Xin Lỗi, Theo Đuôi Nhầm Người Rồi

Chương 8: Quyết định

Hôm sau đến lớp, Trần Tự ép bản thân tập trung nghe giảng và dồn sự chú ý lên bài kiểm tra, không nghĩ tới Quý Thuần Tiêu thêm nữa.

Cậu hiểu rất rõ Quý Thuần Tiêu, cho dù cậu ấm trong lòng không muốn chia tay cũng chắc chắn không bao giờ chịu mất mặt xin cậu quay lại. Ít nhất trong khoảng thời gian này, Quý Thuần Tiêu sẽ không hạ giá chạy tới tìm cậu nữa.

Mặc dù chia tay là quyết định sau khi đã đắn đo kỹ càng, nhưng dù sao yêu nhau đã năm năm, chia tay rồi, Trần Tự cảm giác như lòng mình cũng trống rỗng theo bước chân rời đi của Quý Thuần Tiêu.

Cậu dần nhận ra yêu Quý Thuần Tiêu dường như đã trở thành một phần trong cuộc sống của mình, như cây tử đằng bám kín hàng rào, ngày qua ngày cành lá um tùm xanh tươi. Nếu như bỗng nhiên một ngày cậu muốn giật phăng chúng đi, lẽ dĩ nhiên cậu phải chấp nhận cảnh tượng lá thưa cành gãy, cần rất rất lâu mới có thể phục hồi.

"Không sao chứ, Trần Tự?"

Hứa Khả có chút lo lắng nhìn qua: "Cảm giác từ sáng tới giờ cậu đều không ổn lắm."

Đồng hồ trước bục giảng đã chỉ tới thời gian tan học, giáo viên thu sách, bắt đầu cầm cốc lên uống nước.

Hứa Khả lấy sách bài tập che mặt, nói thầm với Trần Tự: "Trưa nay nhà ăn có món sườn xào chua ngọt giá đặc biệt đấy, chúng mình cùng đi ăn đi, tôi tranh cơm giỏi lắm đấy."

Biết bạn cùng bàn đang an ủi mình, Trần Tự cười cười, vứt hết mấy suy nghĩ khiến tâm trạng xuống dốc trong đầu.

"Được."

Thấy Trần Tự đồng ý, Hứa Khả gật đầu, "Được, vậy hết giờ chúng ta chạy qua đường tắt trong vườn hoa nhé, cậu theo sát tôi đấy."

Đã chuẩn bị kỹ càng, đợi đến khi chuông tan học vang lên, hai người lập tức đi ra ngoài. Hành lang không ít người, bọn họ chen chúc giữa đám đông, Hứa Khả không quay đầu, nghĩ thầm Trần Tự thanh niên lớn đầu như vậy chắc hẳn sẽ không thể để mất dấu mình.

Nhưng chờ đến khi cậu ta chạy thục mạng tới nhà ăn, hổn hển bưng được đĩa sườn xào chua ngọt mới phát hiện, hình như câu ta thật sự không thấy Trần Tự đâu.

Hứa Khả băn khoăn:?

Ô kìa? Đến căng tin mà cũng lạc đường được sao?

Đương nhiên Trần Tự không lạc đường, cậu chỉ bị Quý Thuần Tiêu tóm lại mà thôi. Người trên lối rẽ trong vườn đã thưa dần đi, Trần Tự muốn chạy theo đuổi kịp Hứa Khả nhưng bàn tay lại bất ngờ bị nắm lấy.

Lực kéo không nhỏ khiến Trần Tự nhíu mày, cậu không có bạn bè nào thân đến mức nắm tay thế này. Quay đầu nhìn lên, cậu mới nhận ra đó lại là Quý Thuần Tiêu.

Trần Tự thực sự hơi sửng sốt, khác với dự đoán của cậu, mới sang ngày thứ hai bị đá mà cậu Quý đã chạy tới tìm mình.

Làn da nơi cổ tay bị nắm lấy từ từ nóng lên, Trần Tự ngẩng đầu nhìn sang, Quý Thuần Tiêu im lặng khăng khăng kéo cậu về phía ký túc xá, trong tay dường như đang cầm thứ gì đó.

Sau khi thử rút tay ra hai lần nhưng không thành công, Trần Tự mím môi, "Quý Thuần Tiêu, chúng ta chia tay rồi."

Cậu Quý dường như không hiểu tiếng Trung, "Anh nhớ em thích sườn xào chua ngọt nhỉ."

Trần Tự:...?

Cậu thích sườn xào chua ngọt, nhưng bây giờ hắn nói cái này làm gì?

"Bây giờ chúng ta là người cũ rồi, đừng nên dây dưa nữa."

Quý Thuần Tiêu tiếp tục nhìn dáo dác rồi nói chuyện với cậu: "Hôm nay trời đẹp nhỉ, đẹp hơn hôm qua nhiều."

Ký túc xá cách đó không còn xa, phòng Trần Tự ở tầng một, mắt thấy Quý Thuần Tiêu đẩy cửa định vào trong phòng, Trần Tự không nhịn được muốn ngăn cản nhưng tay bỗng nhiên lại bị nhét vào một hộp cơm.

Màu xanh đậm, in logo hàng hiệu, rất quen thuộc, hộp cơm giống hệt chiếc của Tống Minh.

Lúc này hộp cơm trĩu nặng trên tay tỏa ra nhiệt độ ấm nóng.

"Đây là cái gì?"

Quý Thuần Tiêu nói, "Cơm trưa chuẩn bị cho em."

Trần Tự nhận lầm chủ nhân của những hộp cơm kia suốt năm năm, cuối cùng đợi đến khi cậu được nhận bữa trưa thật sự từ Quý Thuần Tiêu, bọn họ đã chia tay.

Thấy Trần Tự cúi đầu không nói lời nào, Quý Thuần Tiêu lại bổ sung: "Dì nhà anh nấu đấy, dì nấu ngon lắm, anh có thể học dì, chờ sau này..."

Trần Tự không để hắn nói sau này ra sao mà lạnh lùng trả hộp cơm về tay Quý Thuần Tiêu một cách dứt khoát.

"Em nói lại lần nữa, chúng ta chia tay rồi, anh hiểu chưa?"

Trần Tự nhìn chằm chằm người trước mắt, cậu phát hiện dường như Quý Thuần Tiêu sẽ cố tình bỏ qua chủ đề liên quan tới chia tay, giống như những kẻ nịnh bợ trong câu chuyện "Bộ quần áo mới của hoàng đế", dù không được tích sự gì cũng vẫn cố vẽ ra cảnh thái bình miễn cưỡng, giả tạo. Cậu đã nói rõ ràng như vậy nhưng hắn vẫn mắt điếc tai ngơ tiếp tục câu chuyện:

"... Sau này ngày nào anh cũng đưa cơm cho em, thật đấy. Trước đây để Tống Minh giành trước thôi, nhưng giờ em đừng thích cậu ta, anh có thể đưa cơm cho em rất lâu rất lâu nữa, đến khi nào..."

Trần Tự ngắt lời hắn, cậu thở dài rồi nói với giọng bình tĩnh:

"Quý Thuần Tiêu."

"Rốt cuộc anh muốn làm gì?"

Bầu không khí lập tức lại rơi vào im lặng, hương thơm trong hộp cơm sườn xào chua ngọt lặng lẽ tỏa ra.

Quý Thuần Tiêu mười bảy tuổi đã cao hơn mét tám, lúc này hắn cúi đầu nhìn Trần Tự, ngón tay xuôi bên người bối rối chần chừ, muốn ôm cậu lại không dám ôm. Rất lâu sau, trong phòng vang lên tiếng thút thít cố nhịn, giọng nói thiếu niên thường ngày sáng rõ giờ mang theo âm mũi nghẹn ngào.

Hắn nói lí nhí: "Trần Tự, đừng chia tay được không?"

Trần Tự đánh giá quá thấp vị trí của mình trong lòng Quý Thuần Tiêu, cho rằng Quý Thuần Tiêu sẽ không cúi mình trước cậu, thậm chí hắn sẽ không như bây giờ, cầu xin tha thứ mong được tái hợp.

Trải nghiệm này quá mới lạ, cho dù Trần Tự đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng cũng thấy bất ngờ. Cậu gần như chưa từng trông thấy Quý Thuần Tiêu khóc, nhưng từ khi sống lại, cậu đã chứng kiến hai lần trong vòng hai ngày.

Trái tim vẫn nhói lên theo thói quen, nhưng cậu đã có thể kiềm chế bản thân không an ủi, không dỗ dành. Họ đã chia tay, cậu không cần giẫm lên vết xe đổ nữa.

Cuối cùng Trần Tự thở dài, "Đừng như vậy, Quý Thuần Tiêu."

Sau đó cậu đẩy Quý Thuần Tiêu đang cầm hộp cơm ra bên ngoài.

Cửa ký túc xá đóng lại một tiếng lạch cạch, Quý Thuần Tiêu đứng thần người trên hành lang suốt vài phút, thoạt trông như một bức tượng điêu khắc có linh hồn. Mặc dù trước khi tới đã đoán được mọi việc không suôn sẻ nhưng đến lúc thật sự bị Trần Tự từ chối ngoài cửa, cậu Quý vẫn rất khó chấp nhận sự thật.

Trước đây Trần Tự vốn không từ chối hắn bất cứ chuyện gì.

Một lúc lâu sau, trái tim đau nhói của Quý Thuần Tiêu mới trở lại bình thường, hắn đặt hộp cơm trước cửa phòng Trần Tự.

Hắn nhẹ nhàng gõ cửa một cái, "Trần Tự, anh đi đây, cơm trưa để ngoài cửa cho em nhé."

"Cứ cho là... chia tay, em cũng không thể không ăn cơm được."

Nếu người khác dám làm xấu mặt cậu Quý thế này, Quý Thuần Tiêu chắc chắn sẽ cho người đó vào sổ đen trăm năm.

Nhưng đó là Trần Tự mà.

Coi như bị đá, coi như bị từ chối, coi như không còn được yêu chiều đi chăng nữa, Quý Thuần Tiêu vẫn không thể mặc kệ.

Đó là Trần Tự mà.

Quý Thuần Tiêu nhớ mình từng tự xưng là nhà "Trần Tự học", giống như các nhà khoa học nhà thiên văn học nhà địa chất học, đối tượng nghiên cứu khoa học duy nhất của hắn là Trần Tự, Trần Tự là sự nghiệp cả đời hắn yêu quý nhất.

Đã chọn hiến thân thì sẽ không thể tự kiềm chế.

Sau khi bị lạnh lùng từ chối quay lại, Quý Thuần Tiêu vẫn không nhịn được tới gần Trần Tự, im lặng lấy nước tặng hoa, kiên trì đưa cơm trưa tới cho người ta.

Lúc đầu Trần Tự vẫn còn từ chối nhẹ nhàng nhưng nhiều lần lặp lại khiến cậu nghĩ ngợi, có lẽ buộc phải quá đáng một chút mới làm Quý Thuần Tiêu hoàn toàn dừng mấy chuyện này lại.

Trước mắt đúng là cậu chưa có ý định quay lại với Quý Thuần Tiêu, những vấn đề rối rắm giữa hai người họ quá nhiều, không phải chỉ thích là có thể bên nhau.

Nhưng Quý Thuần Tiêu cứ ngày ngày tiếp tục như vậy, Trần Tự sợ chẳng bao lâu mình sẽ mềm lòng. Cậu ấm người trời tự hạ mình đến nước này là đi quá giới hạn rồi. Cho nên, nếu không muốn giẫm lên vết xe đổ thì nhất định phải lấy cứng chọi cứng với Quý Thuần Tiêu.

Trong giờ thể dục buổi chiều, lớp 3 và 12 vô tình trùng tiết nên các thầy giáo tổ chức cuộc thi chạy 1000m.

Vừa hay tin, sân trường lập tức ngập tràn tiếng khóc thê lương.

Trần Tự cũng có chút lo lắng, thể lực của cậu từ trước đến nay đều khá kém, mỗi lần chạy 1000m cậu đều cảm thấy mình như chết đi một lần.

Nhưng chuyện gì tới cũng phải tới, cậu đứng xoay cổ chân ở vạch xuất phát trên đường chạy, tiếng còi bắt đầu vang lên. Tiếng gió rít gào bên tai, cậu không chịu được phải há miệng thở dốc, khoang phổi như bị thiêu đốt, hai chân càng ngày càng nặng nề.

Nhắm mắt cắm đầu chạy không biết phương hướng, Trần Tự chợt nhớ tới những đợt kiểm tra thể chất ở đại học, Quý Thuần Tiêu ngoài miệng dẩu môi chê cậu yếu ớt nhưng lần nào cũng sẽ chạy cùng cậu, ở bên cạnh nhắc nhở Trần Tự cách lấy hơi, cách điều chỉnh tốc độ...

Mấy phút đồng hồ này dường như là mấy phút dài nhất trong cuộc đời đằng đẵng của Trần Tự.

Cuối cùng cũng đến vạch đích, Trần Tự hoàn toàn rụng rời, cậu muốn lết ra bãi cỏ ngồi phịch xuống nhưng cánh tay lại bị kéo lên.

Quý Thuần Tiêu: "Đừng ngồi xuống, phải đi bộ một lát, anh đi cùng em."

Trần Tự dùng chút sức cuối cùng gạt tay Quý Thuần Tiêu, miệng vẫn thở gấp: "Tôi... tự tôi... đi được..."

Quý Thuần Tiêu cụp mắt không ép uổng gì nữa, chỉ chậm rãi đi theo sau cậu mấy bước.

Mấy cậu trai lớp 12 thường xuyên đi theo Quý Thuần Tiêu mua nước rồi đưa cho hắn một chai: "Anh Quý, uống nước này."

Quý Thuần Tiêu nhận lấy, rõ ràng mình cũng rất khát nhưng việc đầu tiên vẫn là tiến lên hai bước.

"Trần Tự, uống nước đi."

Trần Tự chẳng thèm nhìn hắn: "Không cần."

Vừa nãy há miệng hít thở hồng hộc khiến Trần Tự cảm giác cổ họng mình khô khốc, bây giờ mở miệng cũng thấy được giọng nói khàn khàn. Quý Thuần Tiêu nghe vậy liền nhíu mày, cố chấp nhét nước vào tay cậu.

Trần Tự sầm mặt, "Tôi nói rồi, tôi không cần."

"Em cứ uống mấy ngụm đã..."

Quý Thuần Tiêu cau mày nhìn chằm chằm Trần Tự, vẫn còn định khuyên thêm nhưng đã thấy Trần Tự cầm chai nước đến gần thùng rác bên cạnh, ném một đường cung tuyệt đẹp. Nước khoáng rơi bịch một tiếng rất vang trong thùng rác.

Đám đàn em tới đưa nước đều sửng sốt.

Tuy trước đó bọn họ theo anh Quý tới cảnh cáo Tống Minh đã nghe Quý Thuần Tiêu dõng dạc Trần Tự là vợ mình, nhưng dù sao hình tượng cậu ấm Quý Thuần Tiêu mắc bệnh công tử đã khắc sâu trong lòng người, không ai cảm thấy hắn sẽ đổi tính đổi nết vì người yêu hết.

Họ thầm nghĩ, người này làm anh Quý mất mặt như thế là tiêu đời rồi.

Trần Tự không quan tâm tới những ánh mắt kia, cậu hờ hững liếc Quý Thuần Tiêu rồi quay người bỏ đi, chỉ để lại đám con trai vây quanh Quý Thuần Tiêu hoang mang nhìn nhau.

"Anh Quý, anh định làm gì bây giờ?"

Các đàn em xắn tay áo lên chuẩn bị đòi công bằng cho vị đại ca vừa nếm miếng nhục.

Quý Thuần Tiêu nhìn theo bóng lưng Trần Tự, sắc mặt trầm tư trong chốc lát rồi như đưa ra một quyết định trọng đại.

"Anh quyết định..."

Hắn nhắm mắt, các em trai bên cạnh ngừng thở, nghiêng tai lắng nghe khí thế báo thù mãnh liệt như cơn sóng dữ của đại ca.

Vậy mà chỉ thấy anh Quý của chúng nói, "Anh quyết định sẽ làm keo con chó của Trần Tự."