Tuy là nói đến xem công ty như thế nào… Và sự thật, cũng là đang nhìn xem như thế nào thật, Tiếu Gia Thụ vừa mới ngồi xuống không đến vài phút đã bị mẹ đuổi ra ngoài, còn được thư ký đưa đi tham quan các tầng khác nhau.
Khi đi ngang qua hành lang, rất nhiều người đều nhìn y, trong lòng than thở, lão tổng lại đào từ đâu tới một người mới có tiềm lực level max như vậy.
Diện mạo này, khí chất này, chỉ cần hơi đẩy một chút liền có thể nổi tiếng.
Dù sao thì Tiếu Gia Thụ cũng là con cháu Tiếu gia, tham gia rất nhiều bữa tiệc lớn, một chút để ý như vậy không đáng là gì, mắt cứ nhìn thẳng rồi đi qua.
Cùng lúc đó, Tiết Miểu lấy ra một bao thuốc lá hỏi, “Muốn một điếu không?”
Tu Trường Úc liền nhận lấy một cây, một bên hít mây nhả khói một bên cảm thán, “Còn tưởng là cậu đã bỏ nó rồi.”
“Người sống không tốt thì không bỏ thuốc lá được.” Tiết Miểu hơi rũ mắt, miễn cho khói thuốc làm cay mắt bà, hai ngón tay kẹp lại đầu thuốc, phong thái tao nhã nhưng lại lộ vẻ u buồn.
Bà không hài lòng với cuộc sống này, điểm này có thể lừa gạt được người khác, nhưng không lừa được Tu Trường Úc, không bằng nói thật cho rồi.
Huống hồ, giữa hai người bọn họ không có gì không thể nói với nhau cả.
Trầm mặc trong chốc lát, bà lại tiếp tục nói, “Vừa rồi tớ nhờ cậu sắp xếp cho Tiểu Thụ một chức vụ gì đó cậu đừng nghĩ là thật. Tớ không muốn nó trở thành một tộc người đi làm sáng đi tối về.”
“Ý của cậu là sao?” Dường như Tu Trường Úc nhận ra điều gì đó, không khỏi kinh ngạc.
“Đúng vậy, tớ muốn nó trở thành một diễn viên.” Tiết Miểu từ từ nhả ra một ngụm sương trắng, môi mỏng kiều diễm ướŧ áŧ mờ mịt trong làn khói, “Trước tiên cậu cứ tùy tiện xếp cho nó một vị trí nào đó đi, để cho nó ở trong đoàn phim một thời gian, đến khi tương đối quen thuộc rồi, thì lúc đó hẵng tìm cho nó một vai diễn phù hợp.”
“Có phải cậu đã quá độc đoán tùy tiện rồi hay không? Cậu không hỏi xem Tiểu Thụ có muốn hay không sao? Nó chính là tiểu thiếu gia của Tiếu thị, cậu để cho nó tiến vào giới giải trí, ông nội và cha hắn tức giận sẽ tước đoạt quyền thừa kế của nó? Chịu đựng cũng đã từng ấy năm, cậu cần gì phải như vậy!” Tu Trường Úc tận tình khuyên bảo.
Nhưng Tiết Miễu lại không cảm kích.
Trước mặt Tu Trường Úc, bà sẽ luôn trong một bộ dạng khác, cương cường như hỏa (dữ tợn như lửa), cường thế vô cùng, đó mới chính là con người thật của bà, “Tớ có thể nhịn, nhưng con trai tớ không thể nhịn. Cậu có biết nó nỗ lực như thế nào, ưu tú ra sao không? Kết quả là những kẻ gọi là thân nhân của nó lại buộc nó phải che đi lớp hào quang của mình, trở thành một người bình thường, một phế vật ăn no chờ chết. Mấy tháng nay, nó đem chính mình khóa ở trong phòng chơi game, cơm cũng không ăn, ngủ cũng không ngủ, tắm cũng không tắm, nó là người yêu cái đẹp như vậy, lại đem chính mình biến thành dáng vẻ người không người quỷ không quỷ, tớ đau đến tận tim gan! Trong mắt các người, nó đúng là rất giàu có, cả đời không làm gì cũng không lo hết tiền tiêu, nhưng có ai biết nó thật sự muốn cái gì sao?”
“Vậy sao cậu biết nó thích diễn xuất? Diễn viên không phải nói muốn diễn là diễn, gian khổ trong đó cậu biết rõ hơn ai hết.” Tu Trường Úc tiếp tục khuyên.
“Con trai tớ sinh ra, tớ còn có thể không biết sao. Cậu còn nhớ không? Năm nó ba tuổi, công ty cậu muốn quay chụp một bộ phim kỳ ảo nhi đồng, muốn tìm một diễn viên nhí phù hợp. Tớ đem kịch bản về đọc cho nó nghe trước khi ngủ, nó lập tức là có thể bắt chước tình tiết bên trong, lúc thì giả làm ông nội rùa chống gậy đi đường, chẳng sợ chưa từng nhìn thấy kịch bản cũng có thể cảm nhận được trên lưng nó như đang cõng một cái mai rùa to nặng, lúc sau lại giả thành tiểu long nhân (người rồng nhỏ), ôm tớ gào khóc, nói mẹ, mẹ không thể chết được, cảm xúc rất chân thật. Nó giả cái gì thì giống hệt cái đó, là người sinh ra là để diễn. Nếu không phải chuyện tớ muốn đem hắn đi thử vai bị người hầu báo cho lão gia tử biết được, thì vai diễn trong vở kịch đó phải là của nó. Tớ lúc đó còn gửi cho cậu một đoạn video, cậu cũng khen là con tớ học tớ, chính nó cũng nói với tớ—— mẹ ơi, diễn kịch rất thú vị, tương lai con muốn trở thành một đại minh tinh giống như mẹ!”
Nói tới đây, cuối cùng Tiết Miểu cũng lộ ra biểu tình sung sướиɠ, rồi rất nhanh lại trầm xuống, “Nhưng mà lão gia tử khinh thường tớ, vì vậy cũng khinh thường Tiểu Thụ, vừa nghe thấy nó nói như vậy, liền lấy quải trượng (gậy) đánh nó, hung hăng mắng nó là đồ vô dụng. Càng ngày, nó càng trở nên trầm mặc ít nói, không bao giờ bắt chước tiểu động vật, ông già, bà già nữa… Cũng không còn xem TV. Sau này khi lớn lên, chính nó cũng quên lúc đầu nó là cái bộ dạng gì. Bọn họ cứ như vậy mà bóp chết sự ngây thơ chất phác của một đứa trẻ, bây giờ ngay cả tương lai của nó cũng muốn cắt đứt.”
Tiết Miểu dùng sức dập điếu thuốc, hồng đôi mắt nói, “Trường Úc, tớ không phải người độc đoán thích can thiệp vào chuyện của người khác, tớ chỉ muốn tìm cho con mình một đường ra mà thôi. Cậu nhìn nó đi, số phận đã an bài nó sẽ trở thành một ngôi sao rực rỡ, chứ không phải là một kẻ luôn sống trong cái gia tộc đầy tử khí đó. Bọn họ muốn phế đi hắn, tớ phải cứu hắn!”
“Trẻ con thì luôn sẽ có đủ loại ước mơ, khi trưởng thành, thật sự thực hiện nó thì được bao nhiêu? Miểu Miểu, tớ hiểu cảm giác của cậu, nhưng cậu nên đưa quyền lựa chọn cho Tiểu Thụ.” Nếu đổi lại là người khác, Tu Trường Úc sớm đã đồng ý rồi.
Còn không phải là muốn giúp một người mới nổi tiếng thôi sao?
Với điều kiện của Tiểu Thụ điều đó quá dễ dàng.
Nhưng không thể vì vậy mà Tu Trường Úc phá hủy tình mẫu tử của Miểu Miểu cùng Tiểu Thụ được.
Lỡ như sau khi Tiểu Thụ bước vào giới giải trí bị gia tộc xóa tên, nó sẽ không hận Miểu Miểu sao?
Loại chuyện tuyệt tình này Tiếu lão gia tử nhất định có thể làm ra được!
“Tớ biết cậu đang băn khoăn cái gì. Yên tâm đi, Tiểu Thụ là do tớ sinh ra, nó nghĩ như thế nào tớ là người rõ nhất. Cho dù là kẻ nào, cho dù có chuyện gì xảy ra cũng không thể phá hoại tình mẫu tử của chúng tớ được.”
Hiện tại, Tiết Miểu có thể xem là được ăn cả ngã về không, chậm nói.
“Cứ như vậy đi, cậu tìm giúp nó một vai viễn nào đấy, để cho nó thử một lần. Nếu nó thật sự không thể, không hứng thú đối với đóng phim, tớ sẽ nghĩ cách khác.”
Tu Trường Úc cân nhắc một lát, gật đầu nói, “Cứ như vậy đi.”
“Làm phiền cậu chăm sóc Tiểu Thụ rồi.” Tiết Miểu thở phào một hơi.
“Nó là con cậu, cũng chính là tớ… Cháu trai của tớ, đương nhiên tớ sẽ chăm sóc nó thật tốt.” Tu Trường Úc nghĩ nghĩ, tiếp tục nói, “Như vậy đi, để tớ đưa nó cho Quý Miện để làm trợ lý một thời gian, khi nào tìm được kịch bản phù hợp sẽ để nó đảm nhận.”
“Quý Miện?” Tiết Miểu cũng không xa lạ gì với cái tên ảnh đế đang nổi này, tính tình ôn hòa, lại hòa đồng, là một người dễ ở chung, liền đồng ý, “Vậy được, trở thành trợ lý của Quý Miện cũng vừa lúc cho nó mở rộng tầm mắt. Nghe nói hắn chuẩn bị rút lui khỏi giới?”
“Cũng không phải là lui giới, chỉ là sau này không đóng phim truyền hình nữa. Cậu biết đấy, hắn cũng là một đại cổ đông của Quan Thế, ở bên ngoài còn có rất nhiều khoản đầu tư, đều có thể kiếm được rất nhiều tiền, miếu nhỏ này của tớ, cung không nổi tòa đại Phật này. Nếu không phải năm đó tớ từng giúp đỡ hắn, hắn cũng sẽ không ở lại Quan Thế nhiều năm như vậy. Hắn là người trọng tình trọng nghĩa, là người có ân tất báo, đem Tiểu Thụ giao cho hắn thì cậu có thể yên tâm rồi.”
Tu Trường Úc cầm di động nói, “Để tớ gọi hắn đến, để cậu nói chuyện với hắn nhé?”
“Không cần đâu, để Tiểu Thụ tự mình đi xử lý những mối quan hệ này đi. Tớ có thể vì nó lót đường, thậm chí vì nó chọn đường, nhưng tớ sẽ không tay cầm tay dạy nó đi đường như thế nào.” Tiết Miểu cất hộp thuốc lá kim loại, mang kính râm lên, xua tay rời đi.
Tu Trường Úc đưa bà đến bãi đỗ xem ngầm, lại nhìn xe bà đi xa, lúc này mới trở lại văn phòng.
Tiếu Gia Thụ đi dạo trong công ty một vòng, nghe nói mẹ để mình lại một mình, liền có chút không vui.
Y xụ mặt đi vào thang máy, phát hiện bên trong có người, theo bản năng mà liếc mắt một cái, lại nhẹ nhàng nhìn qua chỗ khác, trong lòng lại thầm mắng một câu, “Chết tiệt, vậy mà có người còn đẹp trai hơn mình!”
Tiếu tiểu thiếu gia rất ít khi gặp được người còn đẹp trai hơn mình, trong lòng càng thêm không thoải mái, dịch xa ra một ít, hai tay đút vào túi quần rồi dựa vào vách tường, trông rất lôi thôi.
Tên nam nhân bị y ghét bỏ cũng liếc mắt nhìn lại đây một cái, sau đó gật đầu mỉm cười.
So với Tiếu tiểu thiếu gia cao 1m83 thì hắn còn cao hơn nửa cái đầu, chắc cũng phải cao từ 1m90 trở lên, đôi mắt thâm thúy, mi dài dày đậm, cái mũi cao thẳng, khí chất xuất sắc hơn người, tây trang màu đen sang quý điển nhã bao lấy cơ thể cường tráng cao thẳng của hắn, mang đến cho người khác một cỗ cảm giác áp bách.
Người đứng bên cạnh hắn là một thanh niên, dung mạo bình thường, dáng người cũng bình thường, chỉ là đôi mắt rất sáng, nhìn như yêu quái.
Thang máy chỉ có ba người, không gian rất rộng lớn, nhưng Tiếu Gia Thụ lại cảm thấy cực kỳ chật chội, cảm xúc không thoải mái hiện rõ lên mặt.
Tên kia liếc nhìn y một cái, sau đó nhắn cho nam nhân bên cạnh một tin nhắn WeChat: “Đây là tên ăn chơi trác táng nhà ai vậy? Nhìn cái quầng mắt và thân thể kia kìa, tán gái không biết tiết chế, chắc là thận hư nghiêm trọng a!” Nếu không phải là tiểu công tử của hào môn thế gia nào đó, cũng không dám có thái độ này với Quý Miện.
Quý Miện liếc mắt nhìn di động một cái, cũng không nhắn lại, chờ cửa thang máy mở ra nhiều lùi lại, làm thủ thế “Mời đi trước”.
Hắn lớn lên ở Anh quốc từ nhỏ, phong độ lịch lãm cơ hồ đã khắc vào trong xương cốt.
Tiếu Gia Thụ lúc này mới cảm thấy thoải mái, hơi gật đầu liền bước ra khỏi thang máy.
Người này chẳng những đẹp trai, còn rất có phong độ.
Tu Trường Úc thấy ba người họ một trước một sau đi vào văn phòng, biểu tình có chút kinh ngạc.
“Các cậu đã gặp nhau rồi sao? Vừa lúc, để tôi giới thiệu. Tiểu Thụ, đây là Quý Miện, sau này con sẽ làm trợ lý cho hắn. Hắn chinh là thái tử của Quan Thế đấy, trong nước bây giờ cũng chỉ có hắn là Đại Mãn Quán Ánh Đế, đi theo hắn có thể học được rất nhiều thứ. Đây người đại diện của hắn, Phương Khôn, là người đại diện kim bài của hắn, tài nguyên phong phú. Quý Miện, Phương Khôn, đây là Tiếu Gia Thụ, đây là con của bạn thân tôi, mấy năm trước ra nước ngoài học tập, gần đây mới vừa trở về, phiền mọi người chăm sóc y một chút.”
Ai?
Vậy mà là cấp trên của mình?
Mặt của Tiếu Gia Thụ có chút cứng ngắc, nhanh chóng liếc mắt nhìn đối phương, sau đó gật gật đầu.
Y không quan tâm chức vụ của mình cao hay thấp, chỉ cần có việc để làm là được.
Chờ y tích lũy đủ kinh nghiệm, tự khắc sẽ hiểu sâu hơn về giới giải trí, sau đó chậm rãi từ từ leo lên.
Y chưa bao giờ là người đua đòi, càng không phải là công tử từ nhỏ đã không chịu được khó khăn.
Quý Miện mỉm cười gật đầu, “Anh Tu yên tâm đi, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Gia Thụ.” Dứt lời liền vươn tay ra, ôn hòa nói, “Sau này có chuyện gì thì nhớ đến tìm tôi, nếu tôi không rảnh thì tìm tiểu Phương, đừng sợ phiền.”
“Cảm ơn, sau này xin nhờ anh Quý, anh Khôn giúp đỡ nhiều hơn.”
Tiếu Gia Thụ vội vàng bắt tay cùng hắn, trên mặt lộ vẻ rụt rè, trong lòng lại âm thầm tán thưởng: Thì ra hắn là Đại Mãn Quán Ảnh Đế a, hèn gì khí chất lại mạnh mẽ như vậy!
Tiếu Gia Thụ ra nước ngoài từ rất sớm, chưa bao giờ xem phim trong nước, vì vậy cũng không biết đến Quý Miện.
Sau khi hai bên gặp mặt liền cùng nhau đi ăn cơm, thấy Tu Trường Úc đưa người đi, thái độ sốt sắng như đang dắt theo con mình vậy, người đại diện của Quý Miện là Phương Khôn nghi hoặc nói, “Người này có thân phận gì vậy, chắc không phải là con riêng của Tu Trường Úc đấy chứ?”