Tiếu Gia Thụ cố nén đau đớn uống xong súp kem bí đỏ, sau khi trở lại văn phòng mới phát hiện mình đã bị sa thải, vài tên trợ lý đang giúp y thu dọn đồ đạc.
Thấy ánh mắt lén lút của đồng nghiệp đang nhìn mình, y cảm thấy ủy khuất cực kỳ, cũng hiểu chuyện mình phong sát Lý Giai Nhi đã đυ.ng vào điểm mấu chốt của Quý Miện, hắn phản ứng như vậy cũng không có gì đáng trách.
Dù sao Quan Miện cũng là phòng làm việc của hắn, hắn muốn ký hợp đồng với nghệ sĩ nào thì sẽ ký với nghệ sĩ đó, người khác không có quyền xen vào.
Nếu không phải hắn thiếu chú Tu một cái ân tình lớn, chuyện ngừng ký hợp đồng này chưa chắc có thể thực hiện được.
Tiếu Gia Thụ cũng không sinh ra bất kỳ điều bất mãn gì với Quý Miện, nhận lấy thùng giấy từ tay của trợ lý rồi xoay người rời đi.
“Cậu cứ đi như vậy sao?” Trợ lý dường như có chút ngạc nhiên, thử nói, “Cậu không đi tìm chủ tịch giúp cậu điều chức sao?”
“Không đi, tạm biệt.” Tiếu Gia Thụ lắc đầu, trực tiếp đi vào thang máy xuống bãi đỗ xe tầng một.
Chuyện này vốn dĩ là do y sai, sao lại không biết xấu hổ mà đi tìm chú Tu cáo trạng?
Sa thải thì sa thải, hôm nào lại đi tìm một công việc mới.
Tâm tình lạc quan, Tiếu Gia Thụ về đến nhà, tiếp tục ở trong phòng chơi game.
Nhưng lần này y học ngoan, không dám ăn đồ ăn vặt nữa, chỉ ăn cháo trắng mỗi ngày, nhiệt miệng lúc này mới bắt đầu lành lại.
Buổi sáng mấy ngày hôm sau, Tiếu Định Bang nhìn em trai đang ngồi trên bàn ăn đối diện mình, bỗng nhiên mở miệng, “Gần đây có phải em rất chán không? Có muốn vào Tiếu thị làm việc không?”
“A?” Tiếu Gia Thụ đang cố hết sức gặm đùi gà bằng cả trái tim, nghe thấy lời này nhất thời không kịp phục hồi tinh thần, dáng vẻ ngơ ngác nhìn có chút ngu đần.
“Không được, Tiểu Thụ mới vừa về nước, cứ để nó chơi trước đi đã.” Tiết Miểu mỉm cười cự tuyệt.
Thời điểm con trai vừa mới về nước, Tiếu Miểu muốn để Tiểu Thụ vào Tiếu thị làm việc, nhưng bị lão gia tử cùng Tiếu Khải Kiệt hung hăng nói một trận, bà đột nhiên phát hiện ra—— thay vì để con trai bà ở lại trong cái l*иg giam mang tên Tiếu gia này, không có tự do không có cốt khí trải qua một đời, không bằng buông tay cho y được tự do.
Tiếu Định Bang nhìn bà thật sâu một cái, ngay sau đó nhìn chằm chằm Tiếu Gia Thụ, “Em cũng nghĩ như thế sao? Cái gì cũng không làm, chơi cả ngày?”
“Không a.” Tiếu Gia Thụ không rõ vì sao anh trai lại muốn sắp xếp cho y vào Tiếu thị làm việc, ông nội cùng cha không phải đã kiên quyết phản đối rồi sao?
Nhưng y vẫn chưa bị cái cái bánh từ trên trời rơi xuống này đập cho choáng váng, nghiêm túc nghĩ nghĩ, giải thích nói, “Để hôm nào em ra ngoài tìm việc, không nhất định phải phải vào Tiếu thị. Em phát hiện các ngành khác rất thú vị.”
“Vậy sao?” Tiếu Định Bang gật đầu nói, “Thôi thì cứ làm những gì em muốn trước đi, nếu muốn gì thì nói với anh một tiếng.”
Tiếu Gia Thụ không chắc chắn anh trai là đang thử hay thật sự quan tâm mình, nhưng vẫn như cũ ngoan ngoãn mà đồng ý.
Tiếu Khải Kiệt đang ngồi ở chủ vị lại tức giận nói, “Đã trở về mấy tháng rồi, mỗi ngày chỉ biết chơi, khi nào mới có thể hiểu chuyện. Thời điểm anh trai con 18 tuổi…”
Tiết Miểu không nghe nổi nữa, dằn mạnh đũa xuống bàn, cười lạnh nói, “Thời điểm Tiểu Thụ trở về tôi muốn để nó vào Tiếu thị đi làm, ông nói cứ để hắn cầm cổ phần rồi thành thật ở nhà. Hiện tại nó thành thành thật thật ở nhà, ông lại mắng nó không hiểu chuyện, chỉ biết chơi. Tiếu Khải Kiệt tôi hỏi ông, cuối cùng thì ông muốn cái gì?”
Cha Tiếu, “Tôi chỉ nói vậy thôi, bà kích động như vậy làm gì? Đứa nhỏ này cả ngày đem mình nhốt ở trong phòng chơi game, đến giờ cơm cũng không ra ngoài ăn, tôi sợ nó sẽ làm hỏng thân thể. Tôi cũng là quan tâm nó thôi.”
“Ông quan tâm nó cái rắm…” Cũng không biết có phải đã đến thời kỳ mãn kinh hay không, Tiết Miểu càng lúc càng nóng tính, cãi nhau với Tiếu Khải Kiệt ngay trước mặt hai đứa nhỏ.
Tiếu Gia Thụ nhanh chóng lùa cơm, sau đó chạy nhanh về phòng trên lầu hai.
Tiếu Định Bang, người cũng như tên, định lực mười phần, nghiêm túc ăn xong bữa sáng mới từ từ mở miệng, “Còn có mười phút, cãi nhau nhanh lên, cãi xong chúng ta còn phải đến tòa thị chính tham gia đấu thầu.”
Cha Tiếu đỏ mặt tía tai, “…”
Tiết Miểu cầm lấy khăn ăn lau khóe miệng, ưu nhã hiền thục mà ngẩng đầu lên, “Thật ngại quá, Định Bang, dì có chút mất bình tĩnh. Dì thấy con ăn không được nhiều lắm, đấu thầu sẽ không biết kéo dài trong bao lâu, con ăn thêm một chút nữa đi, khỏi phải chờ lâu sẽ đói bụng. Để dì bảo tiểu Lý đến gara để lấy xe.” Bà không có quá nhiều vấn đề gì với đứa con riêng này, càng không chán ghét hoặc ngược đãi, nên quan tâm, nên chăm sóc, ngày thường vẫn làm đủ không chút cẩu thả, nhưng khổ nỗi, từ đầu con riêng đã hiểu chuyện, nên không thể thân thiết được với Tiếu Miểu, sống cùng nhau hai mươi năm, tình cảm cũng chỉ nằm trên bề mặt thôi.
“Cảm ơn dì, con ăn no rồi.” Tiếu Định Bang lễ phép từ chối, sau đó nói với cha Tiểu, “Đi thôi.” Tiếu Khải Kiệt lúc này mới hầm hừ mà đứng lên.
Hai cha con chân trước mới vừa đi, Tiếu Gia Thụ sau lưng liền chạy xuống lâu, vừa chạy vừa mặc áo khoác, nhìn qua có vẻ lo lắng.
“Con đi đâu vậy?” Tiết Miểu đi theo phía sau hỏi.
“Quý Miện bị tai nạn xem, con đi thăm hắn.” Lời còn chưa dứt, người đã ngồi trên xe thể thao đi xa.
——
Trong phòng bệnh VIP, trên đầu Quý Miện quấn một vòng băng gạc, thẫn thờ nhìn điện thoại của mình.
Phương Khôn đi tới rút điện thoái di động đi, trách cứ nói, “Anh bị chấn động não, còn xem tin tức làm gì? Mau nằm xuống nghỉ ngơi. Chuyện anh bị tai nạn xe cộ Tu tổng đã áp xuống rồi, không cần lo lắng.”
“Tiểu Lưu cùng Tiểu Đào đâu? Bọn họ không có việc gì chứ?” Quý Miện thuận thế nằm xuống, nhắm mắt lại.
“Bọn họ không có việc gì, chỉ bị trầy da chút thôi, tối hôm qua đã xuất viện rồi.” Phương Khôn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng thấy hắn mỏi mệt nên đành nghẹn lại.
Tiểu Lưu cùng Tiểu Đào đúng là uống lộn thuốc, thế mà cùng nhau nói với cảnh sát giao thông rằng xe bảo mẫu bị đĩa bay đâm rơi xuống núi, làm hại cảnh sát giao thông chẳng những đem bọn họ kéo đi kiểm tra nồng độ cồn, kiểm tra nướ© ŧıểυ, còn làm kiểm tra tâm thần nữa.
Đồng thời Quý Miện cũng bị liên lụy, trong lúc hôn mê cũng làm những kiểm tra đấy, e sợ hắn hút ma túy.
Đĩa bay chết tiệt!
Lấy cái cớ thật nực cười!
Nếu kiểm tra ra bất cứ chuyện gì, nhất định phải xào hai tên kia lên.
Phương Khôn tràn đầy buồn bực, lại không ngờ Quý Miện bỗng nhiên mở miệng, “Bọn họ không uống rượu cũng không dùng ma túy, cái đĩa bay kia tôi cũng nhìn thấy.”
“Hả?” Phương Khôn kinh hãi nói, “Vừa rồi em có nói cái gì sao?”
“Cậu chưa nói gì?” Quý Miện mở mắt ra, biểu tình khó lường.
“Em nói? Em chưa nói?” Phương Khôn hồ đồ, sau đó liền cảnh báo nói, “Anh đừng bao giờ nói về chuyện đĩa bay. Cảnh sát giao thông đã kiểm tra hiện trường rồi, chỗ kia căn bản không có chút dấu vết va chạm nào, cũng không có đĩa bay, chỉ có vết phanh gấp của xe bảo mẫu thôi. Tiểu Lưu chắc là chạy xe quá nhanh, cho nên lốp xe bị trượt nên mới rơi xuống.” Nếu lại nói về chuyện đĩa bay, sợ rằng ngày mai đầu báo sẽ có tin Quý ảnh đế bị bệnh thần kinh.
Quý Miện bình tĩnh liếc mắt nhìn hắn một cái, trầm giọng nói, “Cậu giúp tôi đi gọi một hộ sĩ đến đây, đầu tôi đau quá.”
“Được.” Phương Khôn vội vàng nhấn nút gọi.
Vài hộ sĩ lập tức chạy vào phòng bệnh, một người giúp Quý ảnh đế kiểm tra băng vải trên đầu, một người giúp hắn đo huyết áp, mặt đỏ cả lên, biểu tình vừa kích động lại vừa ngượng ngùng.
Đây là lần đầu tiên họ gặp được Quý ảnh đế ngoài đời thực, người thật còn đẹp hơn trên phim gấp trăm lần!
Vai rộng, eo thon, chân dài, hormone nam tính thật mạnh mẽ!
A a a, muốn xỉu quá đi!
Các cô ấy lấy sổ tay ra, lắp bắp mà xin Quý ảnh đế ký tên, đầu ngón tay run nhè nhẹ tiết lộ tâm tình đang kích động của bọn họ bây giờ.
Quý Miện cực kỳ phối hợp, đã ký tên, còn chụp ảnh, từ đầu đến cuối không lộ ra chút biểu tình không kiên nhẫn nào.
Phòng bệnh VIP của bệnh viện này thường dành cho những người có vị trí quan trọng, công tác giữ bí mật rất cao, không sợ thông tin bị rò rỉ ra ngoài.
Người vừa đi, Quý Miện liền lộ ra biểu tình nhẹ nhõm, giống như tảng đá trong tim đã được thả xuống.
Phương Khôn trêu chọc nói, “Tính khí của anh cũng tốt quá rồi, rõ ràng là người bệnh, lại phải phục vụ những hộ sĩ này, vừa ký tên lại vừa chụp hình chung, thảo nào đau đầu. Nếu anh không ngủ được thì xem vài bộ phim đi, để em gọi điện thoại cho Tu tổng. Đêm qua ông ấy vẫn luôn ở đây, 5 giờ sáng nay mới rời đi.”
“Đừng làm phiền ông ấy, cứ để ông ấy nghỉ ngơi cho tốt…” Quý Miện nói còn chưa dứt lời, Phương Khôn đã đi ra ngoài.
Gian phòng này ở cuối hành lanh, ra cửa quẹo trái chính là cầu thang, cách xa nhau không quá 5 mét.
Phương Khôn ở chỗ cầu thang nghe điện thoại, Quý Miện đang nằm trong phòng bệnh lại có thể nghe thấy giọng của Phương Khôn, ngẫu nhiên một nói hai câu, không giống như đang nói chuyện với người khác, càng giống với đang nói thầm trong đầu hơn.
Lúc đầu hắn còn cảm thấy có chút kỳ lạ, sau khi nhận ra cách âm của bệnh viện này rất tốt, sắc mặt hắn bắt đầu trở nên trắng bạch.
Tu tổng đối xử với Quý ca thật tốt a!
Nếu không phải do tuổi tác không hợp, mình sẽ tưởng Quý ca là con trai của Tu tổng.
Phương Khôn vừa cảm khái vừa bước vào phòng bệnh, lại nhìn thấy Quý Miện đang nhìn thẳng chằm chằm vào mình.
“Làm sao vậy? Em có gì kì lạ lắm sao?” Phương Khôn lau mặt.
“Vừa rồi cậu không nhúc nhích miệng?” Quý Miện trầm giọng hỏi.
“Không a. Em không ăn cái gì, nhúc nhích miệng làm gì?” Phương Khôn cảm thấy khó hiểu, sau đó giật mình kinh hãi, “Quý ca, để lát nữa em yêu cầu bác sĩ kiểm tra não cho anh.” Em hoài nghi anh bị đâm hỏng đầu rồi.
Quý Miện khóe khẽ nhếch một chút, giống như muốn nói gì đấy, rồi lại không mở miệng.
Hắn gỡ xuống bệnh án đang treo bên giường xuống, nghiêm túc xem.
——
Dù sao thì Quý Miện cũng từng là cấp trên của mình, hắn bị tai nạn xe cộ, cho dù như thế nào thì Tiếu Gia Thụ cũng nên đi xem một chút.
Nhưng y mới vừa đi đến cửa phòng bệnh liền gặp phải Lý Giai Nhi, đối phương giơ tay lên chuẩn bị gõ cửa, một tay khác đang ôm một bó hoa bách hợp.
“Là cậu sao!” Thấy Tiếu Gia Thụ, cô ta quên luôn cả chuyện gõ cửa, mắt đỏ lên mở miệng nói, “Tôi nghe nói cậu là người muốn phong sát tôi, vì sao? Trước đây tôi căn bản chưa từng gặp cậu! Tiếu tiên sinh, chúng ta có thể nói chuyện được không, tôi nghĩ rằng giữa chúng ta có chuyện gì đó hiểu lầm.”
Biểu tình của Tiếu Gia Thụ từ nôn nóng chuyển thành âm trầm, từng câu từng chữ nói, “Tôi không có chuyện gì để nói với cô cả. Tôi chỉ muốn hỏi cô một câu thôi, cô có còn nhớ Hà Nghị không?”
“Hà Nghị?” Bó hoa bách hợp trong tay Lý Giai Nhi rơi xuống đất.
Cô ta không thể tin được mà nhìn Tiếu Gia Thụ, vài giây sau xoay đầu bỏ chạy.
Tiếu Gia Thụ vốn đang có một đống lờn muốn đem ra chửi, “…” Giờ đành phải nghẹn lại trong lòng, phun ra không được mà nuốt vào cũng không xong, thấy bó hoa trên mặt đất, nhịn không được mà hung hăng dẫm hai hai cái, phát hiện có vài hộ sĩ đi ngang qua dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn mình, liền vội vàng nhặt bó hoa lên ném vào thùng rác, sau đó trốn dưới gầm cầu thang.
Trên tai cậu có đeo tai nghe, đang nghe ca khúc vừa được tải về gần đây, ca sĩ đang hát nhạc rock and roll cuồng loạn hò hét khiến cho cơ tức giận tích tụ trong lòng bộc phát ra.
Y dựa vào tường trượt xuống ngồi trên mặt đất, trong đầu tất cả đều là những ký ức đen tối đó…