Lông Xù Thì Có Ý Đồ Xấu Gì Đâu

Chương 47

Hai đệ tử có tư chất tốt nhất của Vô Lượng Tông là Diệp Nhĩ và Trịnh Vô Vọng thì còn miễn cưỡng chống chịu được, chỉ bị nội thương thổ huyết, còn mấy đệ tử của Huyền Âm Cốc thì tất cả đều bị đông cứng thành cột đá!

Nhất là người vừa chuẩn bị đánh lén Ngân Nhung đó, ngay cả tóc, lông mi cũng đọng một lớp sương lạnh.

Vì Vô Lượng Tông và Huyền Âm Cốc gây ra ồn ào quá lớn, thu hút không ít đệ tử của các môn phái khác đến vây xem, nơi này sớm bị đã bị bao vây đến nước chảy không lọt. Tuy đông người nhưng vẫn chấn động đến trợn mắt ngoác mồm với biến cố trước mắt, trong thoáng chốc bầu không khí lặng đến mức nghe được cả tiếng kim rơi.

Ngân Nhung cũng ngây ngẩn, y không ngờ rằng mình ra chiêu theo bản năng thôi mà lại mạnh đến thế! Trịnh Vô Vọng và Diệp Nhĩ là kỳ tài thế hệ trẻ của Vô Lượng Tông, một trong “Tứ Tông”! Bỏ bốn lên năm thì là nóc nhà trong dàn Kim Đan của cả giới tu chân, thế mà bọn họ… bị mình dễ dàng chế ngự?

Nhưng ngoại trừ kinh ngạc, thì càng nhiều hơn vẫn là hoảng loạn. Sư phụ đã từng dặn đi dặn lại, không được thể hiện năng lực điều khiển hàn khí của y ở trước mặt bất kỳ người nào, giờ thì hay rồi, tất cả mọi người nhìn thấy hết rồi! Y thật sự không phải cố ý, hoàn toàn vô thức phản kích!

Tâm trạng của Ngân Nhung đang rối loạn, thì nghe được một tiếng khen hay.

Người đầu tiên khen hay là Thanh Hiên.

Sau đó rất nhanh đã có người phản ứng lại, liên tiếp lên tiếng ủng hộ —— sự ngang ngược bá đạo của Huyền Âm Cốc tất cả mọi người đều nhìn trong mắt, có điều vướng bởi có Vô Lượng Tông làm chỗ dựa, cho nên không ai dám lên tiếng bênh vực. Nhưng giờ đã có người trượng nghĩa giúp đỡ, cảm giác chính nghĩa của bọn họ cũng quay trở lại rồi.

Bầu không khí trước Bích Hải Kim Kính lại kém xa sự vui mừng trong bí cảnh.

Người đầu tiên cất lời chất vấn là Nhân Hoàn trưởng lão của Vô Lượng Tông: “Chư vị có chú ý không? Công pháp mà con yêu hồ đó dùng, có giống “Hàn Tô Triền”?”

“Hàn Tô Triền? Sở trường của Yêu vương năm đó? Đó không phải là thiên phú mà chỉ có đại yêu được linh khí trời đất ở núi tuyết tẩm bổ mới có sao?”

“Bên trong bí cảnh bốn mùa như mùa xuân, bỗng dưng y có thể điều động hàn khí, đóng băng người khác, cực kỳ giống…”

“Cực kỳ giống yêu vương năm đó, chỉ là công phu vẫn còn chưa đến nơi đến chốn, kém xa sự đáng sợ của yêu vương.”

Các vị chưởng môn đang bàn luận náo nhiệt, lại nghe thấy một tiếng cười lạnh, đúng là Thành Dương lão tổ vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần, nhân hoàn trưởng lão hỏi: “Vì sao Triêu Vũ Đạo quân cười? Nếu như nhớ không lầm, con yêu hồ đó từ Thái Vi Cảnh của ngài, không biết Đạo quân có lời giải thích gì không?”

Thành Dương Mục Thu: “Bản tôn cười các vị uổng là tông sư, ngay cả Hỗn Nguyên Hàn Lăng Quyết cũng không nhận ra được, lại tưởng Hàn Tô Triền của Yêu vương.”

“Chuyện này…”

“Sao là Hỗn Nguyên Hàn Lăng Quyết? Lão phu tu đạo nhiều năm, mà chưa từng nghe thấy, hay là do Đạo quân bịa đặt?”

Thành Dương Mục Thu: “Hàn Lăng Giả, phương pháp mượn khí, được ghi chép trong “Hỗn Nguyên Dị Văn Lục”, trò mèo mà thôi, nếu như các vị có hứng thú, thì có thể tự mình tìm đọc, còn thuật pháp cụ thể, thì là đồ riêng tư bản tôn cất giữ, thứ cho không thể truyền ra ngoài.”

“Ngân Nhung là linh sủng của bản tôn, thiên tư lại thông minh, có năng lực nhìn thấy là không quên được, còn nhạy bén hơn một số tu sĩ nào đó nữa. Ta thấy thích thú, không nhịn được truyền cho y một vài thuật pháp nho nhỏ bàng môn tà đạo, không ngờ đứa nhóc này lại dùng thuật pháp ở đây, bỗng nhiên hù dọa ái đồ của Cô Hồng tiền bối,” Thành Dương Mục Thu chậm rãi tự thẹn nói, “Nhưng cũng không thể trách y được, bản thân Hỗn Nguyên Hàn Lăng Quyết tầm tầm thường thường, hẳn là do chênh lệch tu vi quá lớn, mới tạo thành hậu quả bây giờ.”

Phạm Cô Hồng suýt chút nữa tức phồng cả mũi, thế chẳng phải là châm chọc mỉa mai Vô Lượng Tông bọn họ toàn là giá áo túi cơm, ngay cả một linh sủng Thái Vi Cảnh cũng đánh không lại sao?

Nhưng sự thật đúng là như thế, ông không bồi dưỡng được đồ đệ tốt, đành phải tạm thời cam chịu ăn quả đắng.

Thành Dương Mục Thu tao nhã lễ phép trào phúng đối phương xong, lại trở lại trạng thái nhập định không màng đến chuyện bên ngoài. Nhóm Hi Hạc, Cảnh Sầm, Tề Sương dựng lỗ tai lên, lắng nghe các tiền bối khác xì xào bàn tán.

“Ta nhớ là trong “Hỗn Nguyên Dị Văn Lục” đúng là có từng ghi chép Hỗn Nguyên Hàn Lăng Quyết, nhưng không phải những thứ viết trong “Hỗn Nguyên Dị Văn Lục” đều là bịa đặt hay sao? Ta còn lấy “Hỗn Nguyên Dị Văn Lục” làm truyền kỳ để nói đùa với đám tiểu đồ tôn.”

“Dù sao thì cũng không thể quơ đũa cả nắm, không phải có một nửa thuật pháp trong “Hỗn Nguyên Dị Văn Lục” là có thực sao? Ai cũng biết là, Tàng Thư Các trên Hành Cao Cư của Thái Vi Cảnh, sưu tầm kỳ thư trong thiên. Mà Thành Dương lão tổ thì kiến thức rộng rãi, nổi tiếng là học thức uyên bác, những bàng môn tả đạo và kỳ da^ʍ xảo kỹ mà ngài ấy biết, đếm không xuể, tìm được độc bản của Hỗn Nguyên Hàn Lăng Quyết rồi truyền cho đệ tử cũng không có gì là lạ.”

“Nhưng mà cái mà tiểu hồ ly tinh đó dùng rõ ràng rất giống với Hàn Tô Triền của Yêu vương, có phải y là đời sau của Yêu vương không?”

“Thành Dương lão tổ hận là yêu tộc nhất, có thù sâu biển máu với Yêu vương, ba trăm năm trước, đã tự mình đâm Yêu vương, làm sao có thể thu nhận giúp đỡ huyết mạch của hắn ta?”

“Điều này cũng đúng, Triêu Vũ Đạo quân căm hận yêu tộc, không phải bí mật gì.”

“Vậy thì Vô Lượng Tông mất mặt quá rồi, chất lương của đệ tử đời mời thật đáng lo, không có người nối nghiệp rồi, ít nhất là kém Thái Vi Cảnh quá xa.”

Tam đồ đệ Tề Sương của Thành Dương Mục Thu nghe mà đầu óc mơ hồ, nhỏ giọng hỏi hai vị sư huynh: “Sư tôn thật sự thích linh sủng này như vậy sao, còn sẽ đích thân dạy dỗ công pháp cho y?”

Cảnh Sầm kế thừa phong độ của sư tôn nhà mình một cách hoàn hảo, rất nghiêm túc thận trọng, không thích nhiều chuyện, Hi Hạc hết sức thần bí nói: “Quan hệ của hai người họ không nông, dạy một ít công pháp thì có là gì? Linh sủng gì chứ, là luyến —— ”

Lời còn chưa nói hết, đã bị Sầm sư huynh đánh cái chát, phẫn nộ ngậm miệng.

Từ sau lần “nhất chiến thành danh” đó, Ngân Nhung trở thành tiêu điểm được người người tung hô trong bí cảnh. Nhưng y vẫn còn nhớ lời của sư phụ, không dám tùy ý làm rầm rộ, đến ngay cả khi hai người Thanh Điền, Thanh Hiên hỏi đến, cũng chỉ hàm hồ nói “là thuật pháp mà chưởng môn Tiên tôn dạy” —— Ngân Nhung suy nghĩ rất gian xảo: Dù sao thì bọn họ cũng không có gan đối chất với tổ tông, còn không phải y muốn nói thế nào thì nói sao. Có điều không nghĩ rằng chó ngáp phải ruồi, lại đồng nhất với lời giải thích của Thành Dương Mục Thu, nhưng đây là chuyện để hãy nói.

Ngân Nhung cũng không dám tùy tiện phát sinh tranh chấp với người khác, chỉ lo lại bại lộ gì đó, thế nên là hành trình hai ngày sau đó trong bí cảnh vẫn luôn khiêm tốn giữ mình. Chỉ nghe nói Khuê Nhạc – đệ tử có bối phận thấp nhất của Thái Vi Cảnh – hình như cũng gặp được kỳ ngộ, chẳng những nhận được cơ duyên khó thấy, còn vượt cấp đánh bại tu sĩ cấp cao, cho nên danh tiếng vang xa.

Lập tức, trong Thái Vi Cảnh xuất hiện hai người “đệ tử” gây náo động, khí thế hoàn toàn áp đảo Vô Lượng Tông, nhưng mà chỉ thế thì vẫn không thể làm định luận cho thi đấu sư môn. Kết quả cuối cùng phải xem có bao nhiêu “ấn Trường Châu” —— khi bí cảnh lần thứ hai mở cửa ra, trên người các đệ tử sẽ có thể đánh “ấn Trường Châu” tức chữ “Chính” 正.

Đợi đến khi tất cả mọi người bình an ra khỏi bí cảnh, kiểm kê lại, thì mới phát hiện ra, đệ tử được khắc “ấn Trường Châu”, có tổng cộng một trăm ba mươi hai người. Trong đó đó Vô Lượng Tông ba mươi bảy người, Thái Vi Cảnh ba mươi hai người, Thiên Sơn Môn thứ ba, có sáu người, Tinh Huy Lâu thứ năm, có bốn người, các môn phái còn lại, chỉ linh ta linh tinh một hai người, còn có rất nhiều đệ tử một “ấn Trường Châu” cũng không có.

Sau khi có được kết quả sau cùng, sắc mặt của Phạm Cô Hồng chưởng môn Vô Lượng Tông và các vị trưởng lão rốt cuộc cũng dễ nhìn hơn một chút, mà nhóm Huyền Âm Cốc, còn hả hê cả chủ nhân của bọn họ.

Lúc này đang cao giọng chúc mừng Phạm chưởng môn, chúc mừng ông ta giành được hạng đầu.

Sở dĩ hai môn phái vẫn luôn nhìn nhau ngứa mắt, nhưng từ đầu đến cuối thì không có lý do gì để lay động đối phương, bất kể là phương diện nào đi chăng nữa đều sàn sàn bất phân, bây giờ ba bảy đối đầu với ba hai, chênh lệch tròn năm người, là số lượng không thể nào tranh giành được, Vô Lượng Tông thắng đậm hơn một chút rồi.

Cả phái Vô Lượng Tông không áp chế được đắc ý, cũng là hợp tình hợp lý.

Thấy Huyền Âm Cốc làm càn như thế, Bốc Kính Chi đường chủ cũng không cam chịu yếu thế, trào phúng: “Nếu như lão phu nhớ không lầm, Huyền Âm Cốc các ngươi không có được một ấn Trường Châu nào, còn hao tổn mất bốn đệ tử đỉnh cao Kim Đan. Thế mà cốc chủ có thể nhanh chóng bước ra khỏi nỗi bi thương khi đệ tử của mình ngã xuống, còn chân tâm thật ý mừng cho Vô Lượng Tông như thế, thật đúng là cao tiết thanh phong.”

Sắc mặt của cốc chủ Huyền Âm Cốc tối sầm lại, cạn lời, còn có một môn phái nhỏ khác trực thuộc Vô Lượng Tông tham gia khẩu chiến: “Lưu Tuyết Phượng Hoàng Đường chẳng qua cũng chỉ được một dấu, nghe nói các ngươi còn cầm ấn vàng của Thái Vi Cảnh, chính thức thành phụ thuộc của bọn họ? Chẳng trách, các ngươi dựa vào Thái Vi Cảnh xưa không bằng nay, chiến tích của các ngươi bình thường cũng có thể thông cảm được.”

“Đúng vậy, đến cùng Thái Vi Cảnh vẫn tiếc bại, có một hai đệ tử làm náo động thì có ích lợi gì đâu?”

“Trong đó có một người còn là linh sủng của Thành Dương chưởng môn, không tính được, Thái Vi Cảnh chắc không lưu lạc đến mức ngay cả một trăm người cũng không gom đủ, phải bắt linh sủng vào cho đủ số ha ha ha ha.”

Nhưng mà, Vô Lượng Tông chế nhạo cũng không được bao lâu, rất nhanh sau khi kết quả cuối cùng ra, thì chấm dứt.

Tuy rằng về mặt nhân số thì Vô Lượng Tông thắng Thái Vi Cảnh một bậc, lại thua về mặt chất lượng.

Đệ tử đạt được nhiều nét chữ trong chữ “Chính”, thì có bốn vị đệ tử trong đó bao gồm có Diệp Nhĩ cùng Trịnh Vô Vọng, theo thứ tự là: Bốn nét, ba nét, bốn nét cùng năm nét.

Còn đệ tử nhận được từ ba nét trở lên thì có tổng cộng sáu người, trong đó có Khuê Nhạc có đầy đủ năm nét, tạo thành một chữ “Chính” hoàn chỉnh, mà càng khiến người ta sợ hãi than là, Ngân Nhung.

Một mình Ngân Nhung, thế mà được một chữ “Chính” hoàn chỉnh lại thêm hai nét nữa!

Mặc dù tiêu chuẩn phán xét của bí cảnh Trường Châu vẫn luôn là một bí ẩn. Có người nói có liên quan đến cơ duyên lấy được bên trong bí cảnh, có người lại nói có liên quan đến tư chất của bản thân đệ tử, cũng có người nói có liên quan biểu hiện bên trong bí cảnh của đệ tử.

Bất kể là sao, thì “ấn Trường Châu” cũng là khẳng định lớn nhất đối với các tu sĩ đi vào trong bí cảnh, mà Ngân Nhung lại nhận được một chữ “Chính” rưỡi!

Đây mới thật sự là nhất chiến thành danh!

Bởi vì Ngân Nhung hoá hình rất muộn, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn là đối tượng bị các đồng bạn chế nhạo. Ai ai cũng cười nhạo y tu chất quá thấp, là một con thú lông dài hơn hai trăm năm, mới hóa hình được, mà sau khi hóa hình rồi vẫn không có năng lực gì mạnh mẽ, đến ngay cả mị thuật là bản lĩnh sở trường của sư phụ mình, cũng chỉ học được đôi chút. Ngoại trừ một lớp vỏ bọc xinh đẹp ra, thì không còn gì khác, là một con hồ ly tiền đồ đen tối.

Đây là lần đầu tiên y được trải nghiệm cảm giác làm “học trò ưu tú”, ra khỏi bí cảnh rồi, ngày đều đắm chìm trong tung hô vây đỡ của người khác, sắp tâng bốc y đến mức lơ lửng trên mây.

“Ngài thật sự nên nhìn vẻ mặt của mấy lão già của Vô Lượng Tông! Hồ công tử, ngài làm nở mày nở mặt Thái Vi Cảnh của chúng ta quá!”

“Mặt lão Phạm Cô Hồng sắp dài thượt cả ra, như sắp rớt xuống đất luôn ấy!”

“Theo như thông lệ, thì chưởng môn Tiên tôn nhất định sẽ thưởng thêm cho ngài và Khuê Nhạc!”

“Ngài làm như thế nào, mà có thể nhận được cả một cái ấn Trường Châu rưỡi luôn vậy? Có phải có kỳ ngộ gì hay không, chắc chắn là tu vi lên rất cao rồi đúng không?”

Có kỳ ngộ gì? Chỉ là bị chưởng môn Tiên tôn của các ngươi làm một ngày một đêm mà thôi, tu vi thì đúng là thật sự tăng mạnh.

Ngân Nhung cười gượng: “Không có gì đặc biệt, chỉ là số may thôi.”

Tất cả mọi người nói: “Hồ công tử không nên khiêm tốn, chúng ta đã nghe nói, ngài thiên tư trác tuyệt, rất được chưởng môn sư tôn thưởng thức, còn được lão nhân gia người tự mình dạy công pháp cho!”

Ngân Nhung chột dạ hỏi: “Các ngươi nghe ai nói?” Rốt cuộc là Thanh Điền hay là Thanh Hiên, sao miệng rộng vậy? Một lý do qua loa lấy lệ mà y bịa bừa ra, nhanh thế đã truyền ra khắp nơi rồi?

Nhưng mà, lại nghe những đệ tử đó nói: “Là chưởng môn Tiên tôn chính miệng thừa nhận đó!”

Thế là Ngân Nhung lần đầu được nghe lời giải thích không mưu mà hợp của y và lô đỉnh, hồ ly sững sờ.

Cái gì gọi là thần giao cách cảm? Có thế chứ đi! Nhưng mà tại sao ông tổ nào đó lại muốn che giấu giúp cho mình chứ? Lúc đó sở dĩ Ngân Nhung nói rõ ràng mười mươi cho Thành Dương Mục Thu về chuyện mình có thể khống chế hàn khí, là bởi tổ tông đã nói trước cho y biết, đã nhìn ra được đầu mối thông qua Bích Hải Kim Kính rồi, nên y cũng tự biết không gạt được —— cũng không muốn giấu, dù sao thì lúc tổ tông còn là lô đỉnh, y cũng đã từng móc tim móc phổi đối đãi với hăn như vậy, gốc gác ngọn nguồn gì cũng nói hết rồi —— thế là thuật lại toàn bộ.

Tuy rằng Ngân Nhung không biết vì sao sư phụ mình tam lệnh ngũ thân (ba lần ra lệnh, năm lần nhắc nhở) không cho mình bộc lộ kỹ năng đó ở bên ngoài, song y cũng biết đây không phải là chuyện tốt. Bây giờ còn kéo theo Thành Dương lão tổ phải che giấu cho mình, vậy là càng cảm thấy chuyện này hơi nghiêm trọng, làm cho người ta cảm thấy không an tâm.

Hiện tại xem ra, nơi tu sĩ nhân loại tụ tập, quả nhiên là chốn thị phi, nếu đã ra khỏi bí cảnh rồi, thì không nên trì hoãn nữa, tìm một cơ hội rồi cao bay xa chạy thôi.

Mà cùng lúc đó, Thành Dương Mục Thu nhìn thiếu niên đang bị mọi người vây quanh, vẻ mặt phức tạp. Ngân Nhung, cuối cùng thì lai lịch của ngươi là gì, tại sao lại sử dụng được Hàn Tô Triền của con ngân hồ kia?

“Sư tôn, thi đấu sư môn lần này, Thái Vi Cảnh chúng ta giành được hạng đầu, ép Vô Lượng Tông, Hồ công tử và Khuê Nhạc không thể không kể công, ngài định khen thưởng hai người đó như thế nào? Hay là vẫn như lần trước, thưởng cho đệ tử xuất sắc nhất kết bạn vào Tàng Thư Các bế quan tu luyện sao?” Cảnh chưởng giáo cung cung kính kính hỏi.

Thành Dương Mục Thu không yên lòng nói: “Ngươi xem rồi sắp xếp đi.”

“Vâng.”

Cảnh Sầm vừa lui ra, đã bị Tề Sương ngăn cản: “Sầm sư huynh, lần này cũng là đi Tàng Thư Các sao?”

Cảnh Sầm gật đầu.

Tề Sương người cũng như tên, mang một khuôn mặt dãi dầu sương gió, tuy nói là sư đệ của Cảnh Sầm, Hi Hạc, nhưng lại già hơn hai người kia, tướng mạo trung niên. Hoặc chăng dung mạo cũng có thể ảnh hưởng đến tâm thái, thế nên ngay cả khi nói chuyện Tề Sương cũng mang một cảm giác từ ái không thể bỏ được: “Tốt quá rồi, ban nãy lúc không có huynh, thằng nhóc Khuê Nhạc đó cứ bám theo ta hỏi, có được cùng con linh sủng đó… à, không đúng, là Hồ công tử, cùng kết bạn bế quan hay không? Lúc này mà nó hay được, chắc sẽ vui lắm. Nói thật, đến ngay cả ta cũng thấy phần thưởng đó hơi khô khan, thế mà nó mong chờ như vậy, hiếu học thật, Sầm sư huynh thật sự đúng là biết dạy đồ đệ.”

Cảnh Sầm còn chưa kịp khách sáo vài câu, đã nghe thấy chưởng môn sư tôn vừa rồi còn mang thái độ “những chuyện vặt đó tụi con tự làm chủ là được rồi”, đột nhiên lên tiếng: “Chuyện Tàng Thư Các, chỉ khen thưởng một mình Khuê Nhạc thôi là được, Ngân Nhung không cần đi.”

Cảnh Sầm và Tề Sương cùng giật mình: “Vì sao? Đó là thông lệ, đệ tử có biểu hiện nổi trội trong mỗi đợt sư môn thi đấu đều được khen thưởng mà?”

Thành Dương Mục Thu: “Y không phải là đệ tử của môn phái chúng ta, là linh sủng của bản tôn.” Thư phòng của mình trực tiếp liên thông với Tàng Thư Các, Ngân Nhung muốn đọc sách gì mà không có? Cần gì bê quan chung với thằng nhãi Khuê Nhạc đó?

Tề Sương và Cảnh Sầm, cùng những người còn lại ở đây thì lại hiểu nhầm: Tiểu hồ ly tinh đó đúng là thảm thật, có công lao lớn như vậy, thế mà ngay cả khen thưởng tối thiểu cũng không được nhận. Cũng hết cách rồi, chưởng môn Tiên tôn chỉ coi y là linh sủng mà thôi, không trèo lên được chỗ cao.