Translation: Dii
Beta: Tm
Cơ thể anh cứng ngắc ngay lập tức, ánh mắt anh cũng có chút ngưng trệ, nhưng anh đã sớm khôi phục lại.
Trong mắt tràn đầy vui sướиɠ, hơi ngồi xổm xuống chút để cô tiếp cận anh dễ dàng hơn khi giúp anh lau trán, anh quay mặt lại gần.
“Bên đây cũng lau một chút đi.”
Trình Khanh Khanh cũng giúp anh lau mồ hôi trên thái dương.
Sau khi lau mồ hôi cho anh, cô có chút xấu hổ, trên tay cầm chặt khăn giấy thấm mồ hôi của anh, đứng đó một lúc cũng không biết làm sao.
Hình như anh cũng có vẻ hơi xấu hổ, đưa tay lên miệng ho khan.
Quả nhiên là người từng trải qua sóng gió, anh bước nhanh tới giúp cô thu dọn đồ đạc, rất tự nhiên nói với cô: “Dọn xong chỗ này là đi được rồi.”
Thu dọn đồ đạc của cô xong, Bạch Duyên Đình dẫn cô về nhà.
Anh tự mình lái xe, còn cô ngồi lái phụ, thỉnh thoảng anh vẫn luôn liếc nhìn khuôn mặt của cô như thể có chuyện không hay xảy ra với cô…Nếu không nhìn cô trong chốc lát, cô sẽ biến mất khỏi tầm mắt của anh, nhưng anh cũng không cố ý nhìn.
Giống như quay đầu nhìn xe, cô biết rằng mỗi lần anh cũng đều sẽ quay đầu nhìn lại, ánh mắt của anh sẽ ở trên mặt cô.
Mỗi lần anh nhìn chầm chầm cô cô đều cảm thấy không thoải mái, suốt chặng đường chỉ có thể gồng cứng người không cử động.
Xe nhanh chóng lái đến một khu dân cư cao cấp, Trình Khanh Khanh để ý thấy những ngôi nhà hai bên đều là biệt thự đơn lập.
Tuy rằng đã hơn 20 năm nhưng những biệt thự này có diện tích lớn như vậy chắc hẳn là cũng đáng đồng tiền bát gạo.
Bạch Duyên Đình dừng lại trước một biệt thự: “Được rồi, xuống xe thôi.”
Trình Khanh Khanh liếc nhìn căn biệt thự sang trọng hai tầng bên ngoài, vẻ mặt kinh ngạc: “Chỗ này là nhà anh sao?”
“Không phải là nhà của anh, là nhà của chúng ta.”
Trình Khanh Khanh cúi đầu: “Ồ…”
Cổng rào sắt bên ngoài biệt thự mở toang, Bạch Duyên Đình túi lớn túi nhỏ đẩy cửa bước vào, áp người vào cửa ra hiệu cho cô đi vào trước.
Trình Khanh Khanh như nàng dâu lần đầu đến nhà bạn trai, cô bối rối bước vào cửa, băng qua bãi cỏ đến cửa biệt thự, cô lại không dám gõ cửa, mà đứng đó đợi anh qua.
Trên mặt anh là nụ cười không biết làm sao: “Gõ cửa đi em, đứng ngốc ở đó làm gì?”
Trình Khanh Khanh thấy trên tay anh đang cầm đồ, chắc cũng không dễ để gõ cửa hoặc lấy chìa khoá ra, kiên trì đến cùng gõ cửa.
Cửa rất nhanh được mở ra từ bên trong, lại thấy một phụ nữ trung niên mặc tạp dề đứng bên trong, thấy hai người vội vàng cung kính nói: “Tiên sinh, phu nhân.” Lại cầm lấy đồ trong tay của Lục Duyên Đình bước vào trong, vừa đi vừa nói: “Phòng của phu nhân tôi đã dọn dẹp rồi.”
Bạch Duyên Đình cũng đi tới giới thiệu: “ Đây là thím Trương.”
Trình Khanh Khanh lịch sự gọi thím Trương, thím Trương đó cũng cười vui vẻ đáp lại, nghĩ lại thì chắc Bạch Duyên Đình đã giải thích trước với thím ấy rồi, thím ấy cũng không nói không hỏi quá nhiều làm thế nào mà cô đột nhiên trở nên bình thường, mang đồ đạc lên lầu.
Căn biệt thự rất rộng và sang trọng, trong phòng khách treo một chiếc đèn chùm tinh xảo.
Một bức tranh châu Âu lớn trên tường, một tấm thảm lộng lẫy trên mặt đất ở chính giữa phòng khách, một số cạnh của ghế sô pha được mạ vàng, tạo cho căn phòng vẻ lộng lẫy.
Trình Khanh Khanh chỉ liếc nhìn, cũng không nhìn kỹ, đi theo thím Trương lên lầu, Bạch Duyên Đình cũng đi theo cô vào phòng.
Thím Trương để đồ xuống đất, lại hỏi cô: “Phu nhân nếu thấy chỗ nào chưa vừa ý hãy nói lại với tôi nhé.”
Trang trí ở tầng dưới theo phong cách châu Âu, nhưng phòng của cô là phong cách mục vụ của Trung Quốc.
Với một chiếc giường đơn giản, một tủ quần áo đơn giản và một giá sách đơn giản chủ yếu là đồ nội thất bằng gỗ gụ, phòng mở, có rèm trên cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn.
Nó được mở hoàn toàn, ánh nắng chiếu vào, căn phòng gọn gàng ngăn nắp trông sáng sủa hơn trông thấy khiến người ta cảm thấy vui vẻ cả về thể chất lẫn tinh thần ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Mặc dù nó là sự kết hợp giữa phong cách Trung Quốc và phương Tây, nhưng cách bài trí của cả căn phòng không có ngô không ra ngô, khoai không ra khoai, trái lại có một phong cách khác.
“Không có gì là không vừa ý cả, cực cho thím rồi.”
Thím Trương cười cười: “ Phu nhân thích thì tốt rồi.” Nói xong thì lặng lẽ đi ra.
Trình Khanh Khanh xoay người nhìn xung quanh phòng, trên tường treo rất nhiều ảnh phong cảnh.
Cô đi tới xem ảnh một lượt, Bạch Duyên Đình cũng đi theo nhẹ nhàng nói: “Những bức ảnh này là do em chụp, em rất thích chụp ảnh.”
Cô đại khái cũng đoán được, nhưng cô không ngờ rằng Trình Khanh Khanh và Hạ Tình có sở thích giống nhau,.
Nhưng khi cô là Hạ Tình, cô không có thời gian để nghiên cứu sâu về nhϊếp ảnh, đó là điều tiếc nuối của cô.
“Em cũng vừa mới tỉnh thôi, chắc là cũng đã mệt rồi, trước tiên cứ nghỉ ngơi đi nhé.”
Trình Khanh Khanh thực sự cảm thấy hơi mệt mỏi, vì vậy cô mỉm cười với anh: “Được.” Nghĩ có lẽ hôm nay anh đã lãng phí nhiều thời gian với cô rồi đón cô xuất viện, Trình Khanh Khanh cảm thấy khá có lỗi nói: “Anh có việc bận cứ đi đi, tôi ngủ một lúc.”
“Không bận gì cả.”
“…”
Trình Khanh Khanh quay đầu lại nhìn anh, nhưng thấy anh vẫn bình tĩnh đứng ở nơi đó không có ý định rời đi, cô nói muốn ngủ một giấc, nhưng anh vẫn ở trong phòng cô, anh đây là ý tứ gì?
“Anh…còn có việc gì sao?”
“Em cứ đi ngủ đi, anh sẽ ở đây.” Một lúc sau lại nói thêm một câu: “Anh trông cho em ngủ.”
“…”
Trình Khanh Khanh có chút xấu hổ.
Anh cười dịu dàng: “Em không cần lo lắng đâu, anh sẽ không tạo ra bất cứ tiếng động nào làm phiền em ngủ cả.”
Ờ…thật ra, cô muốn nói với một người sống sờ sờ như anh trước mặt, cho dù anh không phát ra tiếng động, cô cũng sẽ không thể nào ngủ được.
“Cái đó…anh vẫn là nên đi làm việc của mình đi, anh ở trong đây thật sự tôi không ngủ được.”
Anh cũng không gò ép nữa, suy nghĩ một hồi cũng chỉ gật đầu, nhưng trước khi xoay người đi ra ngoài, miệng anh mấp máy, như muốn nói gì đó với cô, nhưng sau cùng anh chỉ cười rồi rời đi, nhưng bóng lưng của anh trông hơi mất hứng.
Trình Khanh Khanh cũng không nghĩ ngợi nhiều, trái lại anh đi rồi cô lại thấy nhẹ nhõm, lại đi vòng quanh phòng, lật xem sách trên giá sách.
Sau đó nằm xuống giường, chiếc giường mềm mại đột nhiên chìm vào, Trình Khanh Khanh cười thỏa mãn, thật là thoải mái.
Nếu như nói Trình Khanh Khanh thực sự là kiếp trước của Hạ Tình, vậy ông trời cho rằng cô không quý trọng thời gian như vậy để kiếp sau phải gánh chịu tội lỗi đó sao?
Cô có một người chồng yêu thương cô, có những đứa con đáng yêu, có điều kiện kinh tế tốt như vậy, cô vẫn có thể làm những gì mình thích.
Nhưng dường như trong mắt Hạ Tình, đây thực sự là một chuyện trời cho, nhưng Trình Khanh Khanh thì không thỏa mãn.
Nhưng điều khiến cô thấy lạ là chính xác thì chuyện gì đã gây ra chứng bệnh tâm thần phân liệt của Trình Khanh Khanh? Nhìn những tác phẩm nhϊếp ảnh trên tường rất sáng sủa và tích cực, điều này cũng có thể cho thấy bản thân Trình Khanh Khanh đang vui vẻ.
Vậy thì cô ấy bị đòn tâm lý thế nào mà trở thành tâm thần phân liệt?
Trình Khanh Khanh nhất thời không hiểu, chậm rãi ngủ say trên chiếc giường êm ái ấm áp.
Khi cô tỉnh dậy đã là sáu giờ chiều, cô thức dậy chăm sóc bản thân một chút, thu dọn giường trước khi đi ra ngoài, vừa đến cầu thang, cô đã nhìn thấy một người đang đứng ở phòng khách.
Một người đàn ông ngoài năm mươi tuổi.
Một người phụ nữ có tuổi mặc một chiếc áo len thêu hoa cúc trang nhã và một chiếc quần âu màu nâu.
Trông bà ấy không thô tục, không kiêu ngạo mà thay vào đó là một khí chất cổ thư.
Bà ấy đang nói chuyện điện thoại quay lưng lại với cô.
Khi cô đi đến đầu cầu thang, cô nghe thấy bà ấy nói với người ở đầu dây bên kia: “Mẹ biết rồi, mẹ sẽ không nhắc lại những chuyện trước đây với nó nữa, quên rồi thì cứ quên thôi, cũng không phải kí ức tốt đẹp gì, nhớ lại thì cũng chẳng có gì tốt.”
“Mấy năm nay đã vất vả cho con rồi, một mình con chăm sóc cho ba đứa trẻ.
Đứa lớn nhất lại là đứa khiến người ta không bớt lo nhất, bây giờ nó có thể phục hồi lại là đã tốt lắm rồi, bây giờ mẹ mong nó có thể sống an an phận phận với con qua ngày thôi, nuôi dạy Tiểu Cảnh và Tiểu Nhã thật tốt, hai đứa trẻ này cũng quá đáng thương rồi.”
“Con không cần nói như vậy, là nhà chúng ta có lỗi với con, nó biến thành điên điên ngốc ngốc con vẫn không bỏ rơi nó mẹ đã cảm ơn con rất nhiều rồi.”
Bà nói gì đó nữa rồi cúp điện thoại, vừa quay đầu lại đã thấy cô đang đứng trên bậc thang, trên mặt bà ấy chợt lộ ra vẻ yêu thương ngạc nhiên, bà ấy ném điện thoại lên sô pha rồi bước nhanh tới, nhưng dừng lại không xa cô, nhìn cô cẩn thận nói: “Khanh Khanh con tỉnh rồi, mẹ là mẹ con, con còn nhớ mẹ chứ?”
Mẹ?
Mẹ cô đã bỏ trốn không lâu sau khi cô sinh ra, đã rất nhiều năm không gặp lại cô.
Có đôi khi nhìn thấy những cô bạn khác thân mật với mẹ cô cũng từng nghĩ xem sẽ như thế nào khi được mẹ ôm.
Thấy cô ngây người nhìn mình mà không nói tiếng nào, người phụ nữ bước đến kéo tay cô lên nắm thật chặt, nước mắt bà trào ra, bà nhìn cô bằng ánh mắt vừa đau khổ vừa mừng rỡ.
“Con gái của mẹ chịu khổ rồi.” Bà nói với cô bằng một giọng nghẹn ngào, kéo cô vào vòng tay của mình một lần nữa: “Tốt rồi tốt rồi, bây giờ ổn rồi, mọi chuyện đã qua rồi.”
Vòng tay của bà ấy thật ấm áp, mang tình thương của một người mẹ, Trình Khanh Khanh chưa từng cảm nhận được tình mẫu tử ấm áp và mạnh mẽ như thế, đôi mắt đỏ bừng một lúc vì kích động, cô duỗi tay, cẩn thận vòng ra sau lưng bà ấy, giọng nói cũng thay đổi âm điệu.
“Mẹ?”
“Ơi ơi.” Mẹ Trình buông cô ra, nhẹ nhàng lau nước mắt trên khóe mắt, cầm tay cô ngồi xuống sô pha, lại nói: “ Duyên Đình nói là con mất trí nhớ rồi, nhưng mà không sao con đừng lo, chúng ta sẽ không chán ghét con.
Con vẫn là con của mẹ, vợ của Duyên Đình, mẹ của Tiểu Cảnh Tiểu Nhã.
Chúng ta đều là người thân của con, sẽ không rời bỏ con.”
Lòng của Trình Khanh Khanh chua xót, cô vừa gật đầu vừa cố kìm nước mắt: “Được ạ.”
“Con không thể nhớ hết được mọi thứ, nhưng mẹ có thể cho con biết về tình hình ở nhà.”
Trình Khanh Khanh nhất thời không thể nói gì, chỉ gật đầu, mẹ Trình nói cho cô một số tình hình hiện tại ở nhà.
Ví dụ như cha cô đã qua đời cách đây một năm, chẳng hạn như người thân của cô còn những ai, chẳng hạn như mẹ cô vốn dĩ là một giáo sư đại học, nhưng bây giờ bà ấy đã nghỉ hưu ở nhà, chẳng hạn như địa chỉ của họ ở đâu…bà ấy đã nói với cô tất cả những điều bình thường nhưng cần thiết trong cuộc sống.
Khi nghe tin ba qua đời, cô khẽ thở dài, cô không ngờ rằng mình vẫn không được hưởng tình thương của ba.
Hai người đang nói chuyện thì đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng bánh xe, mẹ Trình cười nói: “Chắc là hai đứa trẻ về rồi.”
Vừa dứt lời, liền thấy nắm cửa mở ra, quả nhiên có hai cái bánh bao nhỏ đang đứng ở cửa, hai cái bánh bao nhỏ nhìn thấy cô ngồi ở trên sô pha, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Vội vàng dang chân chạy lại đây, nhưng sự ngạc nhiên khi nhìn thấy mẹ không khiến chúng phá vỡ quy tắc, trước khi nhào vào vòng tay của Trình Khanh Khanh không quên chào bà ngoại một cách lịch sự.
Mẹ Trình rất cao hứng, vội vàng ôm Tiểu Nhã ngồi xuống ghế sô pha, còn Bạch Tiểu Cảnh đặt cặp sách ngồi xuống phía bên kia của Trình Khanh Khanh, ngồi xuống mà không nói gì, chỉ dùng khuôn mặt nhỏ nhắn bầu bĩnh ngước nhìn cô.
Trình Khanh Khanh ngay lập tức bị đôi mắt to ngập nước làm tan chảy, vội vàng xoa xoa khuôn mặt tròn tròn của cậu bé, cười nói: “Sao vậy Tiểu Cảnh?”
Tiểu Cảnh nắm chặt tay cô, một mặt lo lắng hỏi: “Mẹ, mẹ trở về rồi còn cần đi bệnh viện nữa không?”
Hoá ra anh bạn nhỏ đang lo lắng chuyện này à, Trình Khanh Khanh véo gương mặt bé nhỏ: “Đương nhiên là không rồi.”
Anh bạn nhỏ lại chỉ biết cười: “Cho nên bây giờ mẹ đã khỏi bệnh rồi sao ạ?”
“Ừm.” Trình Khanh Khanh gật đầu.
Nhưng mà bé vẫn lo lắng, lại giơ ngón út về phía mẹ: “Mẹ, chúng ta móc ngoéo đi, mẹ phải khỏe đó, không được đi bệnh viện nữa.”
Cậu bé nói rất nghiêm túc.
Nghĩ lại, cậu bé thật sự lo lắng cô sẽ lại bị như vậy.
Trình Khanh Khanh trong lòng chua xót, cô vội vàng vươn tay móc ngoéo với bé.
Cậu bé không chịu cười cho đến khi được móc ngoéo với mẹ, như vậy thì bé sẽ mãi mãi được ở bên cạnh mẹ.
Tiểu Nhã ngồi ở phía bên kia dường như nhớ ra điều gì đó, cô bé đặt cặp sách xuống lấy ra một túi kẹo.
Đầu tiên cô bé đưa cho bà ngoại, sau khi bà ngoại nói không ăn, cô bé lấy ra thêm một viên đưa cho Trình Khanh Khanh.
Trình Khanh Khanh thấy trên khuôn mặt bé bỏng của cô bé có sự mong chờ, viên kẹo đỏ trông đặc biệt hấp dẫn khi nằm giữa những ngón tay nhiều thịt của cô bé.
Cô cúi người đưa ngón tay cuộn viên kẹo vào miệng.
Thấy mẹ ăn kẹo mà mình đưa cho, Tiểu Nhã rất vui, cô bé lấy ra một viên kẹo khác đưa cho Tiểu Cảnh, Tiểu Cảnh cũng nắm tay em gái, gọi mẹ và em gái, lúc này cô bé lấy ra thêm một viên cho vào miệng.
Tiểu Cảnh lấy ra một cuốn truyện trong cặp sách với viên kẹo ngậm trong miệng: “Mẹ, con đọc truyện cho mẹ nghe nhé có được không? Gần đây con học được rất nhiều chữ mới, con luôn muốn đọc cho mẹ nghe nhưng mẹ vẫn cứ không khoẻ, con vẫn chưa có cơ hội nữa…”
Trình Khanh Khanh nhìn vẻ mặt mong đợi của cậu bé chắc cũng đoán được cậu bé muốn chứng tỏ bản thân trước mặt mẹ, mong nhận được lời khen từ cô, suýt chút nữa van xin cô nghe nó đọc truyện.
Trình Khanh Khanh làm sao có thể nhẫn tâm từ chối cậu bé, cười ngọt ngào với bé: “Được chứ.”
Cậu nhóc được sự đồng ý của mẹ nên háo hức mở sách ra đọc một cách nghiêm túc.
Trình Khanh Khanh vừa nghe vừa nghiêng người nhìn, cô rất ngạc nhiên khi nhìn thấy những câu chuyện cổ tích trong cuốn sách nửa tiếng Anh nửa tiếng Trung không có bính âm tiếng Trung trên đó, nhưng cô không ngờ bé vẫn có thể nhận ra từng từ.
Mẹ Trình nhìn gia đình ba người hạnh phúc mà vui mừng, thấy Trình Khanh Khanh ngạc nhiên, bà ân cần giải thích: “Đứa bé này từ nhỏ đã thông minh, Duyên Đình đã đặc biệt mời một giáo viên dạy cho nó nên nó có thể nhận biết gần như tất cả các chữ Hán và từ tiếng Anh.”
Trình Khanh Khanh trầm ngâm gật đầu, Bạch Duyên Đình trái lại với hai đứa bé này cũng rất hao tâm tổn trí.
Đúng lúc này, bọn họ lại nghe thấy tiếng mở cửa, mọi người ngẩng đầu nhìn thấy người bước vào là Bạch Duyên Đình, hai đứa nhỏ ngọt ngào chào hỏi ba mình.
Bạch Duyên Đình đáp từng người một, sau khi chào hỏi lại mẹ Trình, anh bước đến ghế sô pha bên trái ngồi xuống, anh ngồi xuống nhưng không nói gì mà chỉ lặng lẽ nhìn ba người họ.
Khi Tiểu Nhã thấy ba đang ngồi, bé di chuyển cơ thể bé nhỏ của mình trèo lên ghế sô pha, lấy trong túi ra một viên kẹo đưa lên miệng anh, Bạch Duyên Đình quay lại nhìn, ngay lập tức anh cau mày: “Sao lại lén mua kẹo ăn? Không sợ đau răng à?” Nói rồi, anh vẫn nuốt kẹo do con gái đưa, còn cố ý nghiêm mặt nói: “Lần sau không được phép thế nữa.”
Vừa định đưa tay ra đón con gái, bé đã xoay người ngồi sang bên cạnh Trình Khanh Khanh, bàn tay dang ra của Bạch Duyên Đình rơi vào khoảng không, anh có chút xấu hổ, nhưng cũng nhanh chóng quay người đi dựa vào sô pha, anh giữ bàn tay để lên đầu gối như không có chuyện gì xảy ra, rồi lại nhìn chằm chằm Trình Khanh Khanh.
Cả hai đứa trẻ đều thích gần gũi cô hơn, anh chăm sóc bọn chúng rất cực khổ, nhưng bọn chúng không dính lấy anh như chúng dính lấy cô.
Nhưng mà anh không ghen tị mà trong lòng lại trào dâng một niềm thỏa mãn chưa từng có.
Anh chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ thực sự xảy ra cảnh này, cô có thể yêu hai đứa bé mà cô đã sinh cho anh nhiều như vậy, họ có thể ngồi dưới một mái nhà bình yên đến vậy.
Nhìn cách cô vừa nói vừa cười đùa với lũ trẻ, anh chỉ cảm thấy có một dòng điện ấm áp đang từ nơi sâu thẳm nhất trong tim mình tuôn ra, dòng điện ấm áp này chạy khắp tứ chi, đốt cháy máu anh, thiêu đốt từng lỗ chân lông.
Căn phòng to lớn này bỗng chốc cũng trở nên sáng sủa và ấm áp.
Bọn trẻ là của anh, người phụ nữ cũng là của anh, cho dù những ngày sau này anh chỉ có thể ngồi một mình như kẻ vô gia cư, nhìn ba người họ thân thiết với nhau, anh cũng sẽ rất vui..