chỉ có chỗ tốt không có chỗ hại.”

“Em biết điều này, cảm ơn anh Quý.”

Tiếu Gia Thụ một chút cũng không cảm thấy Quý Miện xen vào chuyện của người khác.

Y hiểu, biết Quý Miện là thật lòng muốn mình tốt mới nói những lời này, nếu không thì ai mà thèm quan tâm?

Ở trong cái giới này, nổi tiếng mới quyết định tất cả, để có thể bò lên trên, ai cũng có thể giẫm, một người không giẫm đạp đồng nghiệp như Quý Miện, còn có thể đặt mình vào hoàn cảnh người khác, còn suy nghĩ cho hậu bối, đã ít lại càng ít.

Quý Miện quả nhiên giống mới những tư liệu trên Baidu đã nói, là một người tốt! Hảo cảm của Tiếu Gia Thụ dành cho Quý Miện cũng tăng lên.

Mặc dù hắn đã từng che chở Lý Giai Nhi, những mỗi chuyện hắn làm đều xuất phát từ bản tâm, xuất phát tự thiện ý, thật sự rất hiếm có.

Đối mặt với hắn, đột nhiên Tiếu Gia Thụ có du͙© vọиɠ muốn thổ lộ, thấp giọng nói.

“Anh Quý, thật ra thì em không hiểu chút gì về diễn xuất cả, em cũng không biết mình có thể đem vai diễn Lăng Phong này diễn tốt hay không, cho nên em không dám lôi kéo làm quen với những người trong đoàn phim. Anh nghĩ thử xem, nếu cả ngày em nhảy nhót lung tung trong đoàn phim, để cho mọi người đều biết đến mình, kết quả bởi vì kỹ năng diễn xuất tệ, không thể không rời khỏi đoàn, vậy thì thật sự rất mất mặt! Còn không bằng ngay từ đầu em cứ phớt lờ đi tất cả, an an tĩnh tĩnh mà tới, an an tĩnh tĩnh mà đi, tốt xấu gì cò có thể giữ cho mình chút mặt mũi.”

Y dùng sức hút mạnh điều thuốc, tiếp tục nói.

“Em đã sớm nghĩ kỹ rồi, nếu em có thể diễn được nhân vật này thật tốt, em sẽ diễn, nếu diễn không được thì nhân lúc còn sớm em sẽ rời đi, đem vị trí này để lại cho người thật sự có năng lực đến diễn, tất cả tổn thất em sẽ chịu. Có một câu tục ngữ gọi là ‘ chiếm hầm cầu nhưng không ị phân ’, em cảm thấy mình chính là cái loại người ‘ chiếm hầm cầu nhưng không ị phân ’ này, đặc biệt đuối lý.”

Quý Miện liếc mắt nhìn y thật sâu, an ủi nói.

“Nói vớ vẩn cái gì vậy? Cậu có thể bồi thường tổn thất về tiền bạc cho đoàn làm phim, nhưng có thể bồi thường thời gian bị tổn thất sao? Bởi vì cậu, đoàn làm phim sẽ phải tạm thời đổi vai, tất cả những cảnh quay, tất cả đều phải lùi lại, đây là thứ mà tiền bạc không thể bù đắp được. Cậu đừng nghĩ chuyện nếu mình diễn không tốt thì phải làm gì đầu tiên, mà phải nghĩ rằng làm sao để dùng hết sức diễn cho thật tốt, lúc này mới có thể tính là bước đầu thành công. Nhân vật Lăng Phong này tôi có xem qua, nhân vật này cùng với cậu rất giống, khó khăn cũng không lớn, chỉ cần cậu diễn đúng với chính mình là được rồi.”

“Thật vậy chăng?”

Tiếu Gia Thụ quả nhiên được an ủi thành công rồi, con ngươi vốn u ám giờ lại sáng lấp lánh.

Những lời này Tiết Miểu cũng từng nói cho y nghe rất nhiều lẩn rồi, nhưng Tiếu Gia Thụ luôn cho rằng đó là do mẹ thiên vị mình mà thôi, là đang mang bộ lọc mà đánh giá.

Nhưng mà hiện tại, ngay cả Quý Miện cũng nói như vậy, y lập tức cảm thấy yên tâm, cảm giác như mình đã nhận được sự ủng hộ và động viên rất lớn.