Sủng Em Tận Xương

Chương 41: 41: Đồ Vô Liêm Sỉ

Editor: Haan

Tiểu Cảnh và Tiểu Nhã muốn cùng bà ngoại đi thăm họ hàng lại muốn đi dạo hội chùa, rất hưng phấn, sáng sớm đã rời giường thay quần áo.

Quần áo và giày mới của Tiểu Cảnh, Tiểu Nhã là do Trình Khanh Khanh tự mình lựa chọn, áo lông đơn giản cộng với quần nhung.

Hai đứa nhỏ trong khoảng thời gian này đều mập ra một vòng, bộ quần áo này mặc lên càng có vẻ cả người tròn vo, phối hợp với khuôn mặt trắng nõn, quả thực giống như là hai viên bánh nếp nhân đậu đen, làm cho người ta hận không thể cắn một miếng.

Buổi sáng rời giường, mọi người ăn bánh trôi nước, hai tiểu gia hỏa kia liền vui vẻ đi theo bà ngoại, mà Trình Khanh Khanh cùng Bạch Duyên Đình cũng thay quần áo, chuẩn bị xuất phát.

Trình Khanh Khanh cũng mặc phong cách đơn giản, một chiếc áo bông màu xanh quân đội, một chiếc quần ôm màu đen, dưới chân là đôi boot viền lông.

Bạch tiên sinh hôm nay cũng mặc rất tùy ý, áo len màu đen cộng thêm một chiếc áo khoác màu nâu sẫm, dưới chân là quần đen dài và một đôi giày bình thường.

Nhưng mà, vóc người anh cao ngất, hơn nữa khí chất xuất chúng, mặc một bộ quần áo đơn giản trên người cũng mang theo một loại cảm giác model, trong nháy mắt làm cho anh trẻ hơn mấy tuổi.

Bạch tiên sinh lái xe một đường đến bãi đỗ xe ngầm ở trung tâm thành phố thì dừng lại, hai người mới tay trong tay cùng nhau đi dạo.

Tuy rằng là mùng một Tết, nhưng hôm nay ngược lại rất náo nhiệt, hơn nữa thời tiết cũng tốt, hầu như một nửa người ở Ký thị đều ra đường, mấy công viên ở trung tâm Ký thị cũng bị chen chúc đến nước chảy không thông.

Cũng may Bạch tiên sinh vẫn một mực nắm chặt tay cô, cũng không để cho cô bị dòng người tách ra khỏi anh.

Khi hai người đến công viên bên cạnh hồ Kim Dương, Trình Khanh Khanh cảm giác chân có chút mỏi, liền tìm một chỗ ngồi xuống, Bạch Duyên Đình vội vàng ân cần nói: “Em có mệt hay không, vừa rồi nhiều người như vậy, có giẫm phải em không?”

Trình Khanh Khanh lắc đầu, đột nhiên nghĩ đến gì đó lại nói: “Bạch tiên sinh, lấy điện thoại di động của anh ra đi, chúng ta chụp ảnh.”

Bạch tiên sinh liền nghe lời lấy điện thoại di động ra đưa cho cô, Trình Khanh Khanh cũng không tiếp nhận, chỉ nói: “Tay anh dài, anh chụp đi.” Bạch tiên sinh luôn luôn nghe lời liền mở camera ra, Trình Khanh Khanh kề sát anh một chút, bĩu môi mở to hai mắt, thế nhưng chờ thật lâu cũng không nghe được tiếng cách cách, động tác của Trình Khanh Khanh đều trở nên cứng nhắc, thật sự nhịn không được nói: “Xong chưa anh?”

Bạch tiên sinh đối với chuyện chụp ảnh này luôn luôn không được, nghe vợ hỏi như vậy cũng có chút bối rối, “Anh cũng không biết có được hay không, hình như không nghe thấy tiếng cách cách, em có nghe thấy không?” Bộ dạng anh nhíu mày nghiêm túc trả lời làm cho Trình Khanh Khanh cảm thấy anh quả thực là đáng yêu muốn chết.

Cô nhịn cười đoạt lấy điện thoại di động, lấy ảnh ra xem, chụp thì có chụp được, chỉ là chụp thành một đống ảnh.

Trình Khanh Khanh liền bất đắc dĩ nói: “Vẫn là để em chụp đi.”

Bạch tiên sinh liền ngoan ngoãn gật đầu, sau đó ôm vợ lại đem mặt kề vào mặt cô, Trình Khanh Khanh cười rạng rỡ với ống kính, hình ảnh được lưu lại.

Cô xem bức ảnh một chút, ừm, chụp cũng không tệ.

“Em giúp anh đăng lên vòng bạn bè nhé.”

Bạch tiên sinh ngoan ngoãn gật đầu, tiến lại gần xem cô đăng vòng bạn bè như thế nào, Trình Khanh Khanh mở vòng bạn bè của Bạch tiên sinh, thấy vòng bạn bè của anh, ngoại trừ mấy cái thông báo của công ty ra thế nhưng lại không có gì khác.

Trình Khanh Khanh không thể không cảm thán, quả nhiên ông chồng này nhà bọn họ hoàn toàn chính là tác phong của lão cán bộ mà, một chút cũng không theo kịp trào lưu thời đại.

“Anh nói xem chỉ đăng một bức ảnh có phải rất kỳ cục không, phối hợp với câu gì nữa nhỉ?”

Bạch tiên sinh thân mật ôm bả vai vợ, vẻ mặt sủng nịnh nhìn cô, “Em muốn đăng cái gì thì đăng cái đó.” Vẻ mặt hoàn toàn là hết thảy của anh đều mặc cho em làm thịt.

Trình Khanh Khanh: “…” Tốt thôi…

Trình Khanh Khanh liền thêm một câu “Hôm nay thời tiết rất tốt, cùng vợ ra ngoài tản bộ, chúc mừng năm mới mọi người nha (n_n)o~~”

Vừa mới đăng lên, Trình Khanh Khanh thấy phía dưới nhiều hơn mấy bình luận.

Tôi là Nam Sơn Nam: “Đm! Bạch đại, cậu bị trộm nick rồi sao?”

Người bi thương không có tình yêu: “Bạch đại bị trộm nick rồi, giám định hoàn tất!”

Nhân gian có thể có bao nhiêu sầu: “Trời ạ, Bạch đại thế mà lại bị trộm nick, Bạch đại, trong tài khoản wechat của cậu hẳn là có không ít tiền đi, người trộm nick kia kiếm được một khoản to rồi.”

Trình Khanh Khanh: “…” Làm cái gì vậy? Sao vừa đăng một bức ảnh ai cũng đều cảm thấy Bạch Duyên Đình bị trộm nick?

Chẳng lẽ lão cán bộ không thể bán manh một chút sao?

Đang nghi hoặc, điện thoại của Bạch Duyên Đình liền có một cuộc gọi gọi vào, Trình Khanh Khanh thấy người gọi là Vương Tử Dương liền vội vàng đưa điện thoại cho anh, “Trợ lý của anh gọi điện thoại, không phải là công ty xảy ra chuyện gì chứ.”

Bạch Duyên Đình cũng nhíu mày, vội vàng nhận lấy điện thoại.

“Không có! Ừm!” Sau hai câu ngắn gọn, Bạch Duyên Đình liền cúp điện thoại, Trình Khanh Khanh lo lắng có phải là công ty xảy ra chuyện gì muốn gọi anh về không, đợi anh cúp điện thoại liền vội vàng nói: “Có chuyện gì vậy?”

Đuôi lông mày vừa mới nhíu chặt của Bạch Duyên Đình cũng giãn ra, “Không có việc gì! Vương Tử Dương hỏi anh có bị trộm nick không.”

Trình Khanh Khanh lúng túng.

Quả nhiên lão cán bộ không thể dễ dàng bán manh, vừa bán manh liền long trời lở đất.

Đăng xong vòng bạn bè hai người chuẩn bị đi ăn cơm, Bạch Duyên Đình chê hai người nắm tay còn chưa đủ gần, dứt khoát vén áo khoác lên, quấn cả người cô trong áo khoác.

Tuy rằng hôm nay thời tiết rất tốt, mặt trời ấm áp chiếu lên người cũng không cảm thấy lạnh, thế nhưng Trình Khanh Khanh lại vô cùng hưởng thụ cảm giác được Bạch tiên sinh bao bọc trong quần áo.

Thân thể anh vô cùng ấm áp, mùi trên người anh cũng rất dễ ngửi.

Gần anh như vậy cô còn có thể nghe được nhịp tim anh đập nhanh, hơn nữa được anh bao bọc trong quần áo giống như được cả thế giới bao bọc, cô cảm thấy vừa ấm áp lại kiên định.

Nghĩ đến chuyện vừa rồi trong vòng bạn bè Trình Khanh Khanh ngẩng đầu nói với anh: “Anh ở công ty rất nghiêm túc sao? Tại sao một bức ảnh tự sướиɠ cũng bị người khác nghĩ là trộm nick?”

Bạch tiên sinh nhíu mày suy nghĩ một chút, “Không phải quá nghiêm túc, bất quá cũng không đủ đáng yêu.” Cúi đầu sủng nịnh nhìn cô một cái, lại gõ vào chóp mũi cô một chút, “Không đáng yêu như em!” Dừng một chút rồi lại nói: “Em đáng yêu nhất.”

Trong ánh mắt anh nhìn cô mang theo một loại dịu dàng chết người, hơn nữa tuổi của anh lớn hơn so với cô rất nhiều, bởi vì kinh nghiệm phong phú, trong giọng điệu trầm thấp thuần hậu của anh luôn lộ ra một loại tỉ mỉ tích lũy theo năm tháng.

Dùng thanh âm thành thục lại từ tính này nói những lời vui tươi luôn làm cho người ta có một loại cảm giác tương phản mãnh liệt, giống như là một người lớn yêu thương và bao dung một đứa bé.

Đứng trước sự ôn nhu và sủng nịnh của anh tựa như mặc kệ cô bao nhiêu tuổi cũng sẽ trở nên giống như em bé, có thể tùy ý làm nũng với anh, hưởng thụ sự yêu thương của anh.

Nghe anh dùng ngữ khí này nói ra mấy câu như vậy, Trình Khanh Khanh chỉ cảm thấy cả người đều mềm nhũn, vốn muốn dựa vào ngực anh làm nũng, nhưng nghĩ đến trong công viên còn có nhiều người liền thôi.

Hai người từ công viên đi ra, đã thấy con đường chính bên ngoài công viên bị một đám người vây kín, từ cách ăn mặc của những người này mà xem, hẳn là một nhóm công nhân, trên tay nhóm công nhân này đều giơ biển hiệu, chỉnh tề hô to khẩu hiệu “Trả tiền lương cho tôi, trả tiền lương cho tôi.”

Trình Khanh Khanh thò đầu qua xem, lúc này mới phát hiện có một chiếc xe xa hoa bị đám người này bao vây ở giữa, cửa sổ xe kia là thiết kế chống chụp lén, không nhìn thấy người ngồi bên trong.

Nhóm công nhân này gọi một lúc lâu cũng không thấy người bên trong đi ra, liền bắt đầu dùng tấm biển đánh vào cửa sổ xe, nhưng người bên trong vẫn không nhúc nhích, ngay cả còi cũng không ấn chút nào.

Bất kể là người dân ở đâu vĩnh viễn đều sẽ có tinh thần xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn, giờ phút này xung quanh nhóm công nhân kia cũng vây quanh không ít người dân xem náo nhiệt.

“Nghe nói ngồi trong xe kia là một thiếu gia nhà giàu, chính là công tử của tập đoàn Bạch thị đó!”

“Còn không phải sao? Tập đoàn Bạch thị gần đây xảy ra rất nhiều vụ bê bối, bởi vì những bê bối này Bạch thị lập tức thua lỗ rất nhiều, lại gặp phải cuối năm, công ty không ra tiền trả lương cho công nhân.

Không phải chứ, mùng một Tết cũng không để cho người ta dễ chịu, khó trách người ta kéo nhau đến đòi tiền.”

Trình Khanh Khanh nghe những nghị luận này, hơi suy nghĩ một chút liền hiểu được, nghĩ đến bởi vì gần đây liên tiếp đả kích khiến Bạch thị tổn thất nghiêm trọng, thật sự là đủ thảm, năm mới cũng bị người ta vây đuổi chặn lại như vậy, chỉ là không biết bên trong xe là ai.

Cô quay đầu nhìn thoáng qua Bạch Duyên Đình, nhưng thấy ánh mắt anh lạnh lùng, sắc mặt ngưng trọng, thấy cô nhìn lại vội vàng lộ ra nụ cười ôn nhu với cô, vân đạm phong khinh nói: “Đi thôi! Tìm một nơi để ăn tối.”

Trình Khanh Khanh cũng không nhiều lời, ngoan ngoãn gật đầu với anh, cùng anh tay trong tay rời khỏi nơi thị phi này.

Người bên ngoài không nhìn thấy người trong xe, nhưng người ngồi trong xe lại có thể nhìn thấy rõ ràng tình huống bên ngoài.

Cho nên một khắc khi mà Bạch Duyên Đình cùng Trình Khanh Khanh xuất hiện bên ngoài đám người kia, Bạch Hạo Hiên liền thấy được.

Mặc dù đám người tầng tầng ngăn cách, nhưng hết lần này tới lần khác hai người kia lại dễ thấy như vậy, anh ta muốn xem nhẹ cũng khó.

Anh ta đương nhiên cũng nhìn thấy bọn họ nắm chặt tay nhau, tựa như mặc kệ phát sinh chuyện gì cũng sẽ không buông ra.

Hôm nay là mùng một Tết, ngày đầu tiên của năm mới, bọn họ cũng giống như những người khác ra ngoài du ngoạn, vui vẻ hưởng thụ ngày đầu tiên của năm mới.

Nhưng còn anh ta, ngay cả cơm đoàn viên cũng không được nếm qua một miếng, công ty gần đây loạn thành một mớ hỗn độn, anh ta đã liên tục mấy ngày không ngủ không nghỉ, vốn chuẩn bị hôm nay bất kể như thế nào cũng phải trở về ngủ một giấc, nhưng đi tới nơi này lại bị người ta ngăn lại.

Ghen tị không, có! Đố kỵ không, cũng có!

Đương nhiên càng nhiều hơn là không cam lòng, không cam lòng giờ phút này người đứng bên cạnh cô không phải là anh ta, không cam lòng người ôm cô trong ngực không phải là anh ta, không cam lòng người cô ỷ lại không phải anh ta, không cam lòng giờ phút này người ngồi trong xe cái gì cũng không làm được là anh ta!

Đột nhiên nghĩ đến rất nhiều chuyện, nghĩ đến quá khứ của bọn họ, nghĩ đến lần trước cô thiết kế tình cảnh của anh ở Tưởng gia.

Cách đám người chằng chịt, anh ta nhìn khuôn mặt quen thuộc kia, ngón tay kìm lòng không đậu đặt trên cửa sổ, ở vị trí mặt cô.

Anh ta biết, cô đã nhớ lại chuyện quá khứ, nhớ tới nỗi oán hận của cô đối với anh ta, anh ta cũng biết, hiện giờ cô đã bắt đầu trả thù anh ta.

Khanh Khanh vốn nên cùng anh ta đầu bạc răng long, hẳn là phải trốn trong ngực anh ta làm nũng lại đứng ở phía đối diện của anh ta, coi anh ta như kẻ thù của cô.

Loại cảm giác này thật sự là không dễ chịu, nếu như sớm biết kết cục của họ sẽ như vậy, ngay từ đầu khi cô còn ở trong vòng tay anh ta, anh ta hẳn nên càng thêm quý trọng hơn.

Anh ta muốn đem những lời hứa hẹn đã từng làm trái lần lượt bổ sung lại, nhưng về sau chỉ sợ không có cơ hội như vậy.

Bạch Hạo Hiên chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên một trận quặn đau khó tả, nhìn hai bóng lưng thờ ờ, không thèm đếm xỉa kia, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới ân ái xoay người rời đi, ngón tay anh ta chậm rãi siết chặt, cơ bắp ở thái dương cũng giật giật, trong ánh mắt tràn ngập thâm trầm giống như muốn cắn nuốt tất cả.

Khanh Khanh, tới tìm anh báo thù đi, anh chờ em!

Ngày mùng một Tết này, Trình Khanh Khanh và Bạch tiên sinh cùng nhau trải phong phú lại vui vẻ.

Mùng hai Tết, hai người mang theo bọn trẻ ở nhà mẹ đẻ Trình Khanh Khanh một ngày, cùng đi thăm hỏi mấy vị thân thích, người một nhà mỹ mãn, trôi qua rất vui sướиɠ.

Mùng ba, Trình Khanh Khanh sắp bắt đầu công việc, đêm mùng hai hai người làm xong việc vợ chồng cần thiết, ôm nhau nhưng hồi lâu đều không ngủ được.

“Ngày mai em phải đi Thục Nam?” Bạch Duyên Đình khẽ nhíu mày hỏi.

Trình Khanh Khanh gật đầu, “Ừm.”

“Đang là năm mới, có thể không đi không?”

Trình Khanh Khanh nghĩ đến việc phải rời khỏi anh cũng là vẻ mặt không nỡ, “Không có biện pháp nào khác, trước đó đã đáp ứng với Andy.

Lại nói đây cũng là lần đầu tiên em đi xa nhà, em cũng muốn học hỏi thêm một chút, nếu em đã lựa chọn con đường này, em muốn có thể bước tiếp thật tốt.”

Bạch Duyên Đình luôn không can thiệp vào việc cô muốn làm, chỉ là nghĩ cô phải rời đi mấy ngày anh khó tránh khỏi không nỡ, Trình Khanh Khanh nghe anh liên tục thở dài, liền an ủi nói: “Ngày mai là mùng ba, mùng năm em liền trở về.

Mùng tám anh mới đi làm, em còn có thể ở cạnh anh hai ngày.”

“Ừm.” Cánh tay Bạch Duyên Đình siết chặt một chút, mặc dù đồng ý, nhưng anh luôn cảm thấy trong lòng trống rỗng.

Tuy rằng hiện tại cô vẫn còn ở bên cạnh anh, nhưng anh luôn cảm thấy dường như cô đã rời khỏi anh.

Nghĩ đến cô phải ra ngoài ba ngày, anh thật sự không buông xuống được, nhưng anh lại không muốn làm cô khó xử, cũng đành phải áp xuống sự tràn đầy không nỡ trong lòng mình, chỉ đem một lòng u oán của mình hóa thành nụ hôn chằng chịt trên người cô điên cuồng đòi hỏi.

Hành lý đã sớm thu thập xong, bởi vì muốn đi chuyến xe sớm nhất đến Thục Nam, Trình Khanh Khanh sáng sớm đã thức dậy, vốn Bạch tiên sinh đã nói muốn đưa cô đến trạm xe, cho nên cũng dậy sớm.

Trình Khanh Khanh mặc quần áo xong, lúc giúp Bạch Duyên Đình thắt cà vạt liền nói với anh: “Em không ở đây mấy ngày anh phải chăm sóc thật tốt nó bọn nhỏ đó.

Còn có, năm mới làm rất nhiều đồ ăn, ba ba con các anh sợ là ăn không hết, anh nói mẹ mang một chút về ăn.

Trong khoảng thời gian này được nghỉ phép thì ở nhà nghỉ ngơi cho thật tốt đừng nghĩ chuyện công việc nữa.

Còn nữa… những ngày em không có ở đây không được phép lén hút thuốc, anh biết chưa?”

Đối với lời nói của cô, anh luôn đơn thuần nghe theo hết, chỉ là cô quan tâm anh như vậy, anh luôn có cảm giác rời xa cô một khắc cũng không được.

Anh ôm chặt cô vào lòng, ôn nhu nói: “Được rồi, đừng để ý đến anh, em tự chăm sóc tốt cho mình là được, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh, hiểu không?”

Trình Khanh Khanh ở trong ngực anh gật đầu, hai người lại ôm nhau trong chốc lát, đợi đến khi Trình Khanh Khanh ý thức được thời gian không còn sớm mới buông ra.

Hai đứa nhỏ biết hôm nay mẹ phải đi, cũng đều dậy sớm đưa cô đến cổng.

Mẹ Trình sợ bọn nhỏ đuổi theo, liền đứng ở cửa lớn chăm nom bọn chúng nhìn theo chiếc xe cô ngồi rời đi.

Trình Khanh Khanh đối với bọn nhỏ cũng không nỡ, vẫn từ trong gương chiếu hậu nhìn bọn họ, lại thấy xe cô ngồi sắp chạy ra khỏi tầm mắt, Tiểu Nhã đột nhiên nhào vào trong ngực bà ngoại, cũng không biết có phải khóc hay không.

Trình Khanh Khanh thu hồi đầu lại, liếc mắt nhìn Bạch tiên sinh chuyên tâm lái xe, “Cảm giác này thật đúng là không dễ chịu.”

“Ừm.” Bạch tiên sinh nhẹ nhàng gật đầu, không nói gì.

Trình Khanh Khanh trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói gì, đơn giản cũng không nói gì nữa, thời điểm hai người đi tới trạm xe thì mấy người Andy cũng đã đến.

Bạch tiên sinh giúp cô mang hành lý lên xe, dọc theo đường đi anh đều là vẻ mặt áp suất thấp, cô cũng không biết nên nói gì với anh, giờ phút này chỉ có thể chân thành nói với anh một tiếng: “Cảm ơn.”

“Ừm.” Anh nhẹ nhàng đáp một tiếng, cô thấy anh dường như không có gì để nói, liền thở dài, xoay người lên xe, vừa đi hai bước lại nghe anh nói: “Chăm sóc bản thân thật tốt.”

Cô dừng bước, quay đầu lại mỉm cười với anh, “Em biết rồi.” Suy nghĩ một chút lại nói: “Anh cũng vậy, chăm sóc bản thân thật tốt, cũng phải chăm sóc tốt cho bọn nhỏ.”

Anh im lặng một lúc lâu, cuối cùng chỉ đơn giản trả lời một câu, “Được.”

Cô quay người lại lên xe.

Xe rất nhanh liền khởi động, trước khi sắp ra khỏi trạm, cô quay đầu lại nhìn thoáng qua, anh vẫn còn đứng ở chỗ vừa rồi, giờ phút này sắc trời còn chưa sáng, chung quanh nổi lên một tầng sương mù mông lung.

Anh đang đứng trong sương mù mờ mịt, trên trạm xe trống trải cũng chỉ có một mình anh đứng ở nơi đó, bóng dáng anh đìu hiu đến mức làm cho người ta đau lòng.

Có một khắc cô muốn chạy xuống, muốn ôm chặt lấy anh, muốn nói cho anh biết, cô không đi! Cô muốn ở bên cạnh anh, không rời đi một khắc nào.

Nhưng đảo mắt nghĩ, giữa người với người vốn là quá trình biệt ly cùng gặp gỡ, tình yêu giữa họ cũng cần chất bôi trơn, xa nhau một khoảng thời gian ngắn ở một ý nghĩa nào đó mà nói cũng là một loại chất bôi trơn.

Hơn nữa cô đi cũng không phải không trở về, làm ra vẻ khó bỏ như vậy ngược lại cảm giác quá giả bộ.

Lúc các cô đến Thục Nam đã là bốn giờ chiều, nhiệm vụ quay chụp lần này là hợp tác với “Giải trí Cường Thịnh”, muốn chụp ảnh chân dung cho hoa đán đương thời Mục Lan Hinh.

Tài nguyên trong tay Andy không tệ, thường xuyên lôi kéo được đối tác vô cùng tốt cho studio, nghe nói cô ấy và mấy ông chủ công ty giải trí đều quen biết, có thể có được cơ hội hợp tác với tên tuổi lớn cũng không phải việc khó.

Mục Lan Hinh là một tiểu hoa đán hot nhất làng giải trí gần đây, bởi vì một bộ phim lịch sử lớn, hiện tại cô ta đã lọt vào hàng ngũ nữ diễn viên hàng đầu, hợp tác phát ngôn lại càng đếm không xuể, studio chụp ảnh Hỷ Lạc có thể hợp tác với cô ta cũng coi như là một loại vinh hạnh.

Vốn lần này đảm nhận vai trò là nhϊếp ảnh gia trụ cột của studio chụp ảnh Hỷ Lạc, người được gọi là “lão đại tia chớp” A Mộc, nhưng bởi vì A Mộc trong khoảng thời gian Tết này thăm thân thích uống quá nhiều rượu nên đem thân thể uống tới kém luôn, hơn nữa ngồi xe nửa ngày như vậy, vừa xuống xe liền nôn không ngừng, ngay cả đứng cũng đứng không vững càng đừng nói là quay chụp.

Nhưng vốn hôm nay các cô đã đến trễ, Mục Lan Hinh và đoàn đội có bất mãn, nếu hôm nay quay chụp không hoàn thành, đoàn đội Mục Lan Hinh chỉ sợ là sẽ không làm nữa, Andy nghĩ tới nghĩ lui dứt khoát để cho Trình Khanh Khanh lên.

Trình Khanh Khanh vừa thấy cô ấy thế nhưng đem mình đẩy ra nhất thời cảm giác áp lực  như núi đè, phải biết tuy rằng trước kia cô từng chạm vào việc nhϊếp ảnh nhưng cũng không có học qua kỹ xảo nhϊếp ảnh chuyên nghiệp.

Chỉ có thể tính là tay ngang, gần đây cô đoạt được giải nhì trong cuộc thi nhϊếp ảnh kia cũng là do Bạch tiên sinh mở đường cho cô.

Hơn nữa đây coi như là một lần quay chụp lớn, tuy rằng cô cũng rất muốn có cơ hội rèn luyện, nhưng cô biết năng lực của mình, vào thời điểm này không thích hợp để can thiệp vào.

“Andy, không phải em không tự tin, là em cảm thấy mình thật sự không có năng lực đó, nếu bị em làm hỏng tổn thất đó là không nhỏ.”

“Không sao, em chỉ cần thả lỏng tâm tình lấy trình độ tốt nhất của em ra để chụp là được, còn lại đều do chị phụ trách.”

“Nhưng mà…”

“Được rồi… Quên chị đã nói gì với em sao? Để trở thành một nhϊếp ảnh gia giỏi, em phải nắm bắt mọi cơ hội và không thể có bất kỳ sự luống cuống nào.”

“Em…” Trình Khanh Khanh há miệng, nhưng nhìn ánh mắt tràn ngập cổ vũ của Andy, cô liền nuốt những lời muốn nói vào, hít sâu một hơi, hướng về phía cô ấy lộ ra một nụ cười tự tin, “Em sẽ cố gắng làm tốt.”

Andy nói đúng, cô muốn thành công thì không nên bỏ qua một cơ hội nào, hơn nữa sợ hãi rụt rè như vậy, thật sự không phải phong cách của cô.

Lần này, buổi chụp được chia thành ba shot, shot đầu tiên là “Ca nữ trên thuyền”.

Địa điểm chụp ở một trấn nhỏ nổi tiếng của Thục Nam, trấn Miro, xem như là một cổ trấn được bảo tồn hoàn chỉnh nhất cho đến nay, kiến trúc bên trong cổ trấn cũng đều rất cổ kính, đi lại trong đó, hoàn toàn có một loại cảm giác xuyên đến vùng sông nước Giang Nam cổ đại.

Bên trong trấn Miro có một con sông Miro, sông Miro này xuyên thẳng qua trấn, lúc này cũng không phải mùa lũ, nước sông trong suốt thấy đáy, nhìn kỹ còn có thể phát hiện bên dưới có cá bơi.

Bối cảnh chụp của họ được đặt trên một chiếc thuyền, Mục Lan Hinh với tư cách là người mẫu đã sớm đứng ở mũi thuyền chuẩn bị sẵn sàng.

Mục Lan Hinh có mái tóc dài tới mông, mái tóc dài này được bảo dưỡng đặc biệt, vừa dài vừa đen vừa dày, cô ta cũng coi như chịu khổ, thời tiết lạnh như vậy còn mặc một bộ sườn xám lộ vai.

Diện mạo của cô ta cũng không phải loại đậm đà rực rỡ, mà là kiểu không uyển chuyển kỳ ảo, mang theo khí chất thanh tú vùng sông nước Giang Nam.

Da thịt cô ta trắng nõn nhẵn nhụi, mềm mại phảng phất như có thể bóp ra nước, ngũ quan nhỏ nhắn xinh xắn, sinh ra trên gương mặt to bằng bàn tay liền kết hợp thành một loại mỹ cảm kinh người, lại thêm một mái tóc dài đen nhánh, càng tăng thêm cho cô ta sự thần bí cổ xưa, khó trách trên mạng đều nói hình tượng cổ trang của Mục Lan Hinh xưng thứ hai cũng không ai dám xưng thứ nhất.

Mặc dù Trình Khanh Khanh là phụ nữ, đứng trước cô ta cũng bị làm cho kinh diễm, bỗng nhiên cô nghĩ, một vưu vật làm cho người ta kinh diễm như vậy, đến tột cùng là ai mới có thể xứng đôi.

Bất quá kinh diễm thì kinh diễm, khi đối mặt với công việc cô cũng cực kỳ nghiêm túc có trách nhiệm, hơn nữa đây là lần đầu tiên cô phụ trách quay chụp, cô lại càng lấy lại mười hai vạn phần tinh thần.

Việc quay chụp kéo dài đến gần 7 giờ mới được tính là hoàn thành.

Nhân viên công tác của Mục Lan Hinh vội vàng khoác áo khoác quân đội cho cô ta, mà Trình Khanh Khanh cũng đem máy ảnh giao cho nhân viên khác, để cho bọn họ đem ảnh chụp đưa cho Mục Lan Hinh xem.

Andy đưa cho cô một ly nước, giơ ngón tay cái với cô khen ngợi: “Rất tốt, rất chuyên nghiệp, sau này rất có tiền đồ.”

Nghe được sự cổ vũ của cô ấy Trình Khanh Khanh rất vui mừng, bất quá cũng khiêm tốn nói: “Chị đừng có khen em nữa!”

Vừa dứt lời, lại đột nhiên nghe được Mục Lan Hinh ngồi trên ghế dài xem ảnh, mang theo phẫn nộ nói một câu: “Đây là ảnh chụp của các người?”

Vẻ mặt Trình Khanh Khanh và Andy đều căng thẳng, vội vàng đi qua, Andy đi tới trước mặt Mục Lan Hinh, khách khí hỏi: “Mục tiểu thư, đối với ảnh chụp có gì không hài lòng sao?”

Mục Lan Hinh lạnh lùng đưa máy tính bảng cho cô ấy, “Đây là trình độ phòng làm việc của các người sao?! Được mệnh danh là studio chụp ảnh đứng đầu trong ngành là năng lực này?” Thân thể cô ta nặng nề dựa vào chiếc ghế phía sau, hai tay khoanh lại, ánh mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn qua, “Các người phải biết rằng, công ty chúng tôi cũng có đội quay chụp, chúng tôi không tìm đội quay chụp của công ty mình mà lại chọn các người.

Chính là nhìn trúng thực lực của các người trong giới, nhưng các người chụp cho tôi cái gì? Với trình độ này, đội ngũ quay chụp của công ty chúng tôi là đủ, tại sao chúng tôi phải bỏ ra nhiều tiền như vậy để tìm các người chứ.”

Andy tiếp nhận máy tính bảng, lật ảnh chụp xem qua một lượt, kiên nhẫn giải thích: “Cô Mục, với con mắt chuyên nghiệp của tôi, bộ ảnh này chụp rất tốt, đổi lại là bất kỳ nhϊếp ảnh gia nào có tư cách trong ngành đều cảm thấy như vậy.

Không biết bức ảnh này rốt cuộc có chỗ nào khiến cô không hài lòng?”

Mục Lan Hinh cười lạnh một tiếng, “Nghe lời này của cô, giống như là tôi đang cố tình gây sự?” Ánh mắt cô ta ý vị thâm trường nhìn qua Trình Khanh Khanh đứng bên cạnh, “Vị nhϊếp ảnh gia này nhìn lạ mặt nhỉ, chắc là một người mới xuất đầu không lâu, các người đem nhiệm vụ chụp ảnh lần này giao cho vị này luyện tập, coi tôi là cái gì?”

Trên mặt Andy vẫn mang theo nụ cười khách khí, “Vị nhϊếp ảnh gia này đích thật là người mới không sai, nhưng năng lực của cô ấy không thua gì bất kỳ nhϊếp ảnh gia chuyên nghiệp nào.

Tôi cũng không nói Mục tiểu thư cố tình gây sự, chỉ hy vọng Mục tiểu thư nói ra những bức ảnh này có chỗ nào không ổn, chúng tôi tiến hành sửa chữa!”

“Bất cứ chỗ nào tôi cũng đều không hài lòng! Phải biết rằng, tôi là khách hàng của các người, các người cầm tiền thì phải chụp ra ảnh làm cho tôi hài lòng.

Hiện giờ tôi chưa vừa lòng, các người không chụp lại không nói, lại còn ra sức chối bỏ trách nhiệm, là không muốn tiếp tục hợp tác sao?”

Andy đang muốn nói chuyện, Trình Khanh Khanh vội vàng giữ chặt cô ấy, ảnh là do cô chụp, cô cũng không muốn để cho Andy khó xử, liền cười nói với Mục Lan Hinh: “Mục tiểu thư thật xin lỗi, ảnh chụp của tôi không thể làm cho cô hài lòng, vừa rồi trạng thái của tôi không tốt lắm, hiện tại tôi chụp lại cho cô một lần nữa được không?”

Mục Lan Hinh lại lạnh lùng liếc cô một cái, rất không khách khí, “Không cần, đổi người khác đến chụp đi! Chỉ có điều hôm nay trời đã tối, tôi cũng mệt mỏi, ngày mai dậy sớm để chụp!” Cô ta từ trên ghế đứng dậy, lúc đi tới trước mặt Trình Khanh Khanh bước chân lại dừng một chút, cũng không nhìn cô, hạ thấp thanh âm ở bên tai cô nói: “Không có mũi khoan kim cương thì đừng đi sửa đồ sứ, kỹ thuật không tốt phải nên tu luyện kỹ thuật của mình một chút cho thật tốt rồi hãy tái xuất, bằng không chính mình làm hỏng chuyện còn liên lụy người khác cùng chịu mệt với cô!”

Trình Khanh Khanh nhướng mày, không biết vì cái gì, cô luôn cảm thấy Mục Lan Hinh này lộ ra một cỗ địch ý đối với cô, thế nhưng lúc trước cô không biết cô ta, cũng chưa từng có khúc mắt, không biết địch ý này của cô ta là từ đâu mà đến.

Bất quá, cô rất nhanh phục hồi tinh thần lại, cười nhẹ với cô ta, “Cảm ơn Mục tiểu thư đã nhắc nhở, sau này tôi nhất định sẽ luyện tập nhiều hơn, hy vọng lần sau hợp tác có thể giúp cô chụp được ảnh khiến cô kinh diễm.”

Ánh mắt Mục Lan Hinh siết chặt, cũng không biết có phải thấy cô không bị cô ta chọc giận làm cho cô ta không quá hài lòng.

Sắc mặt cô ta có vẻ có chút khó coi, nhưng cũng không nói gì nữa, hừ lạnh một tiếng xoay người rời đi.

Mục Lan Hinh đi rồi, Andy vỗ vỗ bả vai an ủi cô, “Thôi quên đi, em cũng đừng tự trách mình, đây không phải lỗi của em, là cô ta cố ý kiếm chuyện đó, chị thật sự cảm thấy em chụp rất tốt.”

Trình Khanh Khanh không sao cả cười với cô ấy, “Không sao, em cũng không xem đây là chuyện to tác gì.”

Thời gian cũng không còn sớm, mọi người thu dọn đồ đạc một chút liền tự mình trở về phòng.Studio Hỷ Lạc thuê một khách sạn trong trấn, phòng của Trình Khanh Khanh là ở một mình, trong phòng lớn như vậy cũng chỉ có mình cô.

Cô ngồi trên thảm Tatami nối liền phòng và ban công, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời đã hoàn toàn lặn xuống ngọn núi đối diện, chỉ là trên núi vẫn còn lưu lại ánh nắng đỏ chưa tan.

Gian phòng rất lớn, nhưng cũng trống trải, cô một mình ngồi trong phòng, nhìn sắc trời hoàng hôn, có lẽ vào lúc như vậy mọi người đều sẽ trở nên mẫn cảm yếu ớt.

Cô đột nhiên nghĩ đến vừa rồi Mục Lan Hinh chất vấn cô, cô cũng không khỏi bắt đầu hoài nghi chính mình, đến tột cùng là cô ta cố ý bới móc hay là mình thật sự chụp rất tệ?

Còn nữa, rốt cuộc giữa cô ta và cô xảy ra chuyện gì, tại sao cô ta nhắm vào cô?

Cô lại nghĩ đến hai đứa con của mình, nghĩ đến ba của con mình, nghĩ đến hiện tại bọn họ đang làm cái gì, nghĩ nếu như mình ở bên cạnh bọn họ khẳng định sẽ không suy nghĩ lung tung.

Nghĩ như vậy làm cô cảm thấy chóp mũi chua xót khó chịu, quả nhiên sự ấm áp của nhà đối với người đi xa mà nói chính là một liều độc dược, một chút cũng không thể nghĩ tới.

Đúng lúc này, chuông điện thoại di động của cô đột nhiên vang lên cắt đứt suy nghĩ của cô, cầm lấy vừa nhìn là Bạch Duyên Đình gọi tới, Trình Khanh Khanh vội vàng hít sâu vài hơi điều chỉnh hô hấp một chút, lúc này mới bắt điện thoại.

“Alo?” Đầu dây bên kia nhanh chóng vang lên thanh âm trầm thấp lại ôn nhu của anh.

Trình Khanh Khanh vừa nghe được thanh âm này, thiếu chút nữa liền nhịn không được muốn khóc, cô tốt xấu gì cũng khống chế cảm xúc, tận lực ổn định âm thanh nói: “Alo, Duyên Đình?

“Ừ, là anh, em đang làm gì vậy? Em đã ăn gì chưa?”

“Em đang nghỉ ngơi ăn tối, còn anh thì sao? Anh đang làm gì vậy? Bọn trẻ đều ngoan hả?”

“Đều rất ngoan, không cần lo lắng.”

“Vậy thì tốt rồi.”

“Đúng rồi, em ở bên kia hẳn là có rất nhiều hoa Ngọc Lan?”

Trình Khanh Khanh không biết sao đột nhiên anh lại hỏi một câu như vậy, “Em cũng không biết, không chú ý quan sát.”

“Ồ… Vậy em đến sân sau để xem nếu có hoa Ngọc Lan thì sau đó chụp ảnh gửi cho anh.”

Trình Khanh Khanh bật cười, “Anh rất thích Ngọc Lan à?” Một bên nói như vậy, một bên vẫn đứng dậy kéo cửa đi ra ngoài.

“Tàm tạm.”

“Vậy anh chờ một chút, em giúp anh xem thử.”

Bạch Duyên Đình cho rằng cô muốn cúp điện thoại, vội vàng nói: “Đừng cúp điện thoại.”

Trình Khanh Khanh bất đắc dĩ cười, “Được! Em mới không nỡ cúp đâu.”

Trong lúc nói chuyện, cô đã từ trên lầu đi xuống, xuyên qua hành lang vòng quanh đi tới sân sau, trong đầu còn nghĩ đến tình cảnh lúc mới từ sân sau trở về, khi đó hình như không thấy có hoa Ngọc Lan, hay là cô không chú ý?

Đang chuẩn bị phóng mắt tìm kiếm trong sân, vừa ngẩng đầu liền thấy gần tường của cái sân sau kia trồng một gốc Ngọc Lan cao lớn, giờ phút này trên thân cây trần trụi kia thật sự nở ra từng đóa hoa lớn.

Mà dưới tàng cây Ngọc Lan, trong ánh sáng lúc hoàng hôn, thân ảnh cao lớn của anh đứng thẳng, trên tay còn cầm điện thoại di động gọi cho cô.

Thấy cô nhìn qua, anh cười dịu dàng.

Trong một khắc đó, cô chỉ cảm thấy mình tựa như xuất hiện ảo giác, bằng không, làm sao anh có thể đột nhiên từ trên trời giáng xuống, làm sao có thể đột nhiên xuất hiện ở chỗ này?

Khi ánh mặt trời còn chưa tan hết, lúc hoàng hôn là lúc con người ta nhạy cảm nhất, nhớ nhà nhất, lúc cô cô độc và cô đơn nhất, khi cô bắt đầu nghi ngờ năng lực của mình, anh đột nhiên xuất hiện trước mắt cô, đột nhiên như vậy, khiến cô trở tay không kịp.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Bạch tiên sinh đột nhiên xuất hiện có làm mọi người kinh diễm không?.