Lạp Bát năm ấy, tuyết rơi vô cùng dày, từng ngóc ngách trong hoàng cung Yến Quốc đều không thể thoát khỏi sự xâm nhập của bông tuyết, khắp nơi một mảnh trắng xoá, mái hiên phủ đầy vụn băng, lấp lánh trong suốt, ánh trăng soi sáng ngũ sắc sặc sỡ, tựa như ánh đèn lưu ly diễm lệ.
Mãi sau giờ ngọ, Ân Tầm mới chậm rãi bước ra sân, hôm nay là mồng tám tháng chạp, dựa theo thông lệ ăn cháo Lạp Bát, năm ngoái quá rảnh rỗi, y năm nay cân nhắc một chút, trái lại thấy cũng thú vị, định lần này tự làm một chén cháo đặc, coi như đó là một ý kiến không tồi.
Hạ nhân sớm đã chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu đặt ở gian bếp nhỏ, Ân Tầm cho hạ nhân lui xuống rồi tinh tế xem xét, hạt kê vàng, gạo trắng, gạo nếp, gạo kê, củ ấu, hạt dẻ, đậu đũa đỏ, mứt táo bỏ vỏ, vừa đủ tám loại được bày biện chu đáo.
Ân Tầm từ nhỏ lớn lên nơi thâm cung, mười ngón tay chưa từng dính xuân thủy*, chỉ có chén cháo Lạp Bát này là y đích thân làm, y lấy một cái nồi, thấy nước sôi bốc khói nghi ngút xông nóng cả mặt, y liền bỏ nguyên liệu vào nồi rồi ngồi xổm xuống thêm củi vào.
*xuân thủy: nước sông mùa xuân
Ánh lửa le lói, y cảm nhận bụi khói bay lơ lửng, thân thể bị xông đến ấm người, mang theo vài phần thoải mái.
Phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân, y theo phản xạ quay đầu nhìn, thì ra là Ân Dị, hắn mặc một bộ cẩm bào màu xanh sẫm, trang phục tối màu làm giảm đi vài phần hồn nhiên, Ân Tầm lại đang ngồi nên hắn càng trông cao hơn, không khỏi cảm khái thiếu niên này rốt cuộc cũng lớn rồi.
Ân Tầm không tiếp tục nhìn hắn, cũng không lên tiếng đuổi đi, Ân Dị thấy thế nên ngồi xổm xuống bên cạnh y, cầm thanh sắt thay y khều củi, ngọn lửa hừng hực bùng cháy, ánh lửa đỏ rực rọi ánh hồng lên gương mặt của hai người.
Ân Tầm cảm thấy vừa đủ nước rồi thì mở miệng nói, “Bỏ nguyên liệu vào nồi.”
Ân Dị hiển nhiên đáp ứng, ồ một tiếng rồi đứng dậy tiến đến mở nắp gỗ, hơi nước nóng rực tuôn ra bên ngoài, nhiệt độ nóng hổi làm phỏng tay hắn, chớp mắt liền cảm thấy bàn tay đau rát, nhưng hắn chỉ cau mày, không nói một lời rồi bỏ tám loại nguyên liệu vào nồi.
Làm xong hết mọi thứ, hắn ngồi xổm bên cạnh nói chuyện với Ân Tầm, “Tam ca nấu cháo Lạp Bát mà sao không gọi đệ đến?”
“Quân tử xa nhà bếp,” Ân Tầm thuận miệng bịa một lý do rồi quay đầu nhìn Ân Dị, thấp giọng hỏi, “Hai ngày nay đệ có lười biếng chuyện tập võ không?”
Ân Dị lắc đầu, “Chỉ có điều trong phòng thật sự hơi chật, tay chân không được thuận tiện.”
Vì che giấu tai mắt, Ân Dị vẫn luôn tập võ trong phòng, trừ nơi này ra, Ân Tầm cũng không tìm được nơi nào phù hợp hơn cho hắn, trong hoàng cung rộng lớn này, bọn họ kiêng kị nhất là gây thêm phiền phức.
Ân Tầm không nói gì, không biết có phải do ánh lửa hay không, y cảm thấy ánh mắt của Ân Dị càng thêm nóng rực, ngọn lửa phản chiếu trong mắt hắn dường như muốn thiêu đốt trái tim y, Ân Tầm lãng tránh, vứt củi sang một bên, sau đó phủi sạch tàn tro trên tay rồi đứng dậy.
Ân Dị tiếp tục nhóm lửa, Ân Tầm lặng lẽ rũ mắt nhìn hắn thật kỹ, sống mũi Ân Dị cao thẳng, ngay cả khi nhìn xuống cũng có thể cảm nhận được sự sắc bén như xé gió kia, y nhớ lại khung cảnh lần đầu gặp Ân Dị, một thiếu niên nhỏ bé đứng trong gió tuyết, đôi môi hơi mỏng mím chặt, ánh mắt vừa quật cường vừa lo lắng, y lại nghĩ tới mấy năm gần đây, Ân Dị như cái đuôi nhỏ sau lưng mình, cảm giác có chút hoài niệm.
Ân Tầm thậm chí muốn Ân Dị vĩnh viễn sẽ không lớn lên, cũng không cần hiểu mấy lời đồn thổi kia, thật ra, mối quan hệ của hai người đã sớm rạn nứt.
Ngày ấy, y vừa từ Cảnh Hòa cung trở về, vốn đã mệt không chịu nổi, Ân Dị đứng trước tẩm cung, cả người căng như dây cung, mũi tên trên người tất cả đều chĩa về y.
Ân Dị mười ba tuổi không kiềm chế được cơn giận, hỏi y, “Bọn họ nói huynh leo lên giường của Yến Vương, có thật hay không, chỉ cần huynh nói không phải, ta đều sẽ tin huynh.”
Ân Tầm vốn muốn nói không phải, nhưng đến cuối cùng y chỉ gật đầu.
Kết quả, đêm đó, Ân Dị đánh đám cung nhân khua môi múa mép một trận, còn bản thân xử lý hắn thế nào, phạt hắn trong trời đất tràn ngập băng tuyết quỳ suốt một đêm, làm hắn sốt cao hai đêm liền.
Suốt thời gian ấy, y luôn canh giữ bên giường hắn, câu đầu tiên Ân Dị nói sau khi tỉnh dậy lại là, “Tại sao vậy, tam ca… huynh là hoàng tử Thương Quốc, vì sao lại đắm mình trong trụy lạc?”
Ân Dị nói rồi nhào vào ngực y khóc lớn, mười ba tuổi đáng lẽ nên làm nũng trong lòng cha, huynh trưởng như cha, Ân Tầm vừa phải làm anh, vừa gánh trách nhiệm làm cha, an ủi hắn, “Ta không chỉ là hoàng tử Thương Quốc mà còn là một con tin, Ân Dị, đến khi đệ có thể đảm đương được trọng trách trên vai, đệ sẽ hiểu tại sao ta lại làm thế.”
Ân Dị không trả lời, Ân Tầm cũng quên chuyện xảy ra sau đó, tóm lại là Ân Dị ngủ thật say trong l*иg ngực thân thuộc của y một đêm, hôm sau tỉnh lại thì khỏe hẳn.
Hắn nghĩ đến chuyện cũ, có chút ngẩn người, ánh mắt chăm chú nhìn vào mu bàn tay của Ân Dị, một mảnh đỏ ửng trong vô cùng nhức mắt.
Ân Tầm nhíu chặt mày rồi thoáng buông ra, y nhìn xung quanh, sau đó bước đến lấy khăn bố thấm nước, kéo lấy tay ân Dị, dùng khăn ướt lau lau vết sưng trên mu bàn tay hắn, ngữ khí tựa trách móc lại tựa như tự trách, “Là do lúc nhấc nắp nồi bị bỏng? Sao không nói với ta?”
Một lúc sau vẫn chưa nghe thấy Ân Dị trả lời, y liếc mắt nhìn qua, bất thình lình chạm phải ánh mắt tình sâu như biển của Ân Dị, tình cảm kia dạt dào không hề che giấu làm tay y run một cái rồi vội rút về, lại bị Ân Dị gắt gao nắm chặt trong lòng bàn tay mình.
“Ta biết tam ca sẽ đau lòng vì ta.” Ân Dị nhe răng cười như một đứa trẻ được cho kẹo.
Ân Tầm tâm hoảng ý loạn, nhìn chằm chằm vào hai tay đan xen của hai người, y cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp của Ân Dị, tựa hồ cũng có thể qua bàn tay này mà cảm ứng được nhịp tim của hắn.
Y sợ tới mức muốn rút tay về nhưng Ân Dị nắm rất chặt, không biết do hoảng sợ hay tức giận, y quát lớn nói, “Làm càn, buông ra.”
Tuy nhiên, Ân Dị vẫn chỉ nhìn sâu vào mắt y, lực trên tay càng dùng sức, nụ cười của hắn dần mất đi, thay vào đó là biểu cảm lưu luyến dịu dàng, hắn tựa như lấy hết dũng khí, giải bày toàn bộ tình cảm cất giữ trong lòng, hắn nói, “Tam ca, huynh thật sự không biết hay giả vờ không biết, ta yêu huynh, giấu ở trong lòng suốt bảy năm nay. Ta luôn kìm nén tình cảm của mình, chỉ có thể đuổi theo hình bóng của huynh. Hôm nay là lễ Lạp Bát, ngày đất trời hòa hợp, ta quyết định làm càn một lần, tam ca, ta thích huynh, huynh có phải cũng giống ta, trong lòng có ta?”
Ân Tầm chợt cảm thấy một cổ tê dại từ nơi năm ngón tay Ân Dị đang nắm truyền tới đầu quả tim, vậy mà y nhất thời bởi những lời kinh hãi này dọa sợ đến ngớ người, lại có lẽ kỳ thực, y sớm đã nhận ra, chỉ là vẫn luôn trốn tránh, mà hôm nay, Ân Dị nhanh hơn y một bước, buộc y phải đối mặt.
Âm thanh bập bùng củi cháy tuy rất nhỏ nhưng vào tai Ân Tầm lại như sét đánh, y chợt bừng tỉnh, dùng sức rút mạnh tay về, sắc mặt khó coi đến cực điểm, mắng, “Ta là tam ca của đệ, điều này đệ cũng rõ, Ân Dị, những lời hôm nay ta coi như chưa từng nghe qua, nếu sau này còn nhắc lại thì đừng trách ta vô tình.”
Chờ mong ít ỏi trong mắt Ân Dị bị dập tắt chỉ trong vài câu ngắn ngủi, hắn nhẹ giọng, “Chẳng lẽ ta không biết huynh là tam ca của ta, nhưng vậy thì sao chứ? Ta không quan tâm thế tục, cũng không quan tâm đến đạo đức, chúng ta cùng rời khỏi nơi này, sẽ không ai biết chúng ta…”
Lời còn chưa dứt, Ân Tầm đã không thể khống chế mà tát hắn một cái, mạnh đến mức làm đầu Ân Dị nghiêng sang một bên, y run rẩy chỉ tay về phía cửa, lạnh lùng nói, “Cút ra ngoài.”
Ánh mắt Ân Dị chứa đầy đau xót, “Tam ca…”
“Cút.” Ân Tầm nghiến răng nghiến lợi.
Một đoạn tình cảm của Ân Dị cứ thế bị chôn vùi trong tuyết, lạnh đến tận xương tủy, hắn vô lực nhắm mắt, “Tam ca chỉ xem ta là một đứa trẻ, ta thật sự rất đau lòng.”
Hắn vẫn nhìn Ân Tầm, ánh mắt kia thật thê lương, Ân Tầm cưỡng bách chính mình quay đầu đi, chờ đến khi ngoảnh người lại, Ân Dị đã không còn, ánh mắt y chạm phải mảnh vải bố ướt sũng trên mặt đất, hốc mắt chợt dâng lên ấm áp, y đoán, hẳn là do ánh lửa xông đến, ngay cả người máu lạnh như y cũng cảm thấy cay mắt.