Buổi toạ đàm ở Đại học Y của Nhan Khởi khép lại vào năm giờ tối, mùa đông trời tối sớm, lúc Nhan Khởi ra khỏi khu giảng dạy thì bên ngoài đã tù mù.
Nhan Khởi kéo khăn choàng che thật kín cổ và cằm, hai tay đút vào túi to bên ngoài áo phao rồi chậm rãi đi ra cùng nhóm sinh viên.
Anh ăn mặc rất thoải mái và đeo chiếc ba lô hai quai kiểu học sinh, trông chẳng khác gì sinh viên trường này.
Theo đám đông ra khỏi cổng trường, Nhan Khởi nhìn quanh quất một lúc, hơi mơ màng.
Kể mà như mọi khi thì chắc anh sẽ tìm một quán ăn gần đấy lấp bụng, sau đó mới thong thả về nhà.
Nhưng hôm nay lại hơi đặc biệt, hôm nay là sinh nhật của Nhan Khởi.
Sinh nhật thì thường phải đón cùng gia đình, bạn bè và người yêu, nhưng Nhan Khởi không có người thân, đồng nghiệp cũng chẳng đến mức bạn bè, chỉ mỗi cậu người yêu có thể ăn mừng cùng mình thì lại nói hôm nay có vài việc gấp đột xuất, bảo anh tự mua bánh kem rồi mấy hôm nữa bù sau.
Bàn tay đặt trong túi áo của Nhan Khởi vô thức miết điện thoại, anh muốn gọi hỏi Viên Cánh có việc gì gấp đến mức không đón sinh nhật với bạn trai mình được.
Đứng tại chỗ đăm chiêu một lúc, Nhan Khởi siết nắm tay, Thôi bỏ đi, chắc chỉ mỗi mình mới đặt nặng ngày này, giờ mà gọi sang thì lại như đang quấy rầy hay đeo bám người ta nữa.
Nhan Khởi hụt hẫng trùm cả mũ áo phao lên, chỉ để lộ đôi mắt dài mảnh hơi sâu cùng nửa sống mũi cao thẳng.
Anh chọn hướng đông người hơn rồi cất bước trong vô định.
Khu vực xung quanh Đại học Y trước giờ rất nhộn nhịp, phố ăn vặt nườm nượp nô nức, quán lẩu nhung nhúc những người, lại thêm các hàng nướng, gà rán, oden, trà sữa… thơm lừng quyến rũ.
Nhan Khởi đi vài trăm mét, lướt qua mấy mươi hàng quán vẫn chẳng có hứng ghé vào trong.
Cuối cùng Nhan Khởi quyết định nghe lời Viên Cánh, đã mừng sinh nhật thì mua bánh kem vậy.
Anh có đi ngang một tiệm bánh kem khá tinh tế nhưng lại không thích số bánh được trưng trong tủ kính cho lắm, bởi cái nào cái nấy to tròn và dày kem bơ, không thử cũng biết vị rất ngấy.
Đi thêm về phía trước thì anh bỗng ngửi thấy hương trà sữa thơm nức mũi lẫn trong vô vàn loại mùi hương khác, và chúng hấp dẫn anh hơn cả.
Nhan Khởi hít lấy hít để, hơi say mê cái mùi khoai môn lẫn trong hương sữa chợt khiến lòng anh ấm áp ấy.
Nhan Khởi ngước lên ngửi rồi nhận ra mùi hương bay đến từ một tiệm trà sữa có tên “Thương Hiệu” nằm phía bên tay trái mình.
Xung quanh Đại học Y có rất nhiều hàng trà sữa mà có vẻ tiệm này làm ăn tốt đến bất ngờ, nhìn qua cửa kính xuyên thấu là thấy rất nhiều người đang xếp hàng bên trong.
Dù gì cũng rảnh, Nhan Khởi quyết định vào uống cốc trà sữa rồi về.
Anh đẩy cửa thuỷ tinh, nghĩ mình đánh giá hơi thấp độ hot của tiệm trà sữa này rồi.
Ngoài số sinh viên xếp hàng trước quầy bar ra thì mỗi một chiếc bàn tròn nhỏ trong tiệm đều có hai ba người ngồi, có các cặp đôi trẻ đang tâm sự nhỏ, có nhóm các cô bạn thân cười nói selfie.
Nhan Khởi tìm được một chỗ trống trong góc ngồi tạm.
Anh cởi mũ trùm áo phao rồi nới khăn choàng, suồng sã hít lấy không khí trong tiệm.
Ấm áp và nồng nàn vị sữa, hương vị chữa lành biết bao.
Nhan Khởi thấy tâm trạng mình khá hơn đôi chút.
Không lấy di động ra như phần lớn khách ngồi chờ món trong tiệm, anh co mình vào góc lặng lẽ ngắm người qua kẻ lại ngoài kia.
Hồi lâu sau, đuôi mắt Nhan Khởi như đã lia đến một dáng người quen thuộc, anh ngước lên nhìn thẳng ra trước, người vừa đẩy cửa kính bước vào tiệm trà sữa là Viên Cánh.
Nhan Khởi nhướng môi, Viên Cánh chẳng có vẻ gì là đang bận, thế thì sự xuất hiện vào lúc này đây của cậu chỉ có một ý nghĩa mà thôi – Đó chính là cậu muốn tạo bất ngờ cho anh.
Nhan Khởi vui sướиɠ nhìn Viên Cánh đứng cuối hàng cúi đầu lướt điện thoại.
Vài phút sau, Viên Cánh chợt ngẩng đầu lên nhìn quanh rồi vẫy tay với người ngoài cửa.
Nhan Khởi chưa kịp thôi cười thì đã thấy một gã trai trông như sinh viên đi vào tiệm, bước thẳng đến bên Viên Cánh.
Gã cười với cậu, có vẻ đang cầm gì đó.
Viên Cánh kéo tay áo gã nói chuyện mà trông như làm nũng.
Rồi gã trai kia đút Viên Cánh một viên tăm xiên.
Viên Cánh vui vẻ cười rộ lên, lộ rõ lúm đồng tiền mà Nhan Khởi thích nhất.
Ánh mắt Nhan Khởi đanh lại, anh đội mũ và kéo cao khăn choàng lần nữa, nhìn Viên Cánh và gã trai nọ ngọt ngào ăn hết một hộp đồ viên, mua hai cốc trà sữa rồi nắm tay nhau rời tiệm.
Nhan Khởi hoàn hồn là khi có người gõ bàn anh.
Ngước lên thì thấy một người đàn ông hơi lạnh lùng đang đứng trước mặt mình.
Mặt hắn rắn đanh, ánh mắt rét căm, trông có vẻ dữ dằn.
Nhìn vị khách tự đóng gói thật kín đang mơ màng lúng túng nghía mình này đây, Chu Phóng nhíu mày.
Hắn hỏi: “Anh có cần gì không?”
Nhan Khởi nhìn hắn hồi lâu như không hiểu ý.
Chu Phóng hiếm khi kiềm nén hỏi lại lần nữa, có điều giọng điệu chẳng tốt lành mấy, “Có cần gì không?”
Lần này Nhan Khởi hiểu rồi, anh lắc đầu.
Chu Phóng nhìn thẳng vào mắt anh thêm hai giây rồi đanh mặt rời đi.
Nhan Khởi thấy khách trong tiệm ngày càng ít, người đàn ông hơi dữ ban nãy đang dọn dẹp đồ thừa trên bàn và sắp xếp lại bàn ghế cho ngay ngắn, hình như là nhân viên phục vụ của tiệm.
Nhan Khởi muộn màng lấy điện thoại ra xem giờ, tám giờ hơn, ngoài kia trời đã tối hẳn mà anh vẫn chưa ăn cơm.
Nhan Khởi đứng dậy, lặng lẽ đi đến trước quầy gọi món nhìn bảng đèn.
Lâu sau anh mới đánh tiếng: “Cho tôi một phần bánh kem việt quất.”
“Thực sự xin lỗi anh nhưng hết việt quất rồi ạ, hiện thời bánh này chỉ còn hai vị dâu với xoài thôi, anh có muốn gọi thử không ạ?”
Nhan Khởi cúi đầu im lìm một thoáng, “Thôi, một cốc trà sữa khoai môn vậy.”
“Vâng ạ, xin hỏi anh mang đi hay dùng ở tiệm…”
“Ở tiệm.”
“Vâng.”
Nhan Khởi gọi món rồi về chỗ ngồi ban nãy, cúi đầu chẳng hay đang nghĩ gì.
Khoảng năm sáu phút sau, một chiếc mâm đặt xuống trước mặt Nhan Khởi.
Nhan Khởi vừa ngước mắt lên đã thấy cốc trà sữa, và một phần… bánh kem việt quất.
Anh ngờ vực nhìn người đối diện, là gã phục vụ hơi dữ vừa nói chuyện với anh.
Hắn thoải mái chống tay lên bàn Nhan Khởi, kiệm lời nhả ra hai chữ, “Đồ tặng.”
Nhan Khởi nhìn khuôn hàm sắc bén và ngũ quan mạnh mẽ trưởng thành của hắn, một số ký ức mà anh cố tình lãng quên lại chầm chậm quay về.
Anh nghĩ người đàn ông trước mặt chắc hẳn không phải nhân viên phục vụ mà là chủ của tiệm trà sữa này.