Trans: Dii
Trong lúc nhất thời cô ta cũng không biết nên nói gì, bất quá rất nhanh cô ta đã lấy lại tinh thần, sử dụng đòn sát thủ của cô ta, giả bộ yếu đuối.
Cô ta lập tức đỏ cả vành mắt, cúi thấp đầu, nặng nề hít mũi một cái, giọng nói cũng mềm mỏng, “… Thật sự có quyển nhật ký như vậy, mình không nói dối, mình…”
Trong số mấy bạn nam uống rượu bên kia có một người có biệt danh là Gù, trước kia từng thích Lương San, giờ phút này thấy Lương San vô cùng đáng thương, liền hòa giải nói: “Được rồi, chuyện đã qua nói nhiều như vậy làm gì, mọi người tụ tập một chỗ là vì vui vẻ, đến đây đến đây đến đây, nên ca hát thì ca hát, nên uống rượu thì uống rượu.”
Mọi người cảm thấy tên Gù nói đúng, cũng không muốn vì Lương San mà làm hỏng tâm trạng, liền không để ý tới cô ta nữa, hát cứ hát, đánh bài cứ đánh bài, nói chuyện phiếm trên trời dưới đất.
Lớp phó lao động là một người bụng dạ ngay thẳng, luôn luôn không ưa nổi bộ dạng Lương San giả bộ yếu đuối đáng thương để giành được đồng cảm.
Lúc đi học Lương San thường xuyên như vậy, cô ta lười biếng nói cô ta, cô ta liền cố ý làm ra bộ dạng ủy khuất, làm hại tất cả mọi người cảm thấy là cô ấy khi dễ cô ta, làm cho cô ấy chịu không ít chỉ trích, giờ phút này thấy Lương San lại muốn lừa gạt như vậy, cô ấy đảo mắt, liền cười nói: “Ai, Lương San, mình nghe nói cậu gả cho anh trai của Tuệ Nhiễm phải không?”
Lớp phó văn nghệ nghe xong lập tức lấy làm kinh hãi, “Anh trai Tuệ Nhiễm? Là Bạch Hạo Hiên sao? Mình nhớ rõ ràng, Khanh Khanh sau khi tốt nghiệp là ở bên anh ấy, lúc ấy chúng ta còn cùng nhau ra ngoài chơi, Lương San làm sao có thể…”
Lương San vốn còn tưởng rằng chuyện này cứ trôi qua như vậy, chuẩn bị làm bộ lau nước mắt ổn định tâm tình, nào biết lớp phó lao động này hết chuyện để nói, nói một câu như vậy, con gái từ trước đến nay là nhiều chuyện nhất, lời này dứt, đám con gái vây quanh bên này liền nhao nhao dừng động tác trong tay nhìn về phía cô ta, ngay cả mấy người nam đánh bài bên kia cũng dừng gào thét nhìn về này, giống như chờ cô ta trả lời.
Lương San trong lúc nhất thời bị ánh mắt này nhìn có chút bối rối, ngay cả việc giả bộ ủy khuất cũng quên, cũng không biết qua bao lâu, cô ta cười gượng hai tiếng, “Cái đó… Sau đó Hạo Hiên và Khanh Khanh chia tay, bọn mình mới ở bên nhau.”
Lớp phó lao động nhất thời “Ầm” một tiếng, “Không thể nào, khi đó thấy Khanh Khanh và anh trai Tuệ Nhiễm tình cảm rất tốt.” Lại quay đầu nhìn Trình Khanh Khanh, “Khanh Khanh, các người đến tột cùng là vì cái gì mà chia tay?”
Trình Khanh Khanh vẫn chưa trả lời, Bạch Tuệ Nhiễm liền lạnh lùng nói: “Anh trai mình nɠɵạı ŧìиɧ!”
“…”
“…”
“…”
…
Xung quanh lâm vào trầm lặng vi diệu, lớp phó lao động nhìn Lương San, như có điều suy nghĩ cười cười, “Thì ra là như vậy…”
Mọi người tốt xấu gì cũng là bạn học, giữa các bạn học đương nhiên phải giữ lại vài phần mặt mũi, nhận được đáp án này cũng không hỏi đến ngọn nguồn, chỉ là ánh mắt mọi người nhìn về phía Lương San đều giống như có như không mang theo khinh bỉ và trách cứ.
Lương San quả thực sắp tức chết rồi, cô ta hung tợn trừng mắt nhìn lớp phó lao động kia, vội vàng giải thích: “Không phải như vậy, lúc mình và Hạo Hiên ở bên nhau Khanh Khanh đã chia tay với anh ấy lâu rồi.”
Hiện giờ mọi người trong xã hội này khinh thường nhất chính là tra nam tiện nữ, huống chi khi đó cô ta và Trình Khanh Khanh vẫn là bạn tốt, dưới tình huống người ta còn chưa chia tay mà thông đồng với nhà trai, trong lòng mọi người không âm thầm mắng cô ta đê tiện mới lạ!
Lớp phó lao động cười lạnh một tiếng, ý vị thâm trường nhìn Lương San từ trên xuống dưới, khẩu khí lạnh như băng, “Tuệ Nhiễm người ta vừa rồi cũng không nói là cậu, chỉ nói một câu anh trai cậu ấy nɠɵạı ŧìиɧ.
Cậu vội vàng giải thích như vậy, ngược lại làm cho người ta có cảm giác giấu đầu lòi đuôi.”
“Mình…” Lương San bị chặn họng một chút, bất quá nhìn mọi người nghiêng đầu đi, mỗi người nói chuyện riêng, hình như cũng không muốn nghe cô ta giải thích, trong lúc nhất thời cô ta cũng không biết nên nói gì, ngay cả muốn giả bộ đáng thương cũng không có biện pháp giả bộ, bởi vì người ta căn bản không muốn để ý tới cô ta, một mình cô ta đóng kịch cũng không có ý nghĩa gì.
Lương San lập tức hung hăng cắn răng, cũng biết điều không đề cập tới.
Chuyện này cứ như vậy chấm dứt, Trình Khanh Khanh và Bạch Tuệ Nhiễm vẫn cùng các bạn học nói mấy chuyện thú vị thời sinh viên, đám con trai có người lôi kéo La Huân hỏi kinh nghiệm khởi nghiệp, có người tụ tập cùng một chỗ uống rượu, lại có người đang ca hát, giống như không xem khúc nhạc đệm vừa rồi thành chuyện gì to tát.
Cứ như vậy không biết qua bao lâu, Trình Khanh Khanh đột nhiên cảm giác có người kéo góc áo cô, cô quay đầu nhìn, đã thấy Lương San hai mắt rưng rưng vẻ mặt ai oán nhìn cô, khóe miệng cũng run run giống như bộ dạng muốn khóc, “Khanh Khanh, tôi có chuyện muốn nói với cô.”
Trình Khanh Khanh nhíu hai mắt, Lương San lại định làm gì đây? Sao lại làm ra bộ dạng người khác ức hϊếp cô ta? Vừa rồi cô ta nói xấu cô, cô còn chưa tìm cô ta tính sổ đó được không? Ngược lại cô ta đi trước cô một bước, vội vàng chạy tới giả bộ ủy khuất cho cô xem?
Trình Khanh Khanh chịu không nổi bộ dáng giả vờ vô tội đáng thương này của Lương San, hơn nữa cô biết nếu như cô không đồng ý nói không chừng cô ta còn có thể làm ra chuyện gì nữa, cô hơi suy nghĩ một chút liền đáp ứng, “Được thôi, có chuyện gì thì nói đi!”
“Vậy chúng ta ra ngoài nói đi, ở đây nhiều người, quá ồn ào.”
Bạch Tuệ Nhiễm ở một bên nhéo nhéo tay cô, Trình Khanh Khanh cười an ủi cô ấy, nói với Lương San: “Đi thôi!”
Hai người cùng nhau đi đến cầu thang, phòng bao của các cô ở tầng 7, hôm nay không nhiều người lắm, cả tầng này cũng chỉ có một phòng bao của các cô, cho nên bên ngoài rất yên tĩnh.
Đi vào cầu thang, Trình Khanh Khanh liền lạnh lùng nói: “Được rồi, đừng giả vờ, có cái gì thì trực tiếp nói đi.”
Lương San quả nhiên lau nước mắt, cũng không còn bộ dàng ủy khuất đáng thương như lúc trước nữa, ánh mắt cô ta mang theo ý cười bình tĩnh nhìn về phía cô, ngữ khí kiêu ngạo lại trào phúng, “Tôi biết cô đã nhớ lại chuyện trước kia.”
Trình Khanh Khanh nhìn thật sâu vào khuôn mặt Lương San, đây mới thật sự là cô ta? Chẳng qua bình thường vẫn dùng yếu ớt thiện lương để ngụy trang mình mà thôi.
“Đúng! Vậy thì sao?”
“Vậy thì sao?” Lương San cười khẽ một tiếng, “Những lời này hẳn là tôi nói chứ? Vậy thì sao? Phải, vậy thì sao? Trình Khanh Khanh, cô nhớ lại chuyện trước kia thì thế nào? Cô không thể làm được gì hết, à… Cũng không thể nói là hoàn toàn không làm được, chỉ có thể không đau không ngứa tạo ra một bài viết, nhưng kết quả thì thế nào đây? Tôi vẫn là thiếu phu nhân Bạch gia như cũ, tôi vẫn như cũ mỗi ngày ra cửa xe đón xe đưa, tôi vẫn như cũ càng thêm danh tiếng, con của tôi về sau vẫn có thể trở thành người thừa kế Bạch thị, tôi vẫn ăn ngon mặc đẹp như cũ, cùng Bạch Hạo Hiên đến răng long đầu bạc.
Đúng vậy, hiện tại tập đoàn Bạch thị quả thật là gặp phải một ít nguy cơ, nhưng một công ty lớn như vậy chỉ có mấy đồng tiền là có thể làm khó sao? Cô phí hết sức lực như vậy kết quả cuối cùng như thế nào? Tôi chỉ bị nhốt mấy ngày liền được thả ra, mà ba cô, Dương Hân, bọn họ người thì chết, người thì điên, ngay cả cô…” Cô ta che miệng cười đến cực kỳ rực rỡ, “Cũng thiếu chút nữa đã điên cả đời…”
Không hổ là người đã từng là bạn của cô, Lương San vô cùng hiểu rõ những lời nào có thể đâm trúng cô.
Nếu như là trước kia, những lời này nghe vào tai, đương nhiên làm cho cô vừa khổ sở vừa phẫn nộ, nhưng bây giờ cô sớm đã không yếu đuối như trước, cô biết làm thế nào để khống chế cảm xúc của mình, biết làm thế nào để bình tĩnh lại trong cơn giận dữ, biết không để ý tới lời nói cố ý chọc giận của kẻ thù.
Nội tâm của cô đã cường đại đến mức không phải Lương San tùy tiện nói mấy câu là có thể đau đớn.
Cho nên sắc mặt cô vẫn bình tĩnh nhìn cô ta, ngữ khí lộ ra sự khinh thường, “Còn chưa đến cuối cùng, làm sao cô biết tất cả những gì tôi làm đều không có ý nghĩa? Hôm nay tôi cũng không muốn nói nhiều với cô, chỉ muốn nhắc nhở một câu, bất kể gặp phải chuyện gì cũng không nên vui mừng quá sớm, miễn cho cuối cùng sẽ khóc rất khó coi.
Nếu cô không có gì khác để nói, tôi đi trước đây.”
Sự bình tĩnh cùng tự tin của cô hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Lương San, cô ta đã quen biết Trình Khanh Khanh rất nhiều năm, biết dùng phương pháp gì có thể chọc giận cô, mà mục đích hôm nay của cô ta cũng đích thật là chọc giận cô để thực hiện bước tiếp theo trong kế hoạch.
Thế nhưng người trước mắt này căn bản không dựa theo kế hoạch của cô ta mà làm, điều này làm cho cô ta có chút choáng váng.
Mắt thấy cô sắp mở cửa cầu thang đi ra ngoài, cô ta vội vàng lấy lại tinh thần, một tay giữ chặt cổ tay cô.
Trình Khanh Khanh nhíu mày một cái, mặt lạnh nhìn qua cô ta, “Cô muốn làm gì?”
Lương San ý vị thâm trường cười với cô, “Cô chờ một chút, tôi còn có chuyện muốn nói.”
Trình Khanh Khanh lại nặng nề vặn tay cô ta ra, “Tôi không có thời gian nghe cô nói nhảm.” Vừa dứt lời liền nghe ngoài cửa truyền đến vài tiếng gõ thanh thúy, trong lòng Trình Khanh Khanh xiết chặt, nhưng thấy khóe miệng Lương San nhếch lên, đuôi mày khóe mắt lộ ra ý cười, cô ta đưa tay kéo cửa ra, nói với người đứng bên ngoài: “Được rồi, hai người các cậu trò chuyện đi, mình đi trước.”
Dứt lời liền buông tay Trình Khanh Khanh ra lách mình đi ra ngoài, lúc rời đi còn giúp bọn họ đóng cửa lại.
Trình Khanh Khanh nhìn người đứng trước mặt cũng hết sức kinh hãi, “La Huân, sao cậu lại tới đây?”
La Huân thấy thế vẻ mặt cũng mờ mịt, “Mình… Là Lương San nhắn tin bảo mình tới, nói là cậu có chuyện muốn nói với mình.”
“…” Ánh mắt Trình Khanh Khanh căng thẳng, nghĩ sơ một chút liền hiểu được, chỉ sợ lại là Lương San đang làm trò mờ ám, cô thở dài, vẫn khách khí nói: “Cô ta cố ý trêu đùa cậu thôi, không có chuyện này.”
Đang muốn xoay người rời đi, La Huân vội vàng đưa tay giữ chặt cổ tay cô, Trình Khanh Khanh nhướng mày, quay đầu nhìn anh ấy, La Huân có lẽ cũng ý thức được mình làm vậy quá liều lĩnh, vội vàng buông tay cô ra.
“Cậu… Còn gì nữa không?”
La Huân vội vàng sờ sờ tóc, “Cái đó… Vừa rồi Lương San nói có thật không? Về chuyện quyển nhật ký?”
Trình Khanh Khanh đột nhiên nhớ tới lần trước Bạch Duyên Đình nói với cô, lúc ấy cô không quá tin tưởng, dù sao cô với La Huân thật sự là tám gậy tre đánh cũng không tới, nhưng hôm nay nhìn bộ dạng anh ấy gấp gáp lại có chút ngượng ngùng, cô cũng bắt đầu hoài nghi.
Nghĩ đến Bạch Tuệ Nhiễm, hoài nghi như vậy lập tức làm cho cô hoảng loạn, “Vừa rồi mình đã nói rất rõ ràng.
Là Lương San đang nói dối.”
La Huân nghe xong, trên mặt đột nhiên có thêm mấy phần mờ mịt, bất quá anh ấy rất nhanh đã phục hồi tinh thần lại, cúi đầu cười nhẹ, “Mình cũng chỉ là tò mò, tùy tiện hỏi một chút thôi, cậu đừng để ý.
“
Trình Khanh Khanh gật đầu, “Không có gì.”
Vừa dứt lời cô đột nhiên nghe được ngoài cửa truyền đến một trận thanh âm đặc sắc, đột nhiên nghĩ đến cái gì, Trình Khanh Khanh vội vàng mở cửa.
Có lẽ Lương San không nghĩ tới Trình Khanh Khanh sẽ có động tác như vậy, vốn cô ta đang ghé vào cửa, chừa lại một khe hở nhỏ để quay video.
Đột nhiên Trình Khanh Khanh kéo cửa ra, cô ta trong lúc nhất thời không ổn định, lảo đảo vài bước, thiếu chút nữa ngã trên mặt đất.
Đột nhiên ngã vào như vậy Lương San có chút xấu hổ, vội vàng cười gượng hai tiếng với hai người, “Mình… Mình vẫn đứng bên ngoài chờ Khanh Khanh.”
Trình Khanh Khanh mới không tin cô ta sẽ đơn thuần ở bên ngoài chờ cô, nhưng thấy trên tay cô ta còn cầm điện thoại di động, cô vội vàng đưa tay đoạt lấy, vừa nhìn thấy nội dung bên trong cô liền nhíu mày.
Hóa ra cô ta trốn bên ngoài để ghi hình, với lại đã ghi được một lúc.
Trình Khanh Khanh lạnh lùng cười một tiếng, cô cất điện thoại di động vào trong túi, kéo tay Lương San đi ra ngoài, Lương San bị động tác của cô làm cho bối rối, đợi đến khi phục hồi tinh thần lại, vội vàng giãy dụa nói: “Khanh Khanh, cô làm cái gì? Cô mau buông tôi ra!”
Vừa mới bắt đầu Trình Khanh Khanh cũng không muốn để ý tới cô ta, nhưng Lương San giãy dụa càng ngày càng lợi hại, Trình Khanh Khanh liền dứt khoát trực tiếp kéo tóc cô ta, trực tiếp kéo chặt đi vào nhà vệ sinh.
“A a a!!! Trình Khanh Khanh cô buông ra cho tôi! Buông ra! A a a a! Cứu mạng với!”
Tuy rằng cô ta gào thét kịch liệt, nhưng tóc cô ta bị cô nắm trong tay, vì phòng ngừa bị cô kéo đau, cô ta chỉ đành nhắm mắt đi theo, ngược lại lần này Trình Khanh Khanh thuận lợi hơn nhiều.
Bên này cách xa phòng bao, hơn nữa trong phòng có nhạc, dù Lương San gào thét đến mức nào người khác cũng không nghe thấy.
Cô một đường thông suốt đưa cô ta đến nhà vệ sinh nam, lại đá văng một buồng, nặng nề ném Lương San vào bên trong.
Thật đúng là phải cảm ơn khoảng thời gian này ở studio chụp ảnh, mỗi ngày khiêng thiết bị cồng kềnh đi lên đi xuống, rèn luyện ra toàn thân mạnh mẻ, vặn một người lớn như Lương San vào cũng không tốn chút sức lực nào.
Sau khi ném cô ta lên mặt đất Trình Khanh Khanh cũng không nói nhảm, trực tiếp đưa tay cởϊ qυầи áo cô ta, Lương San sớm đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ ngây người, đợi đến khi Trình Khanh Khanh lột quần áo của cô ta xuống, cô ta lập tức lấy lại tinh thần kinh ngạc hô lên một tiếng: “Trình Khanh Khanh, cô làm gì đó?! Cô buông tôi ra! Nếu cô không buông tôi ra, tôi sẽ gọi người đến đây!”
Bên cạnh phòng bao của các cô có một nhà vệ sinh, người khác muốn đi vệ sinh chỉ đi ở chỗ gần, sẽ không đến bên này, bên này lại cách bên kia khá xa, cô cũng không sợ Lương San gọi người tới.
Lương San không phải kẻ ngốc, chắc chắn sẽ không tùy ý cô cởϊ qυầи áo cô ta, lúc này vừa khóc vừa kêu, giãy dụa muốn từ trên đất bò dậy, hiện tại Trình Khanh Khanh đã tức giận đến cực điểm.
Thấy cô ta giãy dụa kịch liệt, dứt khoát giẫm một cước lên lưng cô ta, quần áo của cô ta không dễ cởi, cô lại lấy ra một cái bấm móng tay cắt quần áo cô ta, thuận lợi cởi ra.
Bộ dạng Trình Khanh Khanh thật sự dọa người, nhưng thấy sắc mặt cô trầm lãnh, đôi mắt cũng hàm chứa ý lạnh đến thấu xương.
Hơn nữa động tác của cô thô bạo, quả thực giống như một người điên, lần này Lương San cũng bắt đầu sợ hãi, vội vàng cầu khẩn với cô: “Khanh Khanh, Khanh Khanh cô đè trúng bụng tôi rồi! Tôi là phụ nữ mang thai, cô làm như vậy với tôi là phạm pháp đó cô có biết không?”
Trình Khanh Khanh cười lạnh một tiếng, “Phụ nữ mang thai? Một phụ nữ mang thai như cô không ở nhà dưỡng thai, vì sao còn muốn ra ngoài hại người? Phụ nữ mang thai liền có thể đương nhiên hãm hại người khác sao?”
Mặc dù sức chịu đựng của cô có tốt đến đâu cũng có giới hạn, cô ta hết lần này đến lần khác trù tính hãm hại cô.
Cô cũng không phải là bánh bao, vì sao phải mặc cho cô ta tùy ý ức hϊếp mà không phản kích! Huống chi, đối với loại người như Lương San, cô thật sự không có biện pháp nào nhân đạo với cô ta nữa! Nếu cô ta đã không biết xấu hổ như vậy, vậy cô cần gì phải nghĩ đến cái gì lễ nghi đạo đức với cô ta!
Lương San thấy không nói được cô, liền xuất đòn sát thủ của cô ta, cô ta khóc đến lê hoa đái vũ, giọng nói mềm nhũn cầu xin, “Khanh Khanh, chúng ta là bạn tốt mà.
Tôi biết sai rồi, cô buông tha cho tôi có được không? Tôi thực sự biết sai rồi.”
“Biết sai rồi? Không phải vừa rồi cô rất đắc ý sao? Không phải kɧıêυ ҡɧí©ɧ tôi không thể làm được gì sao? Nếu mục đích của cô chính là cố ý chọc giận tôi.
Vậy hiện tại tôi như cô mong muốn rồi, sao cô vẫn còn bất mãn? Còn có… Đừng dùng bộ dạng này với tôi! Đối với tôi không có bất kỳ tác dụng gì!”
Cô không để ý tới tiếng kêu rên cầu khẩn của cô ta, sau khi xé rách quần áo cô ta, lại cởi cả quần cô ta ra, thẳng đến khi lột sạch cô mới đi ra khỏi buồng vệ sinh, lạnh lùng nhìn người nằm sấp khóc lóc ầm ỹ trên mặt đất: “Nếu vận khí cô tốt, ngày mai bác gái lao công đến ngược lại có thể giúp cô ra ngoài.
Đương nhiên, cũng không loại trừ người dọn dẹp là một ông già, nếu gặp phải một người đàn ông say rượu tới đây, vậy cô thật đúng là gặp vận may lớn rồi.”
Lương San biết lúc này cầu xin cô đã không có bất kỳ tác dụng gì, cô ta trực tiếp từ mặt đất ngồi dậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, khàn giọng mắng: “Trình Khanh Khanh, cô làm vậy là hạ lưu! Cô không biết xấu hổ khi dùng cách hèn hạ như vậy sao?”
Trình Khanh Khanh lạnh lùng cười, “Hạ lưu? Lương San, đối phó với người không biết xấu hổ như cô thì nên hạ lưu một chút!”
Lương San thở dốc kịch liệt, ánh mắt hung tợn trừng cô, xem ra tức giận không nhẹ, cô ta từ trong buồng vệ sinh nhảy qua, hét lớn: “Trả lại quần áo cho tôi!”
Trình Khanh Khanh nhanh tay lẹ mắt, trước khi cô ta nhảy qua đã rời khỏi cửa lớn, cô đem quần áo lắc lư với cô ta, “Cô qua đây đi, chỉ cần không sợ bị camera giám sát chụp được thì cứ việc tới lấy!”
“…” Lương San bị cô chặn lại, bộ dạng này của cô ta bị camera giám sát chụp được vậy cô ta còn không bằng đi chết! Hai tay cô ta phẫn nộ nắm thành nắm đấm, hét lớn: “Trình Khanh Khanh, cô sẽ chết không được chết tử tế đâu!”
Trình Khanh Khanh không để ý tới cô ta, chết không tử tế? Cũng đã chết qua một lần rồi, cô còn sợ cái gì? Chỉ lạnh lùng nhìn cô ta một chút liền xoay người rời đi! Đi đến rất xa vẫn có thể nghe thấy tiếng gào thét phẫn nộ của Lương San.
Có Lương San ở bên cạnh thật sự là quá chướng mắt, cô lấy đi điện thoại di động của cô ta, lại lột sạch quần áo của cô ta, cô ngược lại muốn nhìn xem cô ta đi ra ngoài như thế nào, cô ta muốn nham hiểm với cô, cô cũng có thể nham hiểm đến cùng với cô ta.
Vì phòng ngừa vạn nhất, Trình Khanh Khanh trực tiếp ôm quần áo Lương San đi, ném vào thùng rác ở cửa lớn, về phần điện thoại di động của Lương San, cô xóa đoạn video cô ta ghi lại đi, sau đó tháo pin ra cùng nhau ném vào.
Lần nữa trở lại phòng bao cô phát hiện bên trong có thêm hai người, nhìn thấy hai người này, vẻ mặt cô cũng kinh ngạc, “Sao các anh cũng tới đây?”
Bạch Duyên Đình kéo cô ngồi xuống bên cạnh anh, “Tụi anh tới đón hai người, đã xong rồi sao? Xong rồi thì chúng ta về thôi.”
Lớp trưởng thấy vậy liền cười nói: “Tất cả mọi người chơi cũng đủ rồi, cũng nên về thôi.”
Mọi người liền thu thập sạch sẽ chuẩn bị đi ra ngoài, lúc ra cửa, lớp phó lao động còn tiến đến bên cạnh Trình Khanh Khanh thấp giọng nói: “Đây chính là chồng cậu à? Thật là đẹp trai.”
Người khác khen ngợi chồng cô như vậy cô cũng rất vui vẻ, vội vàng cười: “Cảm ơn cậu!”
Vừa ra khỏi cửa đang định đường ai nấy đi, lớp trưởng lại phát hiện có gì đó không đúng, “À! Lương San đâu!? Cậu ấy vừa rồi hình như là cùng cậu ra ngoài phải không Khanh Khanh, sao chỉ thấy cậu trở về mà không thấy cậu ấy?”
Sắc mặt Trình Khanh Khanh không thay đổi, “Chúng mình vừa mới ở bên ngoài trò chuyện một hồi, cuối cùng mình đau bụng đi vệ sinh một chuyến cô ấy liền trở về trước.” Cô nhíu mày, “Sao vậy? Cô ấy không quay lại à?”
Lớp trưởng mặt đầy nghi hoặc, “Không có! Sau khi ra ngoài cùng cậu thì không có trở lại.”
Trình Khanh Khanh cũng làm ra vẻ mặt nghi hoặc, “Vậy thì mình cũng không rõ rồi, cô ấy thật sự là trở về trước, có phải có chuyện gì rời đi trước hay không?”
Lớp trưởng lắc đầu: “Không thể nào! Cậu ấy muốn đi hẳn là phải nói trước với mình một tiếng chứ.” Cô ấy lấy điện thoại ra gọi số của Lương San, đối phương lại ở trạng thái tắt máy, sắc mặt lớp trưởng càng thêm lo lắng, “Làm sao bây giờ? Lương San tắt máy, không phải là xảy ra chuyện gì chứ?”
Các bạn học khác nghe xong cũng đều lấy điện thoại ra gọi cho Lương San, nhưng bên kia đúng là đang trong trạng thái tắt máy, có một bạn nữ liền nói: “Nếu không chúng ta đi tìm cậu ấy trước đi, một phụ nữ mang thai như cậu ấy không thể để xảy ra chuyện gì được.”
Vừa dứt lời đã thấy thang máy dừng lại ở tầng này, từ phía trong có một người đi ra, giờ phút này mọi người đang đứng ở cửa phòng bao, bên này cách thang máy không xa, cho nên người nọ vừa bước ra, các cô liền thấy được, Bạch Tuệ Nhiễm đứng cạnh Trình Khanh Khanh nhíu mày, “Sao anh trai mình lại tới đây? Không phải là tới đón Lương San chứ?”
Bạch Hạo Hiên nhìn thấy Bạch Duyên Đình và Tưởng Ký Châu ở chỗ này, đầu tiên là ngẩn người.
Nhưng mà, sự khác thường này của anh ta cũng chỉ chợt lóe lên rồi biến mất, anh ta lập tức thu liễm ánh mắt thong dong đi tới khách khí chào hỏi hai người, “Mọi người cũng tới đây sao?”
Tưởng Ký Châu không có hảo cảm gì đối với anh ta, nhưng nể mặt Bạch Tuệ Nhiễm vẫn đáp lại một tiếng, Bạch Duyên Đình chỉ nhàn nhạt gật đầu nhẹ.
Lớp trưởng nhận ra người tới, liền nói: “Anh là chồng của Lương San đúng không? Lương San không biết chạy đi đâu rồi, chúng tôi đang định đi tìm cậu ấy!”
Bạch Hạo Hiên nhướng mày, cũng không hỏi nhiều, “Vậy tôi cùng đi với mọi người!”
Mọi người đã bàn bạc xong, liền chia làm hai đường đi tìm Lương San, Bạch Tuệ Nhiễm thừa dịp không có người chú ý thì nhỏ giọng hỏi bên tai Trình Khanh Khanh: “Lương San mất tích không phải là có liên quan đến cậu chứ?”
“Ừm.”
Vẻ mặt Bạch Tuệ Nhiễm hoảng sợ, “Cậu.
Tiện nhân như Lương San kia chết thì không sao, nhưng cậu tuyệt đối đừng làm bẩn tay mình.”
Trình Khanh Khanh thấy cô ấy lo lắng như vậy, cũng rất vui mừng, vội vàng an ủi: “Yên tâm đi, mình tự có chừng mực.”
Từ sau khi Trình Khanh Khanh rời đi, Lương San liền giấu mình trong buồng trong nhà vệ sinh, cô cũng sợ có người đến nhà vệ sinh nhìn thấy bộ dạng của cô ta.
Ngồi trên bồn cầu trong buồng vệ sinh, trong lòng Lương San nguyền rủa mười tám đời tổ tông của Trình Khanh Khanh.
Tuy rằng bây giờ đã là mùa xuân rồi, nhưng sự ẩm ướt trong nhà vệ sinh trống rỗng này vẫn làm cô ta cảm thấy lạnh lẽo, cũng không biết đứa nhỏ trong bụng bị lạnh có ảnh hưởng đến sự phát triển sau này hay không.
Một bên cô ta ôm chặt lấy mình, một bên âm thầm thề trong lòng, chờ cô ta ra ngoài nhất định phải chém Trình Khanh Khanh thành trăm mảnh.
Đúng lúc này, cô ta đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài tiến vào, cả người Lương San căng thẳng, vội vàng ôm chặt lấy mình, phảng phất như không chú ý một chút cũng sẽ bị người ta nhìn thấy.
Người tiến vào là tên Gù, anh ta vừa mới uống chút rượu, vốn cáo biệt mọi người chuẩn bị về nhà, thế nhưng một cơn mắc tiểu ập đến, anh ta chóng mặt liền vòng vào nhà vệ sinh bên này.
Vừa ngâm nga bài hát vừa cởϊ qυầи đi tiểu, tên Gù mặc quần đang định rời đi đột nhiên lại nghe thấy trong phòng vệ sinh truyền đến một câu ôn nhu: “Gù, là cậu sao?”
Cả người tên Gù cứng đờ, đây chính là nhà vệ sinh nam, làm sao có thể có giọng nữ? Nhìn lại xung quanh hình như không có ai cả, anh ta chỉ cảm thấy một trận khí lạnh từ gót chân vọt tới đỉnh đầu, rượu cũng tỉnh hơn phân nửa.
“Ai? Ai đang nói chuyện?!”
Lương San cũng nghe ra thanh âm của tên Gù, biết người này trước kia từng thích cô, có lẽ nhờ anh ta giúp đỡ anh ta cũng sẽ không cự tuyệt.
Bất quá tên Gù này người cũng như tên, dáng dấp có chút gù lưng, hơn nữa còn xấu xí thô tục, thật sự có chút khó coi, lúc đi học biết tên Gù thích cô ta, cô ta chỉ cảm thấy đó là một loại vũ nhục đối với cô ta, nhưng hiện tại cô ta thật sự là không còn cách nào khác, chỉ đành cầu cứu anh ta.
Lương San cắn răng, “Là mình, Lương San!”
“Lương San?” Tên Gù ngẩn người đọc mấy chữ này, “Sao cậu lại ở chỗ này chứ? Đây là nhà vệ sinh nam!”
Lương San nghe xong liền hít mũi một cái, trong giọng nói lộ ra ủy khuất, “Là Trình Khanh Khanh mang mình đến nơi này, vừa rồi mình ở trước mặt mọi người nói ra bí mật của cậu ấy, cậu ấy không vui, cho nên trả thù mình, cậu ấy mang mình đến nơi này, đánh mình một trận, còn cởϊ qυầи áo của mình! Cậu cởϊ qυầи áo cho mình mượn trước, sau đó cho mình mượn điện thoại di động để gọi điện, cậu không cần lo lắng, sau đó mình sẽ cảm tạ cậu thật tốt.”
Nghĩ đến vừa rồi tên Gù cũng giúp cô giải vây, cô liền thành thật nói rõ với anh ta, hơn nữa nói cho anh ta biết như vậy, chờ lát nữa trở về cũng thuận tiện mượn miệng anh ta làm cho mọi người đều biết chuyện Trình Khanh Khanh ức hϊếp cô.
Bất quá tên Gù trong lúc nhất thời lại không tỏ thái độ, chỉ đảo đảo tròng mắt không biết đang có chủ ý gì, anh ta từ trước đến nay là một tên quỷ thông minh, suy tư trong chốc lát liền nói: “Nhưng trên người mình chỉ có một bộ quần áo, mình cởi cho cậu mượn mình liền không có quần áo.”
“Cậu không cần lo lắng, chờ mình gọi điện thoại tìm lớp trưởng các cậu ấy đến mình liền trả lại cho cậu, cậu cởϊ qυầи áo ném vào từ trên cao, có được hay không?” Lương San cố ý mềm giọng.
Tên Gù lại nói: “Ai biết được những gì cậu nói là thật hay giả? Cậu mở cửa trước để mình xem cậu có bị cởϊ qυầи áo thật hay không!”
Lương San hung hăng cắn răng, tâm tư đàn ông cô ta làm sao có thể không hiểu, không phải là muốn thừa dịp này chiếm tiện nghi của cô ta sao? Bất quá cô ta cũng không nghĩ tới tên Gù này lại là người như vậy!! Uổng công cô ta vừa rồi còn trông cậy anh ta có thể giúp cô ta.
Cô ta hít sâu vài hơi đè lửa giận xuống, vẫn còn mềm giọng nói: “Mình lừa cậu làm gì?”
“Vậy cậu mở cửa cho mình xem một chút!”
“…”
Bên trong thật lâu không có đáp lại, tên Gù liền nói: “Mình biết là cậu đùa mình mà, được rồi, mình đi trước đây!”
Lương San cũng không biết sau khi tên Gù đi có người khác đến hay không, nếu không có, vậy cô ta chỉ có thể ở trong này cả đêm chờ lao công đến đây, nghĩ đến lúc này đã lạnh như vậy rồi, lát nữa nhất định sẽ càng lạnh hơn, cô ta cũng không còn cách nào khác, liền cắn răng, đẩy mạnh cửa, hung ác lên tiếng nói: “Thấy chưa?”
Tên Gù nhìn thấy cô ta, lập tức ngẩn người, nhưng thấy cô ta quả nhiên là bị cởi sạch quần áo, chỉ là toàn thân co lại thành một đoàn những cái nên che đều che lại, bất quá mặc dù vậy, thân thể trắng nõn kia cũng rất mê người.
Tên Gù nuốt một ngụm nước bọt lại liếʍ đôi môi khô khốc, từ trong túi lấy điện thoại ra luống cuống tay chân nói: “Cậu đừng nhúc nhích… Mình chụp tấm ảnh đã, chụp xong liền đưa quần áo cho cậu.”
Buồn cười, có lợi tốt như vậy, anh ta đương nhiên là muốn chụp lại để giữ lại vĩnh viễn.
Lời này nói xong, thấy anh ta quả nhiên lấy điện thoại ra chụp về phía cô ta không ngừng, Lương San chỉ cảm thấy cả người như bị sét đánh, cô ta vội vàng nhảy dựng lên nhào về phía anh ta, “Cậu làm gì vậy? Cậu đừng có chụp!”
Cô ta đi như vậy, đương nhiên sẽ không còn cách nào che nơi nên che kia, tên Gù vừa nhìn thấy hai luồng trước ngực cô ta lại thấy một bụi đen nhánh kia, lúc này chỉ cảm thấy một trận nhiệt huyết sôi trào, điên cuồng ấn nút chụp lại mấy tấm.
Mắt thấy Lương San nhảy qua nắm lấy điện thoại của anh ta, anh ta vội vàng lui về phía sau, trong khoảng thời gian tránh né lại chụp thêm mấy tấm.
Lương San mắt thấy anh ta sắp chạy ra khỏi cửa nhà vệ sinh, anh ta đi ra ngoài cô ta liền không có biện pháp đoạt điện thoại của anh ta, lập tức càng dùng hết khí lực đến đọat điện thoại anh ta.
Nhưng dù sao cô ta cũng là phụ nữ, tên Gù tuy rằng có chút gù lưng, nhưng vóc dáng cũng không thấp, muốn ngăn cản cô ta căn bản không phải là vấn đề, hơn nữa lúc ngăn cản cô ta còn rảnh một cái tay để làm bộ vô tình chấm mυ'ŧ trên người cô ta.
Khi đám người Trình Khanh Khanh đi tới vừa lúc nhìn thấy một màn này.
Lương San và tên Gù đứng trước bồn rửa giữa nhà vệ sinh nam và nữ, xô xô đẩy đẩy, người phụ nữ không ngừng đưa thân thể lên người người đàn ông.
Mà người đàn ông, liền thỉnh thoảng sờ soạng trên người người phụ nữ một cái, càng kỳ lạ hơn chính là người phụ nữ này còn cả người trần trụi, một bộ quần áo cũng không có mặc.
Vốn là sau khi mọi người tìm được chỗ này Trình Khanh Khanh có chút tiếc nuối, không nghĩ tới Lương San vận khí tốt như vậy, hơn nữa dọc đường đi cô cũng đã nghĩ kỹ nếu lát nữa Lương San đem sự tình nói ra cô nên làm thế nào để đem mình thoát ra khỏi chuyện này.
Nhưng cô không nghĩ rằng mọi người vừa đến đã nhìn thấy tình huống này.
Vốn những người đàn ông đang chuẩn bị ở bên ngoài chờ cho phụ nữ đi vào nhà vệ sinh nữ xem Lương San có phải ở bên trong hay không, nào biết được…
Cảnh tượng trước mắt thật sự là quá nóng bỏng, mọi người trong lúc nhất thời trợn mắt há mồm, cứ như vậy nhìn chằm chằm hai người.
Mà Lương San cũng không ngờ trước mắt đột nhiên xuất hiện nhiều người như vậy, giờ phút này thân thể cô ta đang dán lên người tên Gù muốn đoạt điện thoại của anh ta, mà tay của tên Gù thì ở sau lưng cô ta xoa tới xoa lui.
Càng làm cho cô ta vô cùng xấu hổ chính là, thời khắc này cô ta trần trụi.
Lương San liếc mắt một cái liền thấy Bạch Hạo Hiên đứng trong đám người, mà ánh mắt anh ta cũng đang nặng nề nhìn qua, biểu tình không tốt.
Ngoài Bạch Hạo Hiên tới còn có Bạch Duyên Đình, Tưởng Ký Châu cùng mấy bạn nam trong lớp, sau đó là Trình Khanh Khanh, Bạch Tuệ Nhiễm và mấy bạn nữ, giờ phút này sắc mặt đều phức tạp nhìn cô ta.
Lương San vẻ mặt hoảng sợ nhìn những người này, phản phất như nhìn quỷ câu hồn.
Cô ta rất nhanh phục hồi tinh thần lại, vội vàng ôm đầu kêu to một tiếng, bước nhanh vào trong nhà vệ sinh, đem cửa buồng vệ sinh đóng lại, đợi đến khi lấy lại tinh thần mới gần như chạy tán loạn thét chói tai nói: “Là Trình Khanh Khanh! Tất cả đều do Trình Khanh Khanh làm! Cô ta đã cởϊ qυầи áo của tôi ra! Là cô ta!” Bởi vì bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá lớn, cô ta nói chuyện cũng trở nên lộn xộn.
Trình Khanh Khanh không cho là đúng, “Lương San! Cô đổ oan cho người khác cũng nên tìm một lý do tốt hơn đi, cô cùng Gù ở bên này cởϊ qυầи áo, không biết làm xằng làm bậy cái gì sao lại còn đổ lên đầu tôi?!”
“Trình Khanh Khanh! Tiện nhân này! Rõ ràng chính là cô! Đúng rồi, La Huân cũng nhìn thấy! Mọi người hỏi La Huân đi, La Huân có thể giúp tôi làm chứng! Cậu ấy vừa tận mắt chứng kiến cô ta đưa tôi đi!”
Hai người qua lại làm tất cả mọi người đều có chút bối rối, giờ phút này nghe Lương San nói như vậy liền nhao nhao chuyển ánh mắt đến người La Huân, La Huân vội vàng ho khan một tiếng: “Cái gì mình cũng không biết, sao lại kéo mình vào?!”
Bộ dạng không liên quan đến mình của La Huân quả thực khiến Lương San sắp tức chết, giờ phút này cô ta cũng tức giận đến cực điểm, liền điên cuồng thét chói tai: “La Huân cậu là tên khốn kiếp! Cậu có ý gì với Trình Khanh Khanh đúng không? Nếu không sao cậu lại giúp cô ta như vậy!”
Trình Khanh Khanh nghe được lời này của cô ta sắc mặt cũng trầm xuống, “Lương San! Cô cũng quá không biết xấu hổ rồi? Mang thai còn không biết xấu hổ, cởϊ qυầи áo cùng người khác ôm ấp không nói.
Lại còn đem nước bẩn hắt lên người tôi, cô coi tất cả mọi người đều là người mù sao?!”
Lương San biết giờ phút này cô ta nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng, video cô ta ghi lại bị Trình Khanh Khanh lấy đi, hơn nữa tình cảnh vừa rồi bị nhiều người nhìn thấy như vậy, nghĩ đến lúc ấy trên người cô ta một chút quần áo cũng không mặc, cô ta chỉ cảm thấy xấu hổ phẫn nộ muốn chết! Lớn như vậy, cô ta chưa bao giờ nhục nhã như lần này! Chưa bao giờ! Trong lúc nhất thời cô ta không biết nên làm như thế nào, chỉ đành ôm mình ô ô khóc lên.
Còn tên Gù thì sao? Không ai nhìn thấy, anh ta đúng là có gan làm chuyện xấu, nhưng đột nhiên có nhiều người nhìn như vậy, anh ta cũng bị dọa phát sợ rồi, ngay cả lời muốn nói cũng không biết nên nói ra như thế nào.
Khuôn mặt Bạch Hạo Hiên đen như đáy nồi, mặc dù anh ta đối với Lương San cũng không có tình cảm gì, nhưng dù sao cô ta cũng mang danh phận vợ anh ta, hơn nữa trong bụng cô ta còn mang thai đứa con của anh ta, nhưng nhìn xem cô ta đã làm cái gì?
Nghĩ đến một màn vừa rồi bị nhiều người nhìn thấy như vậy anh ta lại càng tức giận!
Nhưng dù sao vẫn là người quen với chuyện lớn, anh ta rất nhanh liền tỉnh táo lại, cởi âu phục trên người ném từ cửa ra vào, giọng nói lạnh lùng: “Mặc vào trước đi.”
Những người xem náo nhiệt xung quanh cũng thấy đỡ thì thôi, nếu đã tìm được Lương San, mọi người đều tự mình cáo biệt rời đi.
Thẳng đến khi ngồi lên xe, Bạch Duyên Đình mới nói với cô: “Lương San như vậy, là em làm sao?”
Trình Khanh Khanh cũng không giấu diếm anh, “Ừm.”
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Trình Khanh Khanh liền thành thật đem chuyện hôm nay kể lại một lần, sau khi nói xong cô đối phó Lương San như thế nào, vẻ mặt cô thấp thỏm nói với anh: “Anh có cảm thấy em quá tàn nhẫn hay không?”
Bạch Duyên Đình gật đầu, “Đúng là tàn nhẫn!” Lại cười với cô, “Nhưng đối phó với cô ta như vậy cũng không quá đáng! Nếu là anh, anh sẽ còn tàn nhẫn hơn em!”
Trình Khanh Khanh che miệng cười, “Vậy hai người chúng ta đúng thật là hư hỏng cả đôi rồi.”
Lương San mặc quần áo Bạch Hạo Hiên ném cho cô ta đi ra, mọi người bên ngoài đều đã đi hết, Bạch Hạo Hiên không nói câu nào, trực tiếp xoay người rời đi, Lương San cũng nhắm mắt theo anh ta xuống lầu lên xe.
Dọc theo đường đi sắc mặt Bạch Hạo Hiên cũng không tốt lắm, bộ dạng sắc mặt âm trầm của anh ta thật sự rất dọa người, Lương San nghĩ đến chuyện hôm nay, thật sự là vừa tức vừa giận vừa khổ sở.
“Hạo Hiên! Em không có nói dối, đây thật sự là Khanh Khanh làm, em là bị cô ta hại thành bộ dạng kia.
Còn bạn học nam vừa rồi, anh ta có biệt danh là Gù, anh ta lúc đi học đã thích em rồi, em bị Khanh Khanh nhốt ở nhà vệ sinh nam, anh ta vừa lúc đến đi vệ sinh, em liền bảo anh ta cởϊ qυầи áo ra cho em mượn.
Không nghĩ tới anh ta lại là một người lòng dạ đen tối, lấy điện thoại ra chụp ảnh em.
Em làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho anh ta chụp những bức ảnh này của em, liền đi đoạt điện thoại của anh ta…” Nghĩ đến tình cảnh vừa rồi tên Gù ăn đậu hũ trên người cô ta càng làm cô ta thêm tức giận, thật hận không thể hung hăn xé nát khuôn mặt xấu xí kia của anh ta!
Bạch Hạo Hiên không nói gì, sắc mặt vẫn lạnh lùng lái xe như cũ, thấy anh ta không nhúc nhích, Lương San cũng thật sự ủy khuất, cô ta khóc bù lu bù loa, nức nở nói với anh ta: “Hạo Hiên! Em thật sự là bị Trình Khanh Khanh hại thành như vậy! Cô ta căn bản không thiện lương như vẻ bề ngoài! Hạo Hiên, anh tin em đi!”
“Cô câm miệng lại cho tôi!” Bạch Hạo Hiên rốt cục nhịn không được quay đầu hung tợn nói với cô ta: “Nếu như tôi lại nghe cô nói một chữ, cô có tin tôi trực tiếp ném cô xuống đường hay không!”
Bộ dạng Bạch Hạo Hiên bắt đầu tàn nhẫn thật sự đáng sợ, Lương San lập tức không dám nói thêm câu nào, vội vàng lau sạch nước mắt, ngay cả khóc một tiếng cũng không dám.
Lúc Bạch Hạo Hiên và Lương San về, người nhà họ Bạch đều đã ngủ rồi, cho nên bộ dạng Lương San ngược lại không có người nhìn thấy.
Bạch Hạo Hiên xuống xe liền trực tiếp kéo cô ta lên lầu, bước chân của anh ta lớn, cô ta căn bản không theo kịp, nhiều lần bị anh ta kéo đến vấp ngã trên mặt đất, nhưng anh ta lại không có chút thương tiếc nào, tựa như kéo một hàng hóa không có sinh mệnh.
Lương San vừa bị anh ta kéo đi vừa cầu xin anh ta, “Hạo Hiên, anh đi chậm một chút, em không theo kịp anh.
Hạo Hiên em cầu xin anh, em còn mang thai, cẩn thận làm tổn thương đứa bé!”
Bạch Hạo Hiên không để ý tới cô ta, kéo cô ta về phòng rồi hung hăng ném cô ta lên giường, ánh mắt lạnh lùng như băng giá nhìn cô ta, “Cô cảm thấy bây giờ mang thai con tôi thì không sợ gì đúng không?”
Lương San vội vàng nhào tới ôm chặt eo anh ta khóc nói: “Hạo Hiên, anh đừng nhìn em như vậy.
Em sợ… Em thật sự sợ hãi đó…”
Hiện tại Bạch Hạo Hiên cũng không nuốt nổi bộ dạng này của cô ta nữa, lạnh lùng đẩy tay cô ta lên giường, sắc mặt lạnh lùng nhìn cô ta, giọng điệu cũng lạnh như băng, “Tốt nhất cô nên an phận một chút cho tôi, đừng ép tôi đuổi cô ra ngoài! Còn có… Cũng đừng quá coi trọng bản thân mình, cô cho rằng trên đời này chỉ có một người phụ nữ như cô mới có thể sinh con cho tôi sao?”
Lương San giống như bị thứ gì đó nặng nề đánh một cái, lúc này bị đánh ngây ngẩn trên mặt đất, vẻ mặt ngẩn người nhìn anh ta, trong giọng nói lộ ra không dám tin, “Hạo… Hạo Hiên…” Ý thức được anh ta vừa nói gì, cô ta lập tức lệ rơi như trút nước, “Hạo Hiên… Anh không thể đối xử với em như vậy, anh không thể lãnh khốc vô tình với em như thế!! Anh không thể!”.
truyen bjyx
Bạch Hạo Hiên cũng không để ý tới cô ta, trực tiếp xoay người rời đi.
Lương San không rõ vì sao lại như vậy, tất cả đều là Trình Khanh Khanh sắp đặt không phải sao? Tại sao người bị thương cuối cùng là cô ta?! Cô ta mất thể diện lớn như vậy, nhận lấy nhục nhã lớn như vậy, vì sao Bạch Hạo Hiên một chút cũng không thương tiếc cô ta? Tốt xấu gì cô ta cũng là vợ anh ta… là vợ anh ta… Sao anh ta có thể lạnh lùng với cô ta như vậy!!! Sao có thể!!!
—————–
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Không biết mọi người có thể sẽ cảm thấy nữ chính làm như vậy có chút vô đạo đức hay không…
Nhắc lại một lần nữa, truyện này lấy sủng làm chủ (văn án bên trên đã nói rõ một chút), chủ yếu ngược chính là ngược tra nam tiện nữ.
Về phần tiểu tam già với ba của Bạch Duyên Đình, sẽ có ngược, nhưng sẽ không viết dài, dù sao bọn họ cũng không phải chủ yếu.
Về phần Bạch Tuệ Nhiễm, phía trước đã đề cập tới, cô ấy cũng không biết chuyện anh trai và mẹ mình làm với nam nữ chính, cũng không biết lúc trước nữ chính điên có liên quan tới anh trai cô ấy.
Cô ấy với mẹ của Trình Khanh Khanh là giống nhau, nghĩ lúc trước Trình Khanh Khanh phát điên là vì trầm cảm sau sinh, còn có sự cố của ba Trình.
Trong truyện tất cả mọi người đều có tâm cơ của mình, chỉ một mình cô ấy không có.
Mọi người muốn cho cô ấy dưới tính huống cái gì cũng không biết đoạn tuyệt tất cả quan hệ với người Bạch gia? Đây không phải là hiện thực!
Còn có, không cần lo lắng, Bạch Tuệ Nhiễm tam quan ngay thẳng! Cô ấy được sinh ra là chuyện không có biện pháp nào khác.
Còn có, con của Lương San không thể sinh ra… Điểm ấy không cần lo lắng! Chỉ là bây giờ còn chưa đến cô ta..