Sủng Em Tận Xương

Chương 30: 30: Chân Tướng

Edit: Haan

Chẳng qua Trình Khanh Khanh không ngờ rằng, anh không mang cô tới Bạch gia.

Bạch Duyên Đình đưa cô đến khu biệt thự trên đường Nam Giang, đợi anh dừng xe trước một tòa biệt thự, Trình Khanh Khanh lúc này mới ngẩn người, “Anh…không sống ở Tử Kinh Viên sao?”

Bạch Duyên Đình giúp cô mở cửa xe, “Bình thường tôi đều ở đây.”

Trình Khanh Khanh có chút luống cuống, đi theo anh xuống xe vào trong cô mới phát hiện trong biệt thự lớn như vậy hình như chỉ có một mình Bạch Duyên Đình ở.

Bạch Duyên Đình chỉ cho cô hướng của phòng bếp, “Phòng bếp ở bên kia, tôi lên lầu thay quần áo trước đây.”

Trình Khanh Khanh gật đầu, anh liền tự đi lên lầu, Trình Khanh Khanh đi vào phòng bếp, đem gừng rửa sạch cắt nhỏ bỏ vào vào trong nồi nấu, đợi cô nấu xong bưng ra anh cũng đã thay quần áo xuống.

Bạch Duyên Đình nhìn chén nước gừng hơi nhíu mày, “Chắc là không quá khó uống chứ?”

Trình Khanh Khanh thấy anh cả người cao lớn, thế nhưng ở trước mặt một chén nước gừng lại lộ ra bộ dáng khó xử, cảm thấy rất buồn cười, cô nhịn cười lắc đầu với anh, “Không khó uống đâu, anh nắm mũi lại, uống mấy ngụm là hết rồi.”

“Ờ…” Anh đáp một tiếng, quả nhiên một tay bưng chén, một tay nắm mũi rót chén nước gừng vào miệng.

Trình Khanh Khanh thấy anh uống đến mức vẻ mặt đau khổ, vội vàng rót một chén nước đưa qua, anh cũng không khách khí, sau khi tiếp nhận liền ùng ục rót vào trong miệng, lại lấy khăn giấy lau miệng, “Hương vị này thật là kỳ quái.”, dừng một chút lại nói: “Nhưng mà… Cảm ơn em.”

Trình Khanh Khanh vội vàng lắc đầu, “Không có gì đâu.” Nghĩ nhiệm vụ của mình cũng đã hoàn thành, liền nói: “Vậy tôi về trước nhé?”

Bạch Duyên Đình đi đến một bên sofa ngồi xuống, lấy điện thoại ra xem, “Em đừng vội, chờ tôi nghỉ ngơi một lát sẽ đưa em về.”

Trình Khanh Khanh đang muốn từ chối anh, anh liền nói tiếp: “Đây là nơi hẻo lánh không dễ bắt xe, em một mình xuống núi có khả năng sẽ phải đi rất lâu.”

Trình Khanh Khanh nhớ tới vừa rồi lúc bọn họ đến hình như đúng lâu thật nên cũng không nhiều lời nữa.

Bạch Duyên Đình thấy cô còn sững sờ đứng ở đó, “Em cũng lại đây ngồi đi.”

Trình Khanh Khanh đi qua ngồi xuống, anh lướt điện thoại, không biết đang xem gì, Trình Khanh Khanh trong lúc nhất thời cũng không biết nói gì.

Vì để tránh xấu hổ, liền đánh giá căn nhà.

Căn biệt thự này của anh rất lớn, trang trí cũng không tệ.

Chỉ là bài trí bên trong quá đơn giản, giống như chỉ mua một ít đồ cần thiết rồi tùy ý đặt trong nhà, làm cho nó nhìn qua miễn cưỡng có vẻ như có người ở.

“Ở đây thật ra rất lớn.” Cô dường như lẩm bẩm một câu, lại thở dài, “Chẳng qua, nhìn quá lạnh lùng, không có hơi người.”

“Hả?” Anh ngẩn người.

Trình Khanh Khanh lúc này mới phát hiện mình không chú ý lời nói, vội vàng giải thích: “Tôi không phải có ý đó… ”

Bạch Duyên Đình đứng dậy đi đến tủ lạnh rót cho cô một ly nước trái cây bưng tới, “Vậy em có thể nói cho tôi biết, phải làm thế nào thì nhà tôi mới có một chút hơi người.”

Trình Khanh Khanh thấy anh hỏi nghiêm túc, cũng không giống như tức giận, liền thở phào nhẹ nhõm, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, “Ừm, chẳng hạn như, có thể đổi rèm cửa thành một vài tông màu ấm, mà không phải là màu xám trầm, làm cho người ta cảm thấy áp lực.

Còn nữa… Có thể phủ mấy tấm đệm sofa nếu không cái sofa da màu đen này đặt ở đây, luôn làm cho người ta cảm thấy lạnh như băng.

Ồ… cái chao đèn kia cũng nên dùng cái có màu sắc ấm, như vậy khi ánh sáng chiếu ra cũng làm cho người ta có cảm giác ấm áp.”

Bạch Duyên Đình tựa vào sofa, như có điều suy nghĩ gật gật đầu, “Em nói thật ra rất có đạo lí, chỉ là mấy thứ này tôi cũng không biết chọn, nếu không em chọn giúp tôi đi?”

“Hả?”

“Ngày mai em có rảnh không, dẫn tôi đi chọn rèm cửa, đệm sofa, còn có đèn gì đó nữa.”

“…”

Trình Khanh Khanh cảm thấy, làm người không thể dễ dàng nhận ân tình của người khác, bằng không khi người khác cần cô hỗ trợ cô liền không thể từ chối.

Bất quá cũng là trách cô nhiều chuyện, không có việc gì lại cùng anh nói cái gì hơi người hay không hơi người chứ…

Đối với yêu cầu của Bạch Duyên Đình, cô cũng đành phải đáp ứng.

Thời gian hai người hẹn là buổi sáng, Trình Khanh Khanh sau khi rửa mặt chải đầu đi xuống lầu, xe của Bạch Duyên Đình đã dừng ở đó.

Cô lên xe, Bạch Duyên Đình liền cho tài xế lái đến trung tâm thương mại.

Tuy rằng chỉ là hỗ trợ, nhưng Trình Khanh Khanh cũng chọn rất nghiêm túc, tham khảo thiết kế trang trí biệt thự của anh.

Chọn cho anh rèm có màu sắc và hoa văn tương đối phù hợp, lại chọn đệm sô pha trông khá ấm áp lại không quá khác biệt, còn giúp anh chọn một gốc cây cảnh bằng nhựa để trang trí, không đến mức để cho căn nhà quá đơn điệu.

Sau khi thay đổi xong hết thì đã là buổi trưa, Trình Khanh Khanh hài lòng nhìn căn nhà tươi mới cười nói: “Như vậy có phải trông tốt hơn một chút không?”

Bạch Duyên Đình cũng rất hài lòng, “Nhìn qua hình như có thêm chút hơi người.” Anh nâng cổ tay lên xem đồng hồ, “Bây giờ cũng đã trưa rồi, chúng ta ra ngoài ăn đi.”

“Không được, tôi đã đáp ứng với mẹ sẽ về nhà ăn cơm.” Giúp anh trang trí nhà lại ăn một bữa cơm của anh, như vậy cô muốn trả ân tình này vĩnh viễn trả không xong.

Bạch Duyên Đình ngược lại cũng không có quá cưỡng cầu, “Vậy tôi đưa em về.”

Lần này, Bạch Duyên Đình tự mình lái xe đưa cô về, cô ngồi ở ghế sau, cách anh khá xa, nhưng khí thế cường đại trên người anh vẫn khiến cô bất an.

“À… Tôi thấy sân sau của anh trông rất hoang vắng, thật ra, anh có thể mua một số hoa cỏ để trồng.” Cô không biết nói gì để làm cho bầu không khí bớt xấu hổ.

Bạch Duyên Đình cầm vô lăng, nghe vậy ngưng mày suy nghĩ một chút, “Em nói cũng đúng, vậy không bằng em giúp tôi trồng đi, tôi cũng không hiểu rõ mấy chuyện hoa cỏ này”

“…” Cô lúng túng cười, “Tôi cũng không biết rành lắm, anh có thể tìm những người làm vườn chuyên nghiệp.”

“Không sao, tôi cũng không muốn làm cho nó quá hoa mỹ, em cứ theo em là đủ rồi.”

“…”

Anh nói rất thành khẩn, cô không tiện từ chối, hơn nữa chuyện này là do cô nhắc tới.

Không có biện pháp nào khác, Trình Khanh Khanh liền đồng ý thứ tư tuần sau giúp anh trồng hoa ở sân sau.

Cứ như vậy, coi như cô trả xong nợ cho anh.

Chẳng qua đến ngày hẹn, nhà cô lại có một vị khách, đợi Trình Khanh Khanh mở cửa nhìn thấy người đứng đó, cô ngạc nhiên đến mức ngây người.

“A Hân? Trường của cậu được nghỉ sao?”

Dương Hân đắc ý nháy mắt mấy cái, từ ngoài cửa chen vào, lại quay một vòng trước mặt cô, cười nói: “Có phải rất kinh ngạc không? Cậu có ngạc nhiên không?”

Trình Khanh Khanh chạy tới nhào lên người cô ấy, “Quá ngạc nhiên luôn!”

“Được rồi, chúng ta cùng đi ăn khoai tây xào cay đi, còn có lẩu khô ở phố Đông Bắc, cậu không biết đâu Hoài thị quả thực là muốn ăn cái gì cũng không có, mình thèm đến chết rồi.”

Mẹ Trình nghe thấy âm thanh đi ra, vừa gặp Dương Hân vẻ mặt cũng vui mừng, “A Hân con được nghỉ phép à?”

Dương Hân vui mừng chào hỏi mẹ Trình: “Dì Trình, con muốn mang Khanh Khanh đi một chút, dì có chịu thả người không đây?”

“Thả thả thả, tất nhiên là thả! Bọn trẻ các con ra ngoài vui chơi một chút đi.” Bà còn lo lắng bọn họ ra ngoài không có tiền đi chơi, nhét cho Trình Khanh Khanh một trăm đồng.

Dương Hân vĩnh viễn hấp tấp như vậy, thấy mẹ Trình đồng ý rồi, liền vội vàng kéo cô ra khỏi nhà.

Lúc này Trình Khanh Khanh mới rảnh rỗi nói chuyện với cô ấy, “Sao cậu trở về mà cũng không gọi trước cho mình?”

Dương Hân thấy vẻ mặt không vui của cô, nhéo một cái lên cánh tay cô, “Cậu có ý gì vậy? Mình tạo ngạc nhiên cho cậu mà cậu còn không vui hả?”

“Dĩ nhiên không phải! Chỉ là hôm nay mình có hẹn với người ta.”

“Là ai vậy?” Dương Hân cười xấu xa với cô,”Anh Hạo Hiên của cậu?”

Trình Khanh Khanh đẩy cô ấy một cái, “Ơ kìa, không phải mà.”

“Vậy là ai! Cậu thành thật khai báo mau.”

Trình Khanh Khanh liền kể lại chuyện Bạch Duyên Đình giúp cô hai lần.

Vốn chuyện lần trước Lương San hãm hại cô, cô đã nói qua với cô ấy trong điện thoại, đương nhiên Dương Hân cũng biết chuyện Bạch Duyên Đình giúp cô giải vây, chỉ có điều cô ấy không nghĩ tới Bạch Duyên Đình lại giúp cô thêm lần nữa.

Dương Hân cũng khó xử, “Nếu không cậu hẹn với anh ta hôm khác đi.

Hôm nào mình, cậu và Tuệ Nhiễm, ba người chúng ta cùng nhau trồng giúp anh ta.

Hôm nay mình mới trở về, cậu đừng vứt bỏ mình, đừng vứt bỏ mình mà!” Cô ấy ôm cánh tay, cọ xát lên vai cô.

Trình Khanh Khanh chịu không nổi công phu làm nũng này của cô ấy, chỉ đành thở dài, “Thôi được rồi.” Lập tức gọi cho Bạch Duyên Đình, nói rõ nguyên nhân với anh, liên tục xin lỗi.

Trái lại Bạch Duyên Đình rất dễ nói chuyện, cũng không hề trách cô.

Còn chúc cô đi chơi vui vẻ, làm Trình Khanh Khanh càng lúc càng băn khoăn.

Lúc này, Bạch Duyên Đình đang đứng ở sân sau biệt thự đường Nam Giang của anh.

Cúp điện thoại, trên khuôn mặt đang cười của anh đột nhiên có thêm vài vết nứt, giống như là ý cười nguyên vẹn bị xé nát.

Ánh mắt anh sâu thẳm nhìn bầu trời trong chốc lát, ném điện thoại lên cái bàn bên cạnh, lại sờ soạng lấy ra một điếu thuốc.

Vân Lỗi chỉ huy tài xế xe tải dừng xe xong mới đi tới chỗ anh, “Bạch tổng, anh muốn chuyển toàn bộ hoa cỏ trên xe xuống sao?”

Ánh mắt Bạch Duyên Đình híp lại, hít một hơi thật sâu, “Vứt hết đi.”

Vân Lỗi nhất thời chưa định thần lại, “Vứt đi?”

Bạch Duyên Đình quay đầu, ánh mắt sâu kín nhìn anh ta, “Cậu không nghe hiểu sao?”

Vân Lỗi lúc này mới gật đầu, “Tôi hiểu rồi.” Nói xong vội vàng xoay người lại, chỉ huy tài xế xe tải thật vất vả mới đỗ xe xong lái xe ra ngoài.

Người và xe đều rời đi, rất nhanh trong sân chỉ còn lại một mình anh, anh đút một tay vào túi, đứng dưới căn biệt thự sang trọng hoa lệ.

Ánh mặt trời trước mắt rực rỡ, lúc này chính là mùa xuân hoa nở, phóng tầm mắt nhìn ra, trời xanh mây trắng, cỏ xanh hoa hồng, ánh mắt lướt tới chỗ nào, cũng đều là phong cảnh rực rỡ tươi đẹp như tranh vẽ.

Quần áo anh hào nhoáng, khí chất xuất chúng.

Anh là Bạch tổng cao cao tại thượng, anh là Bạch đại thiếu gia thân phận tôn quý, anh vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng, anh cầm chắc chiếc thìa vàng của mình, vượt qua mọi chông gai leo lên tới đỉnh kim tự tháp.

Thế nhưng giờ phút này, đứng trong sân sau nhìn cỏ dại mọc um tùm kia, bóng dáng anh lại có một sự thê lương không thể xóa bỏ.

Trình Khanh Khanh và Dương Hân cùng hẹn Bạch Tuệ Nhiễm, ba người đi ăn uống, vui chơi rất thỏa thích.

Nhưng cô cũng không quên chuyện thất hứa với Bạch Duyên Đình, vốn cô và Bạch Tuệ Nhiễm cũng đã thương lượng một chút, mấy người quyết định vài ngày nữa cùng đến giúp anh trồng hoa, không ngờ hôm sau liền nhận được điện thoại của anh.

Trình Khanh Khanh lần thứ hai bày tỏ sự áy náy của mình, “Thực xin lỗi anh Bạch, hôm qua có một người bạn đã lâu không gặp trở về, tôi không có biện pháp nào khác mới…”

“Không sao.” Trong giọng nói của anh vẫn mang theo ý cười làm cho người ta thoải mái, “Không biết hôm nay em có rảnh không?”

“Hôm nay thì tôi rất rảnh rỗi, vậy…” Cô đang muốn nói với anh chuyện giúp anh trồng hoa, không ngờ cô còn chưa kịp mở miệng đã nghe anh nói: “Nếu rảnh rỗi, vậy em đến giúp tôi nấu một bữa cơm đi.”

“…”

“Sao vậy? Không phải em nói rảnh sao?”

Không biết vì sao, Trình Khanh Khanh luôn cảm thấy anh đang tức giận, tuy rằng anh vẫn nói chuyện bình thường tỏ vẻ không có gì, thế nhưng cô vẫn cảm giác được anh tức giận.

Nghĩ đến ngày hôm qua mình thất hứa với người ta thật sự rất quá đáng, hôm nay anh đưa ra yêu cầu này cô liền không tiện để từ chối, hơi suy nghĩ một chút liền nói: “Vậy được rồi! Nhưng tôi nấu chắc là không ngon như đầu bếp khách sạn 5 sao đâu.”

“Không sao.” Trong giọng nói của anh dường như lộ ra sự vui sướиɠ.

Bạch Duyên Đình vẫn như cũ trực tiếp lái xe đến cửa nhà đón cô, lúc này cũng là anh tự mình lái xe, sau khi Trình Khanh Khanh lên xe liền nói: “Anh muốn ăn gì? Để tôi đi mua thức ăn.”

“Đến nơi rồi nói sau.”

“Cũng được!”

Trình Khanh Khanh lúc đầu tưởng rằng anh nói “đến” nơi là chỉ siêu thị, lại không nghĩ tới phương hướng mà anh đi cách nơi này rất xa…

Mắt thấy xe sắp lái ra khỏi Ký thị, Trình Khanh Khanh cũng bắt đầu thấy lo lắng, “À… chúng ta đi đâu đây?”

“Mẫn Dương!”

“Mẫn Dương?!” Nơi đó cách đây hơn trăm cây số, “Sao lại đi xa như vậy?!”

Anh nhìn cô từ gương chiếu hậu, “Em sợ tôi sao?”

“Không phải, chỉ là bây giờ chúng ta đi Mẫn Dương, chỉ sợ lát nữa không trở về được!”

“Đến giờ tôi sẽ đưa em về, thế nào?!”

“…”

“Em không tin tôi sao?”

Trình Khanh Khanh không biết có nên tin anh hay không, nhưng nghĩ lại dù sao anh cũng là anh trai của Bạch Tuệ Nhiễm, hơn nữa qua mấy lần tiếp xúc với anh, cô cảm thấy anh coi như chính trực, mà thân phận của anh như vậy, nói anh muốn làm chuyện xấu với cô cũng không có nhiều khả năng lắm.

Cô suy tư một lát, cắn răng, “Vậy thì anh nói lời giữ lời, phải đưa tôi trở về.”

Ý cười trên mặt anh càng tươi sáng thêm vài phần, “Ừ.”

Ba tiếng sau hai người mới đến Mẫn Dương, Bạch Duyên Đình dẫn cô đi siêu thị mua thức ăn trước, rồi lái xe đưa cô đến một tiểu khu cao cấp.

Trình Khanh Khanh nhìn tòa nhà hoa lệ nghi hoặc không thôi, “Anh cũng có căn hộ ở đây sao?”

“Ừ.” Anh đậu xe xong, như thể đột nhiên nghĩ tới gì đó: “Hỏng rồi, tôi quên mua một thứ.”

Trình Khanh Khanh thấy anh khẩn trương như vậy, cũng không khỏi khẩn trương theo, “Thứ gì vậy?”

“Là một thứ rất quan trọng, em lên lầu trước đi, số nhà là 1208, em đến nơi thì gõ cửa, người giúp việc hẳn là có ở trong, cô ấy sẽ mở cửa cho em.”

Không biết vì sao, nghe trong nhà anh có người giúp việc Trình Khanh Khanh thở phào nhẹ nhõm.

Tâm tình căng thẳng trên đường cũng được thả lỏng.

Cô thấy anh sốt ruột như vậy, liền xuống xe, đợi anh lái xe đi, cô mới xách thức ăn vào thang máy, đi tới tầng 12.

Dựa theo số nhà anh nói, cô nhẹ nhàng gõ lên cửa, bên trong một hồi lâu cũng không có người trả lời.

Trình Khanh Khanh lo lắng có phải là người giúp việc không nghe thấy hay không, lúc này mới gõ mạnh hơn một chút, lần này, cửa bị người khác từ bên trong mở ra.

Chỉ là, Trình Khanh Khanh nhìn thấy người đứng ở cửa cũng lấy làm kinh hãi, “Lương San, sao cô lại ở chỗ này?” Cô nhìn thoáng qua biển số nhà, đúng là 1208 không sai mà, chẳng lẽ cô ta chính là người giúp việc của Bạch Duyên Đình?

Từ sau chuyện lần trước ở Bạch gia, cô và Lương San cắt đứt liên lạc.

Mà Bạch Tuệ Nhiễm và Dương Hân từ trước đến nay đều đứng về phía cô, cũng không liên lạc với Lương San nữa.

Chỉ nghe người ta nói hình như cô ta đi nơi khác làm việc trong kỳ nghỉ hè, chẳng lẽ là tới Mẫn Dương làm giúp việc cho Bạch Duyên Đình?

Lương San nhìn thấy Trình Khanh Khanh cũng rất kinh hãi, trong mắt cô ta có lóe lên một chút hoảng hốt rồi biến mất, nhưng lập tức cười sâu xa, “Khanh Khanh, làm sao cô tới được đây?”

“Ai gõ cửa đó?” lúc này từ trong phòng lại thêm một người đi ra, anh ta chỉ quấn một cái khăn tắm bên hông, vừa lau tóc vừa đi tới cửa.

Đợi đến khi nhìn thấy người đứng ở cửa, bước chân anh ta dừng lại, cả người như bị đóng đinh.

Trên gương mặt từ trước đến nay không gợn sóng của anh ta chậm rãi xuất hiện vài vết nứt, khóe miệng anh ta mất tự nhiên co rút lại, khó khăn lắm mới tìm được âm thanh: “Khanh… Khanh Khanh?”

Trình Khanh Khanh nhìn thấy Bạch Hạo Hiên xuất hiện ở nơi này cũng kinh ngạc tới ngây người, Cô nhìn chiếc áo ngủ gợi cảm của Lương San một chút, lại nhìn Bạch Hạo Hiên đang để trần nửa người trên, phảng phất như có người cầm một cái búa hung hăng đập vào l*иg ngực cô một cái.

Cô nặng nề lui về phía sau một bước, đồ đạc trên tay cũng cầm không vững, soàn soạt rơi xuống mặt đất.

“Hai người… làm sao hai người có thể ở bên nhau?” Cũng không biết qua bao lâu, cô mới nghe được mình nói một câu như vậy, ánh mắt nhìn về phía Bạch Hạo Hiên, “Không phải anh nói anh có việc ra nước ngoài sao?”

Bạch Hạo Hiên mới lau một nửa tóc cũng không lau nữa, chợt ném cái khăn xuống đất, vội đi tới trước mặt cô, vẻ mặt anh ta vội vàng, trong ánh mắt mang theo bối rối, “Khanh Khanh, em nghe anh nói, sự tình không phải như em nghĩ, anh với cô ta…

Anh với cô ta không phải là thật tâm…”

Trình Khanh Khanh sững sờ nhìn anh ta, dường như không quen biết người trước mắt này.

Người mà cô cảm thấy bề ngoài có vẻ lạnh lùng nhưng nội tâm tinh tế, vừa ấm áp lại tri kỷ.

Người lớn lên cùng cô, là thanh mai trúc mã, là người yêu thương cô, quan tâm cô.

Người này, cô đã nhận định, muốn ở cạnh anh ta.

Trên đời này, có ba người cô tin tưởng nhất, ba, mẹ và Bạch Hạo Hiên.

Ba người này, cô nghĩ rằng sẽ không bao giờ phản bội cô.

Tại sao có thể như vậy? Bạch Hạo Hiên làm sao có thể ở cùng một chỗ với Lương San?

Anh ta biết rõ cô và Lương San có mâu thuẫn, rõ ràng biết cô từng bị cô ta hãm hại, vì sao phải ở cùng một chỗ với cô ta?

Hai người cùng ở trong một căn nhà, lại ăn mặc như vậy.

Xảy ra chuyện gì vừa thấy đã hiểu ngay, cô cũng không phải một đứa trẻ không rành thế sự.

Cô chỉ cảm thấy giống như xuất hiện ảo giác, một ảo giác rất đáng sợ, lại như rơi vào một cơn ác mộng, cô gặp ác mộng, nhưng trốn thế nào cũng không thoát.

“Khanh Khanh, Khanh Khanh, em nghe anh nói đi có được không? Khanh Khanh em đừng như vậy.” Bạch Hạo Hiên nắm chặt lấy bả vai cô, giống như chỉ cần buông tay cô sẽ biến mất.

Trình Khanh Khanh cúi đầu bắt đầu thấp giọng cười lên, cười đến nước mắt không ngừng rơi xuống mặt đất.

Không biết qua bao lâu, cô mạnh mẽ đưa tay đẩy Bạch Hạo Hiên ra, cô dùng mu bàn tay lau nước mắt, trong giọng nói lộ ra sự khản đặc cùng tuyệt vọng, “Tôi không nghĩ tới… thật sự không ngờ được…”

Thật không ngờ, Bạch Hạo Hiên, anh ta sẽ đối xử với cô như vậy, anh ta phản bội cô, anh ta sẽ trở thành người đâm cho cô một dao nặng nề.

“Hạo Hiên à, anh có biết không, tôi cho rằng chúng ta sẽ kết hôn, sẽ ở bên nhau cả đời.

Vì sao? Vì sao lại như vậy?”

Bạch Hạo Hiên nhắm mắt, khóe miệng nặng nề rung động vài cái, lại mở mắt ra, trong mắt anh ta hiện ra màu đỏ dọa người, âm thanh cũng khàn khàn, “Khanh Khanh, chúng ta sẽ kết hôn, cả đời này anh chỉ cưới một mình em.”

Trình Khanh Khanh nở nụ cười trào phúng, ở sau lưng cô dây dưa với người từng hãm hại cô, anh ta còn luôn miệng nói muốn kết hôn với cô, Trình Khanh Khanh cảm thấy hai chữ “kết hôn” kia từ trong miệng anh ta nói ra cũng là một loại sỉ nhục.

Cô đột nhiên phát hiện khí lực toàn thân như bị rút đi, cô muốn rống to, muốn cuồng loạn chất vấn, nhưng ngay cả khí lực mở miệng cô cũng không có.

Ở lại chỗ này chỉ làm cho cô hít thở không thông, cô đơn giản không nhiều lời nữa, trực tiếp xoay người rời đi, ngay cả cái liếc mắt cuối cùng dành cho anh ta cũng cảm thấy dư thừa.

Xoay người lại nhìn thấy Bạch Duyên Đình bước ra từ thang máy, Trình Khanh Khanh vừa nhìn thấy anh, dường như đột nhiên hiểu ra điều gì.

Nhưng cô không còn tinh lực để hỏi nhiều nữa, chỉ hơi liếc nhìn anh một cái liền trực tiếp đi vào thang máy.

Bạch Hạo Hiên đang muốn đuổi theo cô, Bạch Duyên Đình đột nhiên túm lấy cổ tay anh ta, Bạch Hạo Hiên đã không có thời gian nghi ngờ vì sao Bạch Duyên Đình lại xuất hiện ở nơi này, chỉ nói với anh: “Anh cả, chuyện này không liên quan gì đến anh, anh buông tôi ra!”

Khóe miệng Bạch Duyên Đình mỉm cười, trong ánh mắt cũng lộ ra sự nhu hòa ôn thuận, chỉ có ngón tay nắm cổ tay anh ta là dần dần siết chặt.

“Nếu bây giờ cô ấy không muốn gặp cậu, cậu cũng không nên xuất hiện trước mặt cô ấy để làm cho cô ấy thêm không vui.”

Từ trước đến nay Bạch Hạo Hiên đối với người anh cả này luôn giữ thái độ né tránh.

Thứ nhất, anh quá mức ưu tú, thứ hai là xuất thân  của anh quá tốt đẹp.

Mặc dù hiện tại anh ta cũng là Bạch nhị thiếu gia, nhưng dù sao cũng mang danh con riêng hơn hai mươi năm.

Khi đứng trước mặt anh, anh ta luôn có cảm giác tự ti xấu hổ, cho nên đối với người anh này anh ta có thể tránh được thì tránh.

Đối đầu trực diện với anh, anh ta tin mình cũng không phải là đối thủ của anh.

Dù cho anh luôn làm cho người ta cảm thấy ôn hòa vô hại, nhưng anh ta lại biết rõ, dưới lớp vỏ ấy của anh ẩn giấu sát khí không ai biết.

Thế nhưng giờ phút này, anh ngăn anh ta như vậy, anh ta cũng nổi giận.

Liên tưởng đến việc anh và Trình Khanh Khanh cùng nhau xuất hiện ở chỗ này, anh ta không thể không hoài nghi tất cả đều do anh an bài, chỉ là anh ta không hiểu, đến tột cùng anh để mắt tới Trình Khanh Khanh từ khi nào.

Bạch Hạo Hiên trừng mắt nhìn anh, hít sâu một hơi, cố gắng hết sức lấy giọng điệu bình tĩnh nói với anh: “Anh cả, tôi gọi anh một tiếng anh cả bởi vì tôi kính trọng anh, thế nhưng, dù là anh cả thì anh cũng không có quyền can thiệp vào chuyện riêng của tôi.”

Bạch Duyên Đình mỉm cười so với Bạch Hạo Hiên đang trợn mắt mà nói có vẻ bình tĩnh thong dong hơn nhiều, anh buông tay ra, Bạch Hạo Hiên cũng không nhiều lời với anh nữa, chuẩn bị đi tìm Trình Khanh Khanh.

Nhưng vừa mới bước ra một bước Bạch Duyên Đình liền chậm rãi nói: “Cậu định cứ như vậy đi tìm cô ấy?”

Anh dùng ánh mắt quét qua người anh ta, lúc này Bạch Hạo Hiên mới ý thức được mình chỉ quấn một cái khăn tắm ở nửa người dưới, sắc mặt trầm xuống, dùng cái này để che dấu sự xấu hổ chợt lóe lên của mình, cũng không nói thêm một câu nào, xoay người đi vào trong.

Lương San vốn đứng ở một bên một câu cũng không có tư cách nói, giờ phút này sắc mặt cũng khó coi đi vào, nặng nề đóng cửa lại.

Bạch Duyên Đình nhếch môi cười, xoay người vào thang máy.

Trình Khanh Khanh mới đi không được bao xa, Bạch Duyên Đình xuống lầu không lâu sau liền đuổi kịp cô.

“Em muốn đi đâu?” Trong giọng nói của anh lộ ra vẻ lo lắng, chỉ vì sắc mặt của cô thật sự khó coi đến mức làm cho người ta đau lòng.

Trình Khanh Khanh xoay người, lẳng lặng chăm chú nhìn anh, hồi lâu sau cô cười khổ một tiếng: “Anh cố ý dẫn tôi đến đây để xem một màn này có đúng không?”

Bạch Duyên Đình ngưng mày suy tư một lát, thản nhiên đáp: “Tôi chỉ cảm thấy là em nên biết.”

Trình Khanh Khanh tươi cười lại có thêm chút trào phúng, “Vì sao? Có vẻ như chúng ta cũng không quá thân thiết, đúng không? Vì sao phải cho tôi biết chuyện Bạch Hạo Hiên phản bội?”

Anh không trả lời, chỉ là trong ánh mắt nhìn về phía cô có nhiều hơn một chút thâm ý, Trình Khanh Khanh cũng không trông cậy vào đáp án của anh, trực tiếp xoay người rời đi.

Bạch Duyên Đình vội vàng đuổi theo, sắc mặt lo lắng, “Em muốn đi đâu?”

“Tôi muốn ở một mình, anh không cần đi theo tôi.” Cô không quay đầu lại.

“Tôi đi với em, em không quen với nơi này.”

Trình Khanh Khanh hiện tại rất phiền não, cô nhất thời không khống chế được cảm xúc của mình.

Cực kỳ không kiên nhẫn rống lên với anh: “Tôi đã nói tôi muốn ở một mình anh không nghe thấy sao?!”

Lời vừa ra khỏi miệng chính cô cũng hết sức kinh hãi, thật không ngờ lúc này cô lại có can đảm gầm lên với anh, người đàn ông mà bình thường chỉ đứng chung một chỗ với anh cũng khiến cô bất an.

Vừa rống lên như vậy, giống như tiêu hao hết tất cả khí lực của cô, ánh mắt cô chợt lóe lên, há miệng, lại phát hiện mình đã không còn khí lực để xin lỗi, dứt khoát không nói gì, cứ thế đi về phía trước.

Lần này, anh không đuổi theo nữa.

Cô không có mục đích đi trên đường cái, trước kia cô chưa từng đến Mẫn Dương, đối với nơi này cũng không quen thuộc, càng không biết mình đến cùng muốn đến nơi nào, chỉ thấy chỗ nào yên tĩnh thì liền đến chỗ đó.

Cô muốn yên tĩnh, muốn làm cho trái tim mình an tĩnh lại.

Nhưng cô phát hiện làm như vậy hình như là vô ích, cô gần như không thể khắc chế nỗi ký ức hỗn loạn trong đầu.

Từ nhỏ đến lớn, họ đã từng ở bên nhau từng chút một.

Hồi trung học cô ngồi sau xe đạp của anh ta, đó là một thời thanh xuân ngọt ngào và duy mỹ, đó là những tiếng cười đùa của họ trong hiệu sách nơi góc phố.

Lúc cô khổ sở có anh ta làm bạn, lúc cô vui vẻ có anh ta sẻ chia, bọn họ chứng kiến sự trưởng thành của nhau, đáng lẽ phải cùng dắt tay nhau đi đến tương lai…

Nếu như hỏi Trình Khanh Khanh thanh xuân là gì, cô nhất định sẽ trả lời, “Bạch Hạo Hiên”.

Thanh xuân của cô chính là Bạch Hạo Hiên, lần đầu tiên cô rung động, cô trốn trong chăn mừng thầm, cô lo được lo mất, tất cả đều có liên quan đến Bạch Hạo Hiên.

Anh ta là người cô tin tưởng nhất, là người cô thích nhất, khi còn bé cô vội vàng muốn lớn lên, bởi vì sau khi lớn lên có thể gả cho anh ta, cô nằm mơ cũng thấy mình gả cho anh ta.

Tưởng rằng rất nhanh nữa, chỉ còn hai năm, cô tốt nghiệp đại học, hai người liền đi lĩnh chứng.

Sau đó vĩnh viễn đều buộc chặt vào nhau, không bao giờ… chia lìa.

Nhưng vì sao, đã trãi qua sự lo được lo mất ấy, rốt cục có thể nước chảy thành sông mà yêu đương với anh ta lại phải biết được chân tướng tàn nhẫn như vậy.

Họ đã ở bên nhau bao lâu rồi? Có phải trước kia mỗi đêm nói chuyện điện thoại với cô, bên cạnh anh ta đều là Lương San không? Có phải khi anh ta thất hẹn với cô, đều là để ở bên cô ta?

Tại sao cô lại không phát hiện ra? Là do cô quá yêu, hay là cô quá ngu ngốc? Hoặc là hai người họ che giấu quá kĩ?

Nếu như muốn phát hiện thì hẳn vẫn sẽ phát hiện được.

Ví dụ như lúc trước cô có quan hệ rất tốt với Lương San, vì sao cô ta đột nhiên muốn hãm hại cô, khi đó cô nên suy nghĩ nhiều một chút, dùng chuyện này để phát hiện ra một ít dấu vết.

Có lẽ sớm chuẩn bị tâm lý cũng sẽ không bị một dao bất ngờ đau đớn đến vậy.

Cũng không biết đi bao lâu, lúc cô ngẩng đầu lên mới phát hiện sắc trời đã sắp tối, giờ phút này cô đã đi đến ngoại ô thành phố Mẫn Dương.

Hai bên đường trống trải có mấy nhà máy, theo con đường bên cạnh nhà máy xi măng kia đi xuống có một hồ nước ngọt, Trình Khanh Khanh đi đến bên hồ ngồi xuống, cởi sợi dây chuyền trên cổ ra.

Không lâu trước đây cô còn vì xém chút mất sợi dây chuyền này mà run sợ.

Nhưng bây giờ, nhìn sợi dây chuyền này cô chỉ cảm thấy châm chọc.

Đây là do Bạch Hạo Hiên tặng cô năm mười tám tuổi, khi đó anh ta tự tay đeo lên cổ cô, giọng điệu bá đạo tuyên bố, “Có sợi dây chuyền này, từ nay về sau em đã được anh đặt trước, chờ khi em lớn lên anh sẽ mang em đi.”

Thật ra trên đoạn đường này, anh ta thường xuyên nuốt lời với cô.

Ví dụ như hẹn đi xem phim với cô, nhưng gần đến giờ lại nói có việc không có cách nào đi cùng cô, tỷ như muốn dẫn cô đi chèo thuyền, cuối cùng vẫn thất hẹn.

Chỉ với một câu nói này, cô tin anh ta sẽ không bao giờ nuốt lời, cô luôn chắc chắn như vậy.

Nhưng cuối cùng, anh ta vẫn nuốt lời.

Em đã dần lớn lên, nhưng anh lại mất đi tư cách có được em.

Cô cầm sợi dây chuyền trên tay quan sát hồi lâu, càng nhìn càng thấy chói mắt, sợi dây chuyền này đeo trên người đã không còn ý nghĩa gì nữa.

Nhưng trong khoảnh khắc giơ tay lên, cô vẫn do dự một lát, nhưng cũng chỉ là một lát.

Cô lấy hết công phu cắn răng, bàn tay vung một cái, sợi dây chuyền rời khỏi tay, một tiếng lạch cạch nhỏ, trong nháy mắt chìm vào trong mặt hồ.

Trình Khanh Khanh xoay người lại, thế nhưng cô đột nhiên phát hiện cô không nhớ rõ đường đến.

Cô bị ký ức và tâm tình quấy nhiễu, cả một đường đều không yên lòng, căn bản không có thời gian ghi nhớ dấu hiệu dọc đường.

Lúc này, cô đi trên đường, nhìn hai con đường trước mặt, cô không biết nên đi hướng nào.

Cô lấy điện thoại ra, muốn gọi điện tìm sự giúp đỡ, nhưng cô phát hiện rằng cô không biết phải gọi cho ai.

Sắc trời ngày càng tối, trái tim cô cũng lo lắng theo, đang lúc cô do dự không biết nên đi bên nào, đã thấy cuối con đường bên phải có một bóng người cao lớn chậm rãi đi tới.

Hoàng hôn phía sau anh, bóng dáng của anh bị kéo ra rất dài trong ánh chiều tà.

Anh ngược sáng mà đi, cô không thấy rõ vẻ mặt của anh, nhưng cô cảm thấy anh đang cười, tựa như mỗi lần nhìn thấy anh, anh luôn cười ôn hòa với người khác.

Thế nhưng, không biết là bởi vì khoảnh khắc này ánh sáng quá ấm áp, hay là do vừa rồi mình liều lĩnh rống với anh như vậy, nụ cười của anh không còn làm cô cảm thấy có khoảng cách, khí thế trên người anh cũng không còn ngăn cách anh và cô ở hai thế giới.

Hình như anh từ thân phận cao cao tại thượng kia đột nhiên đi xuống đất, chân chạm đất mà đứng trước mặt cô.

Anh chính là Bạch Duyên Đình sẽ chèo thuyền với cô, sẽ để cô giúp anh trang trí nhà, là một người thật sự, không còn thân phận Bạch đại thiếu gia tôn quý, làm cho cô lúc đối mặt với anh luôn nơm nớp lo sợ.

Chân anh rất dài, không bao lâu sau liền đi tới gần cô, anh cúi đầu nhìn cô, nụ cười của anh dường như cũng nhiễm một tia ánh sáng nhu hòa, xoa dịu sự thấp thỏm bất an trong lòng cô..