Lông Xù Thì Có Ý Đồ Xấu Gì Đâu

Chương 5

Ngân Nhung: “Đại ca, huynh thật sự rất thích ta nhỉ?”

Tác dụng của mị thuật đối với người có quỷ trong lòng sẽ càng mạnh hơn, tu sĩ da đen đã sắp chảy nước miệng: “Tất nhiên, ta nguyện ý chết vì ngươi!”

Ngân Nhung ngọt ngào cười hỏi: “Có thật không? Vậy chúng ta thử xem?”

Tu sĩ da đen bị mê hoặc đến đầu óc quay cuồng, duỗi tay ra muốn ôm y: “Được, được!”

Ngân Nhung khéo léo quay người tránh đi, chân thành nói: “Nhưng mà không được đâu, huynh yếu quá, ta nhìn không lọt.”

“Không biết huynh nghe tên khốn kiếp nào bịa đặt dựng chuyện, nói hồ ly tinh bọn ta thấy nam nhân là nhào đến, thật ra ta rất kén cá chọn canh… nói nhỏ cho huynh biết,” Ngân Nhung cười như gió xuân ấm áp, “Cái loại bại hoại miệng cọp gan thỏ như huynh, không xứng với ta, nhưng nó thì có thể.”

Nói rồi, lại lấy từ trong trong lục lạc bằng mặc ngọc trên cổ ra một khối băng cứng cao bằng người, lại mượn kiếm của tu sĩ áo đen, đào khuyết trên khối băng.

Vừa đυ.c vừa nói: “Cái này là bảo bối tìm được ở Tuyết Quật Cốc đấy, con người ta sợ nhất là nóng, vốn định giữ đến hè để giải nhiệt, giờ đành cho huynh hưởng vậy.”

Chẳng mất quá lâu, khối băng cứng đã được ra một cái lỗ, Ngân Nhung vỗ tay nói: “Xong rồi!”

“Đại ca, cởi y phục đi.”

Người kia không chờ Ngân Nhung phân phó xong, hai ba cái quơ tay đã lột sạch mình, kích động nói: “Mỹ nhân, ta thật muốn chết trên người ngươi.”

…một tay Ngân Nhung bịt mắt của mình: “Mẹ nó, sao cởi nhanh vậy, cay mắt qua, mau đi ra!”

Tu sĩ da đen như không nghe thấy mình đang bị mắng, còn vui vẻ rạo rức ôm chầm tảng băng cứng, miệng kêu “Mỹ nhân”, hôn lên.

Ngân Nhung xoay người rời đi, nhưng nửa đường lại quay trở về, thấy người đó vẫn còn đang thân thiết với tảng băng, mà khối băng thì đã hơi tan chảy rồi.

“Tan nữa thì không xứng với ngươi rồi.” Ngân Nhung núp trong bóng tối, cay nghiệt nói, “Để bản yêu thử giúp ngươi gia cố.”

Nói dứt lời, bèn lặng lẽ điều động hàn khí tứ tán xung quanh khối băng, quả nhiên tản băng không tan ra nữa, thậm chí không khí bao quanh còn ngưng tụ lại thành một làn sương trắng.

Hiệu quả còn rõ rệt hơn trong dự đoán nữa!

Trước giờ Ngân Nhung chưa từng học công pháp nào ngoài mị thuật, năng lực khống chế hàn khí mang theo từ lúc sinh ra, dường chỉ cần hơi nghĩ, những tia hàn khí đó sẽ lập tức tùy theo sự điều khiển của y, chỉ là trước kia “năng lực” của y còn yếu, khả năng khống chế cũng bị giới hạn, bây giờ tu vi tăng, nên “năng lực” cũng mạnh hơn.

Lô đỉnh của mình đúng là một bảo vật to lớn mà.

Nhưng mà mình cũng không kém chút nào, không phải sao, thông minh che chắn bảo vật lại —— cho dù hai tên tu sĩ này không tìm được người, thì cũng tuyệt đối không có gan đi nói với các sư trưởng rằng mình đùa giỡn mị yêu trúng chiêu, cuối cùng thì chỉ có thể giả bộ nói không phát hiện được gì.

Ngân Nhung “chăm sóc” hai kẻ xấu xa đó xong, thì vui vẻ đi đến Hồng Tụ lâu.

Nửa canh giờ trước.

Tuy rằng ký ức của Thành Dương Mục Thu đã hoàn toàn biến mất, nhưng lại rất chắc chắn mình là người đã quen ở một mình.

Dường như một thân một mình như thế này, trong gian phòng trống trải, không nhìn thấy bất cứ thứ tục vật ngớ ngẩn nào, mới là trạng thái tự tại thả lỏng nhất.

Nhưng khi Ngân Nhung đi rồi, để một mình hắn trong căn nhà không, lại có chút trống vắng.

“…chắc là do hoàn cảnh tệ quá.” Thành Dương Mục Thu tự tìm lý do cho mình.

Gian nhà lá của Ngân Nhung cũng coi như là sạch sẽ, chỉ là quá nhiều đồ, trông bừa bộn lung tung. Trong góc xó xếp đủ các thứ đồ phế phẩm, mà một hơn phân nửa những thứ “phế phẩm” đó, đều mang dấu răng của chủ nhân.

“Yêu vẫn hoàn yêu, không ra thể thống gì.” Thành Dương Mục Thu ghét bỏ suy nghĩ, nhưng tay vẫn bấm một pháp quyết, hướng về cuối nhà, một con búp bê bằng vải bố nằm trên cái tráp đã mất nước sơn bay lên.

Con búp bê hình dạng thô sơ, vừa cũ vừa bẩn, không biết nhặt được từ đâu —— nhưng chắc chắn không phải là mua, qua mấy ngày ở cùng, Thành Dương Mục Thu đã hiểu rất rõ vốn liếng của cải mà Ngân Nhung có, y đã nghèo đến mức sắp biến thành chồn hoang ăn tươi nuốt sống, làm gì có tiền mà mua búp bê?

Hơn nữa Ngân Nhung ít nhiều gì cũng là một con hồ ly đực, sao cái gì cũng nhặt mang về nhà, đồ chơi của tiểu cô nương nhà người, y giữ lại có ích gì chứ?

Ngay lập tức, Thành Dương Mục Thu nhận ra, con búp bê rách này còn là hàng xấu bị lỗi, vừa tới tay, đầu đã lệch qua một bên, lòi bông trắng toát, trông không có chút nào đáng yêu, thậm chí còn hơi đáng sợ.

“……”

Thành Dương Mục Thu chỉnh đầu con búp bê lại, mới phát hiện ra nó còn bị chột mắt, thì mắt của con búp bê này là dùng bút vẽ, một mắt trong đó nét mực đã bị mờ không còn thấy rõ nữa, độ tồn tại cực kỳ thấp, nhìn thoáng qua cứ như độc nhãn long.

“Sao lại nghèo túng đến mức này, thứ rách nát vậy mà còn giữ, nên vứt từ sớm.” Ngoài miệng thì khinh thường, nhưng tay lại vung lên, con búp bê từ từ bay về chỗ cũ, pháp quyết trả lại có đôi phần cẩn thận, vừa đáp xuống tráp, thì đầu cũng không còn bị lệch nữa.

Đúng vào lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng sàn sạt chói tai, như là có một tờ giấy bị thô bạo lôi kéo, mà “tờ giấy” dán ngoài cửa chỉ có tấm phù chống trộm giá một khối linh thạch trung phẩm củ Ngân Nhung.

Chính vào lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên một trận chói tai tiếng sàn sạt, như là trang giấy đang bị thô bạo mà lôi kéo, mà ngoài cửa thϊếp “Trang giấy” chỉ có Ngân Nhung tấm kia giá trị một khối linh thạch trung phẩm chống trộm phù.

…là Tầm Khí Quyết!

Trong đầu Thành Dương Mục Thu đột ngột nảy lên ba chữ “Tầm Khí Quyết”, phu khí giả, chỉ cần vài lần thôi, quyết này để thường dò thái đến những nơi nhỏ nhất để đạt tới hiệu quả tìm người, cực kỳ nhạy.

Nếu như để mặc không quan tâm, thì nó sẽ phá tan phù chống trộm, thần thức của tu sĩ sẽ có cảm ứng, trừ khi là một đại năng cực kỳ mạnh, ngay khoảnh khắc nó đến gần phạm vi thần thức của mình, lập tức đánh tan, bằng không sẽ bị phát hiện hành tung.

Bây giờ kinh mạch Thành Dương Mục Thu bị hao tổn, tu vi gắng gượng lắm cũng chỉ đến Kim Đan kỳ, chẳng khác nào con dê đang đợi làm thịt, không còn một chút sức lực nào để đánh trả, mà tấm phù “chống trộm” ngoài cửa ở trước mặt Tầm Khí Quyết, dễ vỡ chẳng khác nào một tờ giấy vụn.

Tầm Khí Quyết là pháp quyết cấp cao mà đại năng từ Nguyên Anh trở lên mới thi triển được, người nào tốn công tốn sức như vậy, tìm người ở nơi rừng núi hoang vắng thế này? Trực giác của Thành Dương Mục Thu nhắc nhở mục tiêu của đối phương tám chín phần mười là mình, là địch hay là bạn… hắn chợt nhớ lại khuôn mặt nho nhỏ nghiêm túc trịnh trọng của Ngân Nhung, đôi mặt long lanh ánh nước màu hổ phách chăm chú vào hắn, rất kiên nhẫn nói lời cảnh báo: “Có nhớ đến đống thi thể ở Tuyết Quật Cốc không? Kẻ thù của ngươi chắc chắn sẽ tìm đến, nằm yên ở đây, tuyệt đối không được lộn xộn, coi chừng thu hút kẻ thù!”

Khóe môi Thành Dương Mục Thu khẽ nhếch lên rất nhẹ, lầm bầm: “Ngươi nói linh tinh nhiều như vậy, chỉ có câu này là có lý.”

Sau đó bắt đầu điều động linh lực toàn thân, ngưng tụ ở đầu ngón tay, bất ngờ bắn về phía cửa gỗ!

Tấm linh phù gần như sắp bị xé nát đó, đón chào mùa xuân thứ hai, một lần nữa run run rẩy rẩy lành lặn dán trên tấm ván cửa tàn tạ, thân tàn nhưng chí kiên chống trả lại Tầm Khí Quyết bên ngoài.

Tầm Khí Quyết là dạng giăng lưới phủ rộng, sẽ không tập trung quá nhiều vào một chỗ nào đó, tốn thời gian, phù chống trộm bình thường thường sẽ bị hiệu lực mạnh mẽ dài lâu cùa nó đánh nát, Thành Dương Mục Thu chỉ có thể kiên trì cầm cự, bất động thanh sắc “kéo dài tính mạng” cho tấm linh phù.

Không biết giằng co bao lâu, cuối cùng thì phù cũng ngừng bị lôi kéo, mang tấm thân tàn phế lung lay sắp ngã, miễn cưỡng treo mình trên ván cửa.

Thành công rồi.

Dù sao thì Thành Dương Mục Thu cũng là một người trọng thương chưa lành, mất sức trong thời gian dài như vậy, làm ảnh hưởng với nội thương, đau đến trán đổ đầy mồ hôi. Hai chân vẫn không có cảm giác, hắn lẳng lặng dựa người vào giường nhỏ, nhắm mắt điều tức.

Đây đã là lần thứ hai, dường như tất cả pháp quyết đều được điêu khắc ở nơi sâu xa trong hồi ức, không bao giờ quên được, một khi cần đến, là hắn có thể đọc làu làu, nhưng tại sao những gì liên quan đến thân thế của mình, sư phụ và bằng hữu, quá khứ… tất cả những ký ức nào liên quan đến “con người”, liên quan đến “tình cảm”, lại trống rỗng chứ?

Còn tu vi, hắn nhớ được pháp quyết, cũng từng âm thầm chữa thương sau lưng Ngân Nhung, nhưng tu vi vẫn cứ dừng ở Kim Đan, chậm chạp không thể đột phá.

…thôi, ép mình để tâm vào chuyện vặt vãnh, e dễ sinh tâm ma, không bằng thuận theo tự nhiên, chậm rãi dưỡng thương trước đã, ít nhất thì nơi này bây giờ đã an toàn rồi —— chẳng phải tiểu hồ ly nói muốn nuôi mình sao?

Nghĩ đến Ngân Nhung, Thành Dương Mục Thu lại thật sự chậm rãi bình tĩnh lại, sau một vòng điều tức, cũng không sử dụng linh lực lật tìm “phế liệu” trong nhà nữa, mà là tiện tay lấy một quyển sách.

Vì phòng ngừa mình tiếp tục để tâm vào chuyện vặt, hắn phải xem chút gì dời đi sự chú ý.

Thật sự không ngờ là Ngân Nhung thế mà còn lưu trữ sách cũ, trong tiềm thức của Thành Dương Mục Thu luôn cho rằng yêu tộc gian xảo thô tục, nhưng sau khi tiếp xúc với Ngân Nhung càng nhiều, thì càng cảm thấy hình như y cũng không tệ đến mức đó.

Ôm suy nghĩ như vậy, Thành Dương Mục Thu mở quyển sách cũ kỹ đã không còn bìa, sau đó nhìn thấy trên đó viết “thân thể như đó hoa, quỳ trên đất, nũng nịu khóc lóc ngọt ngào nỉ non… Lý Bình Nhi… thứ da^ʍ phụ…”

Thành Dương Mục Thu: “……”

Có lẽ là tiểu hồ ly chưa xem nội dung, thấy sách gì cũng nhặt chăng, Thành Dương Mục Thu tỉnh táo trả thoại bản về, lại rút một quyển khác, kết quả trực tiếp nhìn thấy một tấm xuân cung đồ, hai thân thể quấn quýt lấy nhau… chờ một chút, là hai nam tử?

“… …”

Thành Dương Mục Thu lật liên tiếp mấy quyển, không ngoại lệ, tất cả là thoại bản diễm tình và xuân cung đồ.

Hắn mặt đỏ tới mang tai để sách xuống, thậm chí quên sắp lại đúng với trình tự ban đầu. Thành Dương Mục Thu quyết định không nhìn nữa, tại sao khi nãy hắn lại như bị bỏ thuốc vậy, lật tìm từng quyển từng quyển một, chỉ để chứng minh Ngân Nhung là con yêu quái khác với những con yêu quái ngoài kia?

Hiện thực chứng minh, y là một con yêu quái tâm tư vô cùng xấu xa.

Đúng rồi, y vốn là mị yêu mà. Từ lần đầu gặp nhau, y đã đầu hoài tống bão nhào vào lòng mình, yêu thì vẫn chỉ là yêu, gỗ mục không thể khắc, hắn còn mong chờ điều gì đây?

Thành Dương Mục Thu không còn tâm tình đọc sách nữa, cầm quyển cuối cùng vứt thẳng trở lại, lại làm rơi một quyển vở nhỏ.

Quyển vở rơi xuống đất, mở banh ra, để lộ ra con chữ to xiêu xiêu vẹo vẹo, nét mực bay loạn.

“Ngày mùng 5 tháng 5 năm giáp thân, Đồ Miệng Rộng cướp bánh bao nhân thịt của mình.”

Thành Dương Mục Thu nhặt lên, thấy bên trong ghi lại rất nhiều loại chuyện vặt vãnh, mỗi trang đều có cái một dấu gạch chéo.

Hắn khép lại, nhìn thấy ngoài bìa viết ba chữ to: “Sổ ghi thù”.