Translation: Dii
Buổi chiều sau khi về nhà, Trình Khanh Khanh đang nói chuyện với bọn trẻ thì Bạch Duyên Đình đột nhiên đi đến gọi hai đứa trẻ lại nói với chúng với vẻ mặt nghiêm túc: “Ba có chuyện muốn bàn bạc với hai đứa, hai đứa phải nghiêm túc trả lời nhé?”
Lúc Bạch Duyên Đình nghiêm túc, hai đứa trẻ ngược lại rất sợ anh, lập tức ngoan ngoãn gật đầu.
Trình Khanh Khanh thấy thế, không biết Bạch Duyên Đình muốn thương lượng với bọn nhỏ chuyện khẩn cấp gì, cũng ngồi ngay ngắn lại, vẻ mặt căng thẳng nhìn qua.
Tuy nhiên, ngay khi Bạch Duyên Đình nói, Trình Khanh Khanh gần như nôn ra máu
Nhưng thấy anh một tay ôm vai hai đứa trẻ hỏi chúng một cách nghiêm túc: “Hai đứa có muốn ba và mẹ sinh cho hai đứa một em trai hoặc em gái không?”
Cả hai đứa trẻ đều nhìn chằm chằm vào anh với đôi mắt trong veo, sáng ngời ngây thơ, đôi mắt to của Tiểu Nhã chớp chớp, nghiêm mặt nói với Bạch Duyên Đình: “Con muốn chị gái.”
Bạch Duyên Đình: “……”
Trình Khanh Khanh có chút khó chịu khi nghe những lời của Bạch Duyên Đình, nhưng khi nghe Tiểu Nhã nói câu này, cô không khỏi bật cười, sao lại có một đứa con gái đáng yêu như vậy chứ?
Bạch tiên cười âu yếm nhìn con gái, giọng điệu đầy nhẫn nhịn, “Nếu như có em trai em gái thì sao, Tiểu Nhã sẽ trở thành chị gái rồi, Tiểu Nhã có muốn làm chị gái không?”
Tiểu Nhã suy nghĩ một lúc, sau đó nhẹ nhàng gật đầu, Bạch Duyên Đình lại quay sang nhìn Tiểu Cảnh, “Con thì sao?”
Vẻ mặt của Tiểu Cảnh có chút ngưng trọng, anh ấy nhìn chằm chằm vào Tiểu Nhã thật sâu, cúi đầu với vẻ mặt trầm thấp, “Con chỉ muốn một mình Tiểu Nhã là em gái.”
Sắc mặt của Bạch tiên sinh vẫn dịu dàng như cũ, “Vậy ba mẹ sinh cho con em trai!”
Tiểu Cảnh ôm Tiểu Nhã vào lòng nhìn ba đầy bướng bĩnh, “Không cần, con chỉ muốn chăm sóc một mình Tiểu Nhã.”
Tiểu Nhã không hiểu sao tự nhiên anh trai mình lại căng thẳng như vậy, thấy vậy mắt cô bé đỏ hoe, miệng mím lại, nhìn Bạch Duyên Đình cầu xin rồi nói với giọng khóc: “Ba không cần đưa anh trai đi được không ạ?”
Anh trai vội ôm em gái chặt hơn một chút, xoa đầu an ủi: “Tiểu Nhã đừng khóc, anh sẽ không đi đâu hết.”
Trình Khanh Khanh cũng choáng váng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, sao lại giống như sinh ly tử biệt vậy? Nhìn thấy hai đứa nhỏ sắp khóc, Trình Khanh Khanh vội chạy đến ôm chúng vào lòng an ủi họ: “Được rồi, được rồi, sẽ không có ai tách hai đứa ra hết, vừa rồi ba nói đùa thôi.”
Nghe được mẹ nói như vậy, nước mắt kém chút nữa sẽ rớt xuống trong mắt Tiểu Nhã nhanh chóng được thu hồi, nhưng dù vậy cô bé vẫn đáng thương nói với mẹ: “Mẹ ôm chặt một chút!”
Tất nhiên, Trình Khanh Khanh vội vàng ôm cô bé vào lòng nhẹ nhàng an ủi.
Nhìn cảnh tượng này, Bạch tiên sinh không nói nên lời, anh hy vọng hai đứa trẻ này có thể giúp anh hoàn thành việc tốt, nhưng không ngờ việc này lại trở thành như vậy…..
vậy rốt cuộc thì sinh hay không?!
Buổi tối, Trình Khanh Khanh tắm rửa xong nằm trên giường đọc tài liệu, một lúc sau Bạch Duyên Đình đẩy cửa đi vào.
Ngay khi cô nhìn thấy anh, khiến cô nhớ đến những gì anh hỏi bọn trẻ vừa rồi, cô lập tức đỏ mặt.
Bạch Duyên Đình leo lên giường, vươn tay giật lấy tài liệu trong tay cô, tức giận nói: “Đã trễ như vậy rồi, nghỉ ngơi thôi, muốn học thì không phải một sớm một chiều là được.”
Anh tuy ngày thường có vẻ hiền lành, ít nói nhưng khi nghiêm túc lại luôn toát ra khí chất khó có thể chối từ, nên sau khi nghe anh nói lời này, cô ngoan ngoãn bị anh ôm vào lòng rồi nằm xuống giường? vừa nằm xuống, Bạch tiên sinh đã xoay người đè lên.
Trình Khanh Khanh cảm thấy da đầu đau nhói khi cô nghĩ đến nỗi ám ảnh với loại chuyện này, cô đẩy anh ra lông mày nhướng lên, “Anh làm gì vậy? Qua mấy ngày nữa đi.”
Bạch Duyên Đình nhìn chằm chằm cô thật chặt, trong mắt như có hai ngọn lửa rực lên, nhưng trong ngọn lửa dường như có chút oán hận.
Anh khẽ thở dài, vùi cằm lên xoa xoa mặt cô, giọng điệu u sầu, “Ở độ tuổi này chính là lúc anh sung mãn về mặt này nhất, những năm qua bởi vì có quá nhiều việc, anh và em đều không có cơ hội, nhưng bây giờ… Trước đây đúng là không có ăn thịt, đói cũng đã đói rồi, cũng đã quen với việc đói lâu quá rồi, nhưng bây giờ, trước mắt là đồ ăn hấp dẫn như vậy, anh chợt nhận ra mình đã đói rất lâu rồi, cái cảm giác này thật sự muốn lấy mạng mà, giống như ăn thế nào cũng không đủ no vậy.”
Anh nói thẳng như vậy khiến Trình Khanh Khanh chỉ cảm thấy mặt đỏ bừng.
“Khanh Khanh à, hãy thương hại anh được không? Hãy thương hại ông già đói khát là anh.”
Giọng anh van xin, từng chữ từng chữ đập mạnh vào trái tim cô, lúc này, một người đàn ông cao lớn như vậy lại thương tâm cầu xin cô thương xót, không phải cô không thương hại anh, mà là…..
Bị anh liên tục lăn qua lăn lại hai ngày cô thật sự là không chịu nổi, nghĩ đến lời nói bọn nhỏ vừa rồi, cô nhân tiện nói: “Aiz… hai đứa nhỏ cũng không giống như muốn có em lắm, chúng ta hay là kiềm chế một chút đi, chờ mấy ngày nữa chúng ta lại…”
Bạch Duyên Đình gần như không cần suy nghĩ nói với cô: “Bọn chúng nói vậy thôi, trong thâm tâm chúng là người muốn có em hơn ai hết, em không tin thì chúng ta sinh ra, chúng ta lại sinh ra, em xem chúng có thích hay không.”
“……”
Trình Khanh Khanh nhất thời không biết nên nói gì, tay của Bạch Duyên Đình không ngừng thổi lửa trên người cô.
“Ưm….anh đừng….em nói…..anh….ưm…..”
Bất giác anh đã kéo áo ngủ vướng víu của cô xuống, cúi đầu, đôi môi nóng bỏng gấp gáp không chờ nổi mà du tẩu trên người cô, mới bắt đầu, Trình Khanh Khanh còn có sức lực né tránh một chút, nhưng sau đó, khi một tay anh tìm tòi ở nơi đó, rất có quy luật mà gẩy nhẹ hai cái, cả người cô tức khắc mềm nhũn, hoàn toàn mất hết sức lực.
Đêm nay anh lại đòi hỏi dữ dội, cô không nhớ mình đã ngủ quên lúc nào.
Đêm nay, cô có một giấc mơ, cô mơ thấy Trình Khanh Khanh, chính là Trình Khanh Khanh thật, trong mơ, cô dường như đang ở sâu trong một khu rừng rậm, người đang nhìn cũng giống cô, chỉ cần nhìn thoáng qua là cô đã nhận ra cô ấy.
Nhìn thấy cô ấy ở đây, không hiểu vì sao cô đột nhiên cảm thấy có lỗi, ngay cả giọng nói cũng lắp bắp, “Khanh….Khanh?”
Trình Khanh Khanh nhìn cô lạnh lùng, trong mắt có sự tức giận, “Cô cái kẻ trộm này! Là kẻ trộm không cần mặt mũi.”
Hạ Tình nghe xong lời nói của cô, trong tiềm thức lùi lại một bước, “Tôi….cô nghe tôi nói Khanh Khanh….
tôi….” Nhưng đột nhiên cô phát hiện mình không biết nói cái gì đây, cả trong tiềm thức của mình, cô đã nghĩ rằng mình là một tên trộm.
“Cô giải thích cái gì? Cô có cái gì hay mà giải thích? Cô noi cô không có cướp chồng của tôi? Không có cướp con của tôi?”
“Không….tôi không có….tôi…”
Cô lùi về phía sau từng bước, Trình Thanh Thanh từng bước tiến lại gần, giọng nói của cô ấy càng sắc bén hơn, tức giận gầm lên với cô: “Cô là đồ ăn cướp, cô ăn cướp, từ đầu đến cuối đều là ăn cướp!”
Giây phút cô ấy sắp bức đến trước mặt cô, hai tay chuẩn bị bóp cổ cô, Trình Khanh Khanh cuối cùng từ trong cơn ác mộng tỉnh lại, tỉnh lại cô mới phát hiện nguyên lai tất cả đều là cô chỉ đang gặp ác mộng.
Cô bật dậy quá mạnh, Bạch Duyên Đình cũng bị cô làm cho tỉnh, anh bật đèn ngủ lên, nhìn thấy cô thở hổn hển co người lại thành một quả bóng, anh vội vàng ngồi dậy ôm cô vào lòng an ủi cô: “Làm sao vậy? Mơ thấy ác mộng sao?” Anh nhẹ lên trán cô vài lần vỗ nhẹ lên vai cô bằng cả hai tay, “Được rồi đừng sợ, có anh ở đây, cái gì cũng đừng sợ.”
Cô bị cơn ác mộng này làm cho sợ hãi đến mức dựa vào trong vòng tay của anh rồi từ từ bình tĩnh lại, Bạch Duyên Đình thấy cô không còn căng thẳng như lúc đầu nên anh thở phào nhẹ nhõm, đưa tay ôm cô nằm xuống rồi hỏi: “Làm sao vậy? Vừa rồi mơ thấy cái gì?”
Trình Khanh Khanh lắc đầu: “Không có gì….”
Bạch Duyên Đình cũng không hỏi nhiều, hôn lên trán cô an ủi: “Được rồi, đừng sợ, có anh ở đây.”
Trình Khanh Khanh cũng không nói gì, tiếp tục suy nghĩ về giấc mơ vừa rồi, không ngủ cho đến khi trời gần sáng.
Sáng hôm sau tỉnh lại, trong đầu cô càng ngày càng rõ ràng giấc mơ hôm qua, mặc dù cô đã bình thản chấp nhận chuyện thân mật với Bạch Duyên Đình như vậy, nhưng trong tiềm thức cô vẫn cảm thấy tội lỗi, giấc mơ đêm qua của cô chắc chắn đã làm nổi lên cảm giác tội lỗi mà cô đã che giấu.
Trong mơ, Trình Khanh Khanh nói cô là một tên trộm, thật ra nếu nghĩ kỹ lại, cô thật sự là một tên trộm không biết xấu hổ đã lấy trộm mọi thứ của người khác.
Bạch Duyên Đình thấy cô từ buổi sáng bắt đầu liền lơ đễnh,sau khi lên xe lại ngồi yên lặng tựa đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, toàn bộ hành trình ngay cả liếc anh một cái đều chưa từng có, anh cũng không biết cô làm sao, hỏi cô cũng không nói, chỉ nói không có việc gì, sau khi Bạch Duyên Đình đưa cô đến phòng chụp ảnh làm việc cũng không quá yên tâm, liền lén gọi điện thoại cho Andy, bảo cô ấy giúp đỡ trông nom Trình Khanh Khanh một chút.
Bởi vì có cơn ác mộng ngày hôm qua, Trình Khanh Khanh ngày hôm nay làm việc đều không chuyên tâm, phòng chụp ảnh có bữa trưa, ăn cơm trưa xong sau cô liền trở lại phòng làm việc mò mẫm thiết bị chụp ảnh, một chị khóa trước vào nói cho cô biết có người tìm cô, Trình Khanh Khanh cũng vô cùng kinh ngạc, người biết rõ cô đến bên này học chụp ảnh cũng không nhiều lắm, sẽ là ai?
Giờ phút này người tìm cô đang chờ ở phòng khách, Trình Khanh Khanh đi vào liền thấy người ngồi ở bên trong nhân, lập tức liền nhíu mày.
Qua vài ngày không thấy Lương San, cô nhìn lướt qua một chút, sắc mặt cô ta cũng không được tốt lắm, bất quá bụng giống như lớn hơn một chút, thấy cô vào, cô ta cười gượng gạo.
Trình Khanh Khanh bước tới, vô cảm ngồi xuống, lặng lẽ nhìn ta, “Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?”
Lương San xoa tay lên đầu gối, buồn bã thở dài: “Khanh Khanh, chuyện lần trước là tôi không đúng, ba mẹ và Hạo Hiên đã hung hăng dạy dỗ tôi một trận, hy vọng cô đại nhân có đại lượng không cùng tôi so đo.”
Trình Khanh Khanh cảm thấy rất kỳ quái, lúc ấy Lương San muốn thiết kế hãm hại cô không cần nói cũng biết có bao nhiêu khoa trương, hơn nữa chuyện này đều đã qua mấy ngày, nếu cô ta thực sự cảm thấy áy náy thì tại sao không sớm đi xin lỗi đây?
Trình Khanh Khanh lại không nói lời nào, mặt như cũ không chút thay đổi nhìn cô ta, Lương San nói hết lời, cũng thấy cô không có gì bày tỏ.
Thái độ này của cô cũng làm cho Lương San không biết phải mở miệng như thế nào, lại nghĩ đến Hạo Hiên, Lương San cũng đành phải cắn răng, đem tư thái để thấp xuống một chút, cố nắn ra vài giọt nước mắt, lại nói: “Khanh Khanh, hôm nay là tôi thành tâm đến nói xin lỗi với cô, bất kể thế nào mà nói, chúng ta đều là người một nhà, nháo thành như vậy tóm lại cũng không tốt lắm, cô muốn phạt tôi như thế nào đều được, chỉ cần cô có thể bớt giận, Khanh Khanh, cô hãy tha thứ cho tôi có được hay không?”
Ánh mắt cô ta như chứa sao sáng rưng rưng nước mắt, cắn nhẹ môi nhìn về phía cô, dáng vẻ đáng thương tội nghiệp này làm người ta thấy rung động, nhưng mà, Trình Khanh Khanh không phải đàn ông, không có tấm lòng thương hoa tiếc ngọc nào.
“Giữa tôi và cô không có tha thứ hay không tha thứ, chuyện đó tôi không để trong lòng.”
Lương San nghe cô nói như vậy, hai mắt chợt sáng lên, “Thật sao?” Vừa nói xong lời này, ta cô liền nhận ra mình đã quá khích, vội vàng cúi đầu nhẹ giọng nói: “Tôi biết cô là người khoan hồng độ lượng.”
Trình Khanh Khanh đứng dậy khỏi ghế sofa, “Đã vậy, tôi về trước, trong studio vẫn còn nhiều việc phải làm.”
Thấy cô chuẩn bị rời đi, Lương San vội vàng nói: “Khanh Khanh cô đợi tôi một chút.”
Trình Khanh Khanh dùng bước chân, quay lại nhìn cô ta, “Còn chuyện gì nữa?”
Lương San cúi đầu, có chút khó nói, do dự một hồi mới nói: “Khanh Khanh, cô không biết, những ngày qua Bạch gia đều đang lộn xộn, sau khi các cô đi khỏi bệnh viện anh cả liền đem toàn bộ tiền đầu tư vào Bạch Thị rút đi, hiện tại công ty có rất nhiều hạng mục bởi vì thiếu hụt tài chính mà không thể khởi động, rất nhiều tiền lương của công nhân cũng bởi vì chuyện này mà bị trì hoãn, ba với Hạo Hiên đều vì chuyện này.
Nếu hiện tại chúng ta đã giải được khúc mắc, cô có thể nói với anh cả nói một tiếng, để anh ấy đừng đem tài chính rút đi nhanh như vậy, dầu gì cũng phải cho Bạch gia một chút thời gian thở chứ.”
Trình Khanh Khanh trong lòng tự giễu, chắc chắn Lương San không phải cố ý đến xin lỗi cô, nếu như Bạch Duyên Đình không rút tiền, chuyện này trong chốc lát đã bị cô ta quên mất.
“Chuyện của công ty luôn là do Duyên Đình quyết định, tôi chưa từng hỏi tới, trong chuyện này người cô nên đi tìm không phải là tôi, cô nên tìm anh ấy mới phải.”
Lương San cau mày, giọng điệu có chút gấp gáp, “Cô cho là trước đây chúng tôi không đi tìm sao? Nhưng mà anh cả luôn không chịu gặp chúng tôi nào còn cách khác?”Sau đó mới nhận ra rằng giọng điệu của mình đã quá vội vàng lại dịu giọng: “Khanh Khanh, cô noi một tiếng với anh cả đi, anh cả vẫn luôn yêu thương cô nhất nhất định sẽ nghe lời cô nói,nếu cô đã không để ý chuyện cũ nữa, vậy cô nói một câu thì cũng có sao? Cô cũng muốn nhìn thấy Bạch gia gặp rắc rối đúng không? Ngay cả khi cô không nghĩ cho chúng tôi, ít nhất cũng phải suy nghĩ cho Dì Văn chứ đúng không? Dù sao dì Văn cũng là người nhìn cô lớn lên mà.”
Biểu cảm của Trình Khanh Khanh không thay đổi, “Tôi thực sự xin lỗi, nhưng tôi thực sự không thể giúp cô chuyện này được.
Duyên Đình luôn có cách làm việc của riêng mình.
Anh ấy không muốn gặp cô anh ấy có lý do của mình.
Tôi đã nói rồi tôi sẽ không hỏi về chuyện công ty.
Vì vậy, tôi thực sự không thể giúp cô.”
Trình Khanh Khanh nói xong xoay người rời đi, Lương San đứng đó mà sững sờ, cô ta thật sự không ngờ Trình Khanh Khanh lại nhẫn tâm như vậy, cô ta đã xin lỗi rồi nhưng cô vẫn…..
Lương San trong lòng chứa một đám lửa, thật sự là hận không thể đem cô xé nát, nói xin lỗi Trình Khanh Khanh lại còn cho cô ta sĩ diện, mọi chuyện đi đến bước này, ba với Hạo Hiên hơn phân nửa lại không cho cô ta một chút mặt mũi, Lương San thật sự là càng nghĩ càng giận.
Trình Khanh Khanh tan làm Bạch Duyên Đình đã đợi sẵn bên ngoài.
Vừa nhìn thấy anh, cô không tránh khỏi nghĩ đến giấc mơ đêm qua, không biết làm thế nào để đối mặt với anh.
Thấy cô đi ra, Bạch Duyên Đình mở cửa xe cho cô, Trình Khanh Khanh thở dài một hơi, cuối cùng cũng lên xe.
Bạch Duyên Đình đưa cho cô bó hoa đã chuẩn bị từ sớm nhẹ nhàng nói: “Tâm trạng có tốt hơn không?”
Trình Khanh Khanh ngốc ngốc, “Cái gì?”
“Sáng nay tâm trạng của em có vẻ không được tốt, nhưng em không nói cho anh biết, bây giờ em cảm thấy tốt hơn chưa?”
Sự chăm sóc tỉ mỉ của anh khiến lòng cô chua xót, cô nhận lấy bó hoa anh đưa, gật đầu, “Tốt hơn một chút.” Lại nói: “Cảm ơn hoa của anh.”
Bạch Duyên Đình có chút bất mãn, “Sao lại khách sáo với anh quá vậy?”
Trình Khanh Khanh chỉ cười cười một lúc không nói gì.
Cô thực sự không biết mình có nên nói sự thật cho Bạch Duyên Đình hay không, lần trước cô cố gắng nói ra cũng không dám đi quá sâu, bởi vì cô sợ anh sẽ biết thân phận thật sự của cô anh sẽ không đối tốt với cô như vậy nữa, sợ anh buồn và suy sụp khi biết Trình Khanh Khanh đã chết.
Về đến nhà ăn cơm, Trình Khanh Khanh cả người đều ngơ ngác, trong nội tâm không ngừng rối rắm chuyện này, trong đầu liên tục có hai thanh âm, trong chốc lát bảo cô nói cho anh biết sự thật, trong chốc lát lại ngăn cản cô nói cho anh biết sự thật, cô bị hai loại thanh âm này giày vò lấy, làm chuyện gì cũng không yên lòng.
“Mẹ, mẹ…”Tiểu Cảnh lắc cô nhiều cái, cô mới phục hồi tinh thần lại, Trình Khanh Khanh ý thức được hắn vừa mới nói chuyện với cô, liền cười nói: “Tiểu Cảnh vừa nói cái gì?”
Tiểu Cảnh sững sờ nhìn cô, với vẻ mặt lo lắng, “Mẹ đang nghĩ gì vậy?
Trình Khanh Khanh xoa mặt cậu bé, “Không nghĩ gì hết.”
Tiểu Cảnh cũng không tin, hắn kéo tay cô qua nắm chặt, vẻ mặt kiên định nhìn cô nói: “Mẹ không cần lo lắng mẹ chụp ảnh không tốt nha, chỉ cần mẹ cần, con với em gái bất cứ lúc nào cũng có thể làm người mẫu cho mẹ, chỉ cần mẹ không từ bỏ, một ngày nào đó mẹ nhất định sẽ trở thành một nhà nhϊếp ảnh giỏi nhất.”
Tiểu Nhã cũng tiến đến bên người cô ngồi xuống, giơ hai ngón tay cái mập mạp lên nói với cô: “Mẹ vĩnh viễn là giỏi nhất.”
Trong phòng khách ánh sáng rất sáng, đèn treo tinh xảo đem ánh sáng loại bỏ thành nhu hòa trắng muốt, ôn nhu chiếu sáng trên mặt hai đứa trẻ, để mặt bọn chúng nhìn qua lại nhu hòa hơn, trong sáng hơn, thực sự giống như hai cái bánh bao trắng muốt mới ra nồi đang còn tỏa ra hơi nóng.
Hai bánh bao nhỏ mềm mại dính vào hai bên người cô, hai đôi mắt to ẩm ướt trông rất giống nhau đang nhìn cô chằm chằm như một ngôi sao, tuổi còn nhỏ đã học được cách quan tâm đến cô.
Bọn nhỏ sao có thể hiểu chuyện đến thế? Hiểu chuyện đến mức làm cho cô đau lòng! Tại sao chúng không phải là con của cô? Nếu để cho hai đứa nhỏ biết cô không phải là mẹ của chúng, mà là một kẻ cướp không biết xấu hổ chiếm đoạt thân thể này, liệu chúng có thương tâm khổ sở không.
Nghĩ rằng có lẽ nói ra sự thật sẽ đồng nghĩa với việc chia tay bọn họ, lòng Trình Khanh Khanh như bị dao đâm, cô không kìm được mà ôm hai cái bánh bao nhỏ vào lòng, kìm nước mắt, nhẹ nhàng nói: “Hai đứa đừng lo lắng cho mẹ, mẹ không sao đâu.”
Mùi sữa nhàn nhạt trên cơ thể chúng giống như liều thuốc an thần tốt nhất trên đời, chỉ cần bạn ôm họ vào lòng, mọi suy nghĩ phức tạp trong lòng sẽ lắng xuống, Trình Khanh Khanh ôm hai người thật chặt.
Cảm thấy trái tim mình không quá hỗn loạn.
Cô ở với hai đứa trẻ cho đến khi chúng ngủ say cô mới ra khỏi phòng của chúng, vừa bước ra đã thấy Bạch Duyên Đình đứng ở hành lang, cô không biết anh đã đứng đó đợi cô hay anh vừa rời khỏi phòng đi ra thì vô tình gặp cô, anh cười cười, “Em ngủ trước đi, anh còn có việc chưa làm xong, làm xong rồi anh ngủ.”
“Cái đó…..” Trình Khanh Khanh không dám nhìn anh, giọng điệu cũng đầy tội lỗi, “Hôm nay em….
hôm nay em có rất nhiều tư liệu muốn xem, nếu như anh ngủ cùng với em sẽ làm phiền tới anh.”
Anh gần như không suy nghĩ, “Không có sao hết, anh xem với em.”
Lời nói của anh khiến cô tràn ngập cảm giác tội lỗi sâu sắc, cô nhắm mắt lại, cuối cùng tàn nhẫn nói ra: “Thật ra em muốn nói, em hy vọng là có thể ngủ một mình, như vậy sẽ yên tĩnh hơn, xem những thứ đó…cũng sẽ tập trung hơn.”
Anh im lặng một lúc, cô không dám nhìn anh, cô cũng không biết biểu hiện của anh lúc này như thế nào, cô chỉ nghe thấy một câu trả lời nhẹ nhàng của anh, “Được.”
Trình Khanh Khanh cũng không biết anh có cảm thấy mất mác hay không, có cảm thấy khổ sở khi bị cự tuyệt hay không, nhưng là một chữ “Được” đơn giản như vậy khi nghe vào trong tai cô lại làm cho cô có một loại chua xót không nói thành lời, cô cũng không dám lại đứng ở bên cạnh hắn, cũng không có nhiều lời nữa, vội vã trở về phòng. 
Khuya hôm nay, cô lại gặp cơn ác mộng giống như vậy, ở trong cơn ác mộng đó Trình Khanh Khanh chất vấn cô vì cái gì cướp đi mọi thứ của cô ấy, cô ấy phẫn nộ lại điên cuồng gào to với cô: “Cô cút mau! Cô cút ra thân thể của tôi mau!”
Trình Khanh Khanh giật mình tỉnh lại trong một tràng tiếng nói “Cô cút đi”, lúc tỉnh lại cô mới phát hiện trên người mình rỉ ra một tầng mồ hôi, cô thở nặng một hồi lâu mới làm cho mình bình tĩnh lại. 
Trong lúc nhất thời cô cũng không ngủ được, chuẩn bị xuống lầu rót cốc nước đến uống.
Vừa mở cửa liền nhìn thấy Bạch Duyên Đình người cao ngựa lớn đứng lặng im ở trước cửa phòng cô, đột nhiên nhìn thấy anh như vậy, Trình Khanh Khanh sợ hết hồn: “Anh làm sao vậy?! Tại sao còn chưa ngủ?”
Anh trông có vẻ hơi chật vật, dùng ngón trỏ để khẩy lông mày, “Ừm….không ngủ được, muốn đi đâu đó, không chú ý nên đi tới phòng của em.”
Anh nói vậy thôi, nhưng Trình Khanh Khanh nhận thấy dưới chân anh có rất nhiều tàn thuốc, nghĩ lại anh đứng ngoài cửa cô một lát, Trình Khanh Khanh cảm thấy buồn, nhưng cũng không nói nhiều, chỉ nói: “Bây giờ thời gian không sớm nữa, sớm đi ngủ đi!” Cũng không chờ anh trả lời, cô xoay người đi xuống lầu.
Cô vào bếp rót một cốc nước, định lên lầu nhưng quay lại thì thấy anh đứng ở cửa, trong phòng khách cô chỉ bật đèn, anh đứng ở cửa.
ánh sáng chiếu qua kéo bóng anh dài ra, trông thực sự đáng sợ.
Không có gì ngạc nhiên khi Trình Khanh Khanh lại bị anh làm cho sửng sốt.
“Sao anh…còn chưa ngủ?”
Bạch Duyên Đình có chút xấu hổ, “Cái đó….vốn là muốn đi loanh quanh một chút rồi ngủ, cũng không biết tại sao, đi một hồi lại thành đi theo em.”
Trình Khanh Khanh nhất thời không biết trả lời như thế nào, xoay người tránh đi ánh mắt của anh, “Em đi ngủ đây, anh cũng nghỉ ngơi sớm đi, đừng đi dạo quá trễ.”
Dứt lời, định đi ngang qua anh, nhưng anh đột nhiên đưa tay ra ngăn cản cô, sau đó kéo cô vào lòng, cô vững vàng ngã vào vòng tay anh, anh ôm chặt lấy cô, khàn khàn giọng giọng điệu căng thẳng, “Khanh Khanh, em sao vậy? Có phải anh làm chỗ nào sai không? Em nói với anh đi được không? Em không thích chỗ nào anh sẽ sửa, nhưng anh không hy vọng em sẽ lạnh lùng với anh như vậy, em lạnh lùng như vậy như là một cực hình đối với anh, em biết không?”
Giọng điệu của anh có chút bất lực, anh nghe thấy trái tim của Trình Khanh Khanh đang quặn thắt – đau đớn, cô nhắm mắt lại, cố nén nước mắt và nhẹ nhàng đẩy anh ra, trong ánh sáng mờ ảo, đôi mắt cô đang chú ý đến anh thật chặt, cô nói từng chữ một, “Duyên Đình, em muốn nói với anh một chuyện, cho dù anh cảm thấy khó tin thế nào sau khi nghe nó, anh phải tin những gì em đang nói là sự thật, được không?”
Thấy sắc mặt cô đột nhiên trở nên nghiêm túc, Bạch Duyên Đình cũng cau mày, nhìn chằm chằm cô một lúc rồi nói: “Được, em nói đi.”
Trình Khanh Khanh hít một hơi thật sâu, để thuyết phục anh rằng cô nói thật, cho dù có khó chịu thế nào, cô vẫn nhìn chặt vào mắt anh.
“Anh còn nhớ lần trước em đã từng nói với anh không? Em không phải là Trình Khanh Khanh thật.
Linh hồn của em là một người khác.
Trình Khanh Khanh thật đã chết.
Anh tưởng em nói nhảm không coi trọng nó, nhưng em muốn nói với anh một cách nghiêm túc.
Duyên Đình, Em không phải vợ của anh, không phải Trình Khanh Khanh.”
Hai mắt anh càng ngày càng chặt, khóe miệng giật giật, thật lâu sau cũng không nói nên lời.
“Em tên Hạ, ngày Trình Khanh Khanh mất chính là ngày em được sinh ra, em sống vào năm 2043, sống được 27 năm, không biết tại sao sau khi chết đi lại trùng sinh thành Trình Khanh Khanh, ngoại hình của cô ấy giống với em, tính cách cũng không khác em là mấy.
Em đã nghi ngờ đây có thể là kiếp trước của em, nhưng cho dù vậy, em cũng không phải là Trình Khanh Khanh thật, em xin lỗi, em đã không nói với anh đúng lúc, em là một người ích kỉ,cuộc sống của em khi còn là Hạ Tình đen tối lại ảm đạm, đột nhiên em trở thành Trình Khanh Khanh.
Dường như tất cả hạnh phúc đều nằm trong tầm tay.
Em chưa từng được trải qua chuyện này nên không thể không coi những thứ này là của mình.
Vốn dĩ em muốn không biết xấu hổ mà nắm chắc những thứ này trong tay, nhưng hai ngày nay em mơ thấy Trình Khanh Khanh, cô ấy hỏi em tại sao lại cướp đồ của cô ấy, em hoàn toàn tỉnh lại, dù có vô liêm sỉ đến đâu, em cũng không thể thay đổi sự thật rằng em không phải là Trình Khanh Khanh.”
Cô vốn tưởng rằng khi nghe thấy những lời này, trên mặt anh sẽ lộ ra vẻ kinh ngạc đôi phần, nhưng cô ngạc nhiên thay, vẻ mặt của anh không có mấy thay đổi, chỉ ngây ngốc nhìn cô, một lúc lâu sau mới cong môi lên thành một nụ cười, giọng điệu của anh có sự bất lực, “Xem ra thì, lời nói của bác sĩ không phải là không có lý, ngay cả khi xuất viện vẫn có khả năng bệnh tái phát..”
“……”
Anh thở dài, với một nụ cười sủng ái trên khuôn mặt, “Không phải anh đã sớm nói với em em chính là Khanh Khanh sao? Em không cướp gì của ai hết, những thứ này luôn là của em, Trình Khanh Khanh là em, cái người Hạ Tình mà em nghĩ ra đó cũng là em!”Anh quở trách nhìn cô nói: “Cho nên nói hôm nay em lạnh lùng với anh là vì cái này? Mỗi ngày em không doạ anh sợ thì không được mà, chỉ là anh đã lớn tuổi rồi, sau này có gì cứ nói thẳng với anh, nhưng đừng lạnh lùng với anh doạ anh sợ chết, được không?”
“……”
Trong giọng nói của anh có một cảm giác nhẹ nhõm, rõ ràng là anh không coi trọng lời nói của cô, thậm chí anh còn nghĩ rằng cô đã mơ tưởng về một bản thân khác.
Trình Khanh Khanh mở miệng, nhưng đột nhiên phát hiện mình không biết nên nói cái gì.
Chợt nhớ tới cảnh vừa rồi anh đứng trước cửa phòng cô hút thuốc, nếu cô không đi ra, anh sẽ phải ngồi xổm ngoài cửa cô cả đêm sao?
Anh quan tâm đến cô rất nhiều, sự thay đổi nhỏ của cô khiến anh ấy run sợ
Anh đã xác định cô là vợ của mình rồi, mấy ngày nay anh ta hạnh phúc, nếu thực sự thuyết phục được cô là người khác, chẳng khác nào giáng cho anh một đòn chí mạng sao?
Anh ấy phải đau đớn bao nhiêu?
Sau bao nhiêu năm, cuối cùng anh cũng có được hạnh phúc như mong đợi, sao cô lại nỡ lòng nào tự tay hủy hoại nó?
Nghĩ đến việc anh căng thẳng mất mát như vậy, cô cảm thấy đau khổ một hồi, cô chỉ cảm thấy mình gần như trở thành một đao phủ.
Cô tự đáy lòng thở dài, nhảy vào vòng tay anh, ôm chặt lấy anh, nhẹ giọng nói với anh: “Xin lỗi, sau này em sẽ không doạ anh nữa.”
Anh ôm cô trở lại trong vòng tay của mình, bởi vì tảng đá lớn trong lòng anh rơi xuống, giọng điệu của anh dễ chịu đến không ngờ, “Không sao hết, lâu lâu cũng có thể doạ anh một chút.”
Trình Khanh Khanh phá lên cười, nhưng mũi cô lại chua xót.
Cảm giác tội lỗi mà cô nghĩ rằng mình không thể chịu đựng thực sự cảm thấy không đáng kể sau khi nhìn thấy anh như thế này không có gì phải sợ.
Ừm, người đàn ông xem cô như bảo bối này cô nên chăm sóc thật cẩn thận.
Về sau, Bạch tiên sinh đem cô “Dạy dỗ” một trận thật lâu.
Sau khi xong việc cô lại không ngủ được, nhìn chằm chằm anh ngẩn người.
Anh đã ngủ, lượng vận động lớn như vậy anh hẳn là mệt mỏi.
Cô đau lòng xoa xoa mặt anh, lại hôn khóe miệng anh một cái, hành hạ như thế trong chốc lát sau lại nghe anh trầm lặng nói: “Hơn nửa đêm đừng câu dẫn anh như vậy, nếu không nổi hứng lên lại quyết chiến đến bình minh thì em sẽ là người mệt mỏi nhé.”
“…..” Trình Khanh Khanh liếc anh một cái, khẽ mắng: “Thật là vô lại!”
Bạch tiên sinh ôm sát cô vào lòng nhẹ nhàng nói: “Được rồi, tên vô lại ôm em ngủ nha, hửm?”
Cô không nói gì, ngoan ngoãn ngả đầu trong vòng tay anh.
Trước khi đi ngủ, cô vẫn có chút lo lắng, lỡ như Trình Khanh Khanh lại tìm đến cô thì sao.
Nhưng Trình Khanh Khanh đêm đó không đến, chính là Bạch tiên sinh đã yêu thương cô đến tận xương tủy trong trí nhớ.
Còn cô lại thành Trình Khanh Khanh..