Khế Hôn

Chương 6

Phỉ Ngọc Minh lẳng lặng nhìn dòng tin nhắn hiện trên màn hình điện thoại, suy nghĩ một lát. Chuyện xảy ra ngày hôm nay quả thực nằm ngoài ý muốn của hắn, hơn nữa chuyện này đã làm kinh động đến người kia nếu chuyện này xảy ra lần nữa, cuộc sống của hắn khó tránh khỏi bị đảo lộn.

Suy đi tính lại một hồi, cuối cùng vẫn chưa thể nghĩ ra được cách giải quyết sao cho hợp tình hợp lý, trọn vẹn cả đôi đường. Vậy là, Phỉ Ngọc Minh ném điện thoại vào trong góc giường, quyết định đắp chăn đi ngủ.

Cố Sênh vì chuyện của hắn mà bỏ dở công việc đang làm, sáng mai còn có cuộc họp cổ đông nên y đành phải mang tài liệu về nhà làm. Đến khi Cố Sênh xong việc, chiếc đồng hồ treo trên tường vang lên ba tiếng chuông nhỏ, y mệt mỏi đứng dậy, rời khỏi phòng làm việc trở về phòng ngủ.

Dừng lại trước cửa phòng đang đóng im lìm, y hơi do dự không biết nên vào hay không. Lại sợ vết thương trên người khiến hắn khó chịu không ngủ được, cuối cùng vẫn quyết định vào xem thế nào.

Vừa rồi Cố Sênh có đưa hắn thuốc giảm đau, dường như có chứa thành phần an thần nên uống xong Phỉ Ngọc Minh cảm thấy trong người mệt mỏi và đã đi ngủ từ lâu. Y lặng lẽ lại gần, ngồi xuống bên cạnh mới cẩn thận kiểm tra lại vết thương trên người hắn, những vết thương được xử lý kịp thời nên cũng không có gì đáng ngại.

Cố Sênh thở dài, lắc đầu. Nhẹ nhàng đắp lại chăn cho hắn, quay người rời đi. Nhìn thấy chiếc điện thoại bị hắn ném ở cuối giường, không hiểu vì sao lại đi đến, cầm nó lên xem xét một chút. Vô tình đọc được tin nhắn, không rõ ý tứ trong lời nói đó là gì nhưng hắn không để ý đến, đem điện thoại để trên mặt tủ đầu giường, âm thầm rời khỏi.

...

Có lẽ do tác dụng của thuốc an thần, nên lúc Phỉ Ngọc Minh tỉnh dậy cũng đã hơn mười hai giờ trưa. Hắn chậm chạp mở mắt ra nhìn, thấy chiếc điện thoại được đặt ngay ngắn trên mặt tủ, cảm thấy có điều gì không đúng nhưng lại chẳng biết ở chỗ quái quỷ nào. Đành gác lại chuyện này, bưng mấy vết thương đứng dậy làm vệ sinh cá nhân.

Nhìn tủ quần áo cũng chẳng có mấy đồ, lựa bừa một bộ mặc lên người, Phỉ Ngọc Minh bám vào tay vịn hành lang mà bước xuống dưới nhà. Vừa đúng lúc, lão quản gia từ bên ngoài bước vào, thấy hắn đang chật vật bước từng bước xuống cầu thang, ông vội vàng đi đến. "Cậu chủ, cậu tỉnh rồi sao? Thân thể cậu đang không tốt, sao không bảo người giúp việc dìu cậu xuống?".

Phỉ Ngọc Minh hơi giật mình, quay sang nhìn người bên cạnh. Thấy thái độ khẩn trương của ông, lắc đầu cười đáp lại: "Bác quản gia, cháu có thể tự đi được mà. Bác không cần lo cho cháu đâu ạ".

"Sao có thể như vậy được?". Lão quản gia đỡ lấy, cẩn thận dìu hắn từng bước, lắc đầu nói thêm: "Vết thương của cậu chủ còn chưa lành, nhỡ có xảy ra chuyện gì, chúng tôi biết ăn nói thế nào với cậu ba? Tối qua, cậu chủ làm chúng tôi lo quá. Cả cậu ba cũng lo cho cậu nữa".

"Chuyện, chuyện này là do cháu không tốt. Để mọi người lo lắng rồi". Phỉ Ngọc Minh cảm thấy có lỗi với mọi người, hơi cúi mặt xấu hổ lên tiếng. Lão quản gia thấy hắn như vậy, biết bản thân lỡ miệng, vội vàng xua tay nói: "Cậu chủ không sao là tốt rồi, chúng tôi còn phải nương nhờ cậu chủ nữa. Cậu ngồi đây nghỉ ngơi, lát nữa cậu ba về ăn cơm rồi".

Hắn gật đầu biểu thị đồng ý, lão quản gia sau khi xác nhận cậu chủ không vấn đề gì mới bắt đầu đi làm việc của mình. Phỉ Ngọc Minh mông lung suy nghĩ, vẫn chưa biết nên giải thích với Cố Sênh chuyện tối qua như nào, đúng lúc y lái xe từ bên ngoài trở về, trên tay còn xách một chiếc cặp l*иg cỡ nhỡ bước đến trước mặt hắn.

Phỉ Ngọc Minh không chú ý đến, chỉ nhớ lại tin nhắn tối qua nhận được. Thầm nghĩ, giờ này người kia chắc vẫn chưa tìm ra hắn nên cũng không cần lo lắng gì nhiều. Chỉ sợ đám người đó lại tìm đến mẹ hắn mà thôi, nếu như thế thật có lẽ hắn sẽ chẳng thể toàn vẹn trở về như trước đây nữa. Mệt mỏi đan xen sợ hãi, nếu biết trước tiền nhân hậu quả thế này, ngày đấy Phỉ Ngọc Minh đã không đồng ý với lão ta rồi.

"Cậu tỉnh rồi? Vết thương thế nào, đã đỡ hơn chưa?". Cố Sênh hạ tầm mắt của mình nhìn xuống khuôn mặt tái nhợt, có lẽ hắn đau lắm nhưng chẳng thấy kêu ca câu nào. Da mặt hắn lại mỏng như vậy, đêm qua xảy ra chuyện nên mấy đường máu cứ lộ hằn lên suốt. "Chuyện tối qua, tôi không nhắc lại nữa. Dù gì cậu cũng không sao rồi".

"Ừ, vết thương cũng đỡ hơn rồi. Cảm ơn anh vì chuyện tối qua". Đến bây giờ Phỉ Ngọc Minh mới phản ứng lại câu hỏi vừa rồi, có vẻ đầu óc hắn bây giờ có chút trì trệ nên không theo kịp lời nói của y.

"Ơn huệ gì, chuyện tôi nên làm thôi. Tôi có đem cơm về cho cậu, mau lại đây ăn đi kẻo nguội". Y cẩn thận kiểm tra vết thương vừa lên tiếng, lắc lắc chiếc cặp l*иg đang cầm trên tay. Phỉ Ngọc Minh không nói gì chỉ gật đầu, cẩn thận đứng dậy cùng y vào trong bếp.

Do thân thể hắn không tiện, người giúp việc cũng không có ở đây, Cố Sênh đành tự mình bày biện đồ ăn lên bàn. Mặc dù chờ hơi lâu nhưng Phỉ Ngọc Minh được nhìn thấy bộ dạng này của y, cũng không tồi. Tâm trạng tốt lên vài phần, những việc khác cứ quẳng sau đầu đã, giặc chưa đến cửa không cần vội.

Phỉ Ngọc Minh ngẩn người, nhìn từng đĩa thức ăn được xếp cẩn thận trên bàn mà trong lòng chột dạ. Hắn chăm chăm nhìn những đĩa bày đồ ăn trông thật đẹp mắt lại ngẩng lên nhìn về phía người đối diện, lúc này cả người đã căng như dây đàn, lắp bắp lên tiếng: "Đồ, đồ ăn này là...".

"Là tôi nhờ mẹ cậu, nãy đi qua nên tiện đem về cho cậu". Cố Sênh không nhìn hắn, tự mình gắp một miếng thịt bỏ vào miệng lười nhác lên tiếng. Y phát hiện ra, trong giọng nói của hắn thập phần kinh hãi, đành nói thêm: "Chuyện tối qua tôi không nói với mẹ cậu, chỉ nói với bà là dạo này công ty nhiều việc mà cậu cũng không có thời gian nên nhờ bà nấu hộ vài bữa. Đồ ăn tôi sẽ tự đến lấy hoặc cho người qua, sẽ không phiền đến bà vì thế cậu không cần lo lắng".

Phỉ Ngọc Minh nghe xong thở phào một hơi, tảng đá trong lòng cũng được gỡ xuống, khuôn miệng khẽ cong một chút mà lên tiếng cảm ơn y một câu. Cố Sênh không nói thêm câu gì, tiếp tục dùng bữa. Mấy hôm nay y mải mê công việc nên ăn uống không đúng giờ, thành ra cái dạ dày của y cũng bắt đầu biểu tình rồi.

Phỉ Ngọc Minh cứ như vậy mà ở nhà dưỡng thương, công việc cũng không xảy ra vấn đề gì lớn, nếu có thì Vu Tử Ân sẽ gọi điện hỏi xem nên làm thế nào. Cuối tuần, hắn cùng với Lam La đi uống cà phê, tuy ban đầu Cố Sênh không nói y không cho phép hắn ra ngoài cùng với bạn bè nhưng bản thân suy cho cùng, vẫn cảm thấy không thoải mái.

"Dạo này em có chuyện gì sao? Mấy hôm trước, anh nhắn tin nhưng không thấy em trả lời". Lam La nặng nhẹ lên tiếng cố ý trách móc, nhưng trong giọng nói vẫn thấy được sự lo lắng của anh dành cho hắn.

Phỉ Ngọc Minh nghe xong cũng chỉ cười mà lắc đầu, bản thân hắn cũng chẳng mấy khi có chuyện lớn để giấu mà có thì cũng chỉ là những chuyện gần đây mà thôi, nhưng với tình hình hiện tại vẫn chưa phải lúc, cuối cùng vẫn nên để một thời gian nữa nói sau vậy.

Hắn ngồi im đến nửa ngày trời, mới chịu mở miệng lên tiếng nói chuyện, mà câu đầu tiên lại chính là: "Hợp đồng giữa CRS và MTG, tiến triển thế nào rồi?".

Anh nghe xong cơ hồ muốn nổi giận. Mấy tháng nay, hắn lạnh nhạt với anh thì thôi đi, ngay đến một buổi đi chơi mãi mới có thể hẹn Ngọc Minh ra, cuối cùng câu đầu tiên hắn hỏi lại là về công việc. Lam La không rõ, hắn có thật sự yêu anh hay chỉ muốn đùa giỡn với mình. Anh cố gắng nén cơn giận của bản thân xuống, âm trầm lên tiếng: "Ngọc Minh, em hết yêu anh rồi phải không? Nếu không thì sao em có thể vô tâm với anh như vậy? Anh nghĩ chúng ta nên suy nghĩ lại về mối quan hệ này. Em về suy nghĩ thật kỹ, rồi trả lời anh".

Lam La nói xong, nhanh chóng đứng dậy rời đi. Phỉ Ngọc Minh không nói gì cũng không biện minh cho hành động của mình, đợi đến khi anh rời khỏi tầm mắt, hắn mới nhỏ giọng xin lỗi một câu. Hắn không muốn che giấu bất cứ chuyện gì, nhưng với tình hình hiện tại chỉ còn cách im lặng trước sự tức giận của đối phương mà thôi.

Sau khi dứt khỏi dòng suy nghĩ mông lung của mình, Phỉ Ngọc Minh mới đứng dậy rời đi. Khi bước đến ngưỡng cửa, hắn mới nhận ra hồi sáng là bản thân bắt xe buýt trở về nhà mới gọi Lam La đến đón. Giờ muốn trở về căn biệt thự kia, hắn phải chuyển tuyến đường đi khiến hắn hơi chùn bước. Phỉ Ngọc Minh ngẩng đầu lên vừa vặn nhìn thấy Cố Sênh đang bước ra từ trong chiếc xe màu đen của mình, dường như y cũng nhận thấy sự xuất hiện của hắn nên cầm tập tài liệu mà bước qua.

"Người kia không đưa cậu về sao?". Cố Sênh nhìn xuống đôi mắt màu nâu nhạt, ý tứ thăm dò hiển hiện ngay trên câu hỏi khiến Phỉ Ngọc Minh không biết nên trả lời thế nào. Còn chưa đợi hắn mở miệng lên tiếng, y đã nói thêm: "Nay tôi có hẹn ở gần đây, cậu không phiền thì chờ tôi. Xong việc, tôi đưa cậu về".

Dù gì cũng không còn cách nào tốt hơn, nên hắn nhanh chóng gật đầu đồng ý. Vốn Phỉ Ngọc Minh định vào trong quán đợi nhưng Cố Sênh lại ngại vết thương của hắn không nên đi lại nhiều, đành bảo hắn vào trong xe. Phỉ Ngọc Minh không nói gì, nhận lấy chìa khóa trên tay y, ngoan ngoãn vào xe ngồi đợi.

Tầm nửa tiếng sau, Cố Sênh cùng một người khác bước ra khỏi quán cà phê sang trọng, tay bắt mặt mừng rời đi. Sau khi bước đến chiếc xe màu đen nổi bật trên dãy phố nhỏ, thấy Phỉ Ngọc Minh đã nằm ngủ ở ghế sau. Cố Sênh không tiện đánh thức, chỉ đành lấy ra chìa khóa dự phòng trong túi, nhẹ nhàng mở cửa, lái xe trở về nhà.

Sáng sớm hôm sau, Phỉ Ngọc Minh bỏ ngoài tai lời nói của Cố Sênh, nhất quyết bắt xe buýt đi làm. Mặc dù vết thương trên người hắn sau một thời gian tĩnh dưỡng cũng không còn đáng ngại, nhưng y vẫn không an tâm để mặc hắn tự mình đến công ty như vậy, thế mà người nào đó mặc kệ sự quan tâm của ai kia, vui vẻ xách cặp l*иg tung tăng đi làm.

Đến trưa, Phỉ Ngọc Minh dùng bữa trưa với đồng nghiệp trong phòng. Mặc dù hắn và mọi người không giao lưu nhiều nhưng vẫn có ít thiện cảm, nên đôi khi vẫn có thể ngồi ăn với nhau như này. Đột nhiên ở bên ngoài đại sảnh, có mấy người mặc đồ đen xuất hiện, trên tay còn cầm mấy con dao bản to, trợn mắt nhìn xung quanh.

Cố Sênh nghe tin vội buông đũa xuống, bước ra ngoài xem xét tình hình. Nhưng mấy tên xã hội này không phải dạng người biết nói lý lẽ, dù y có nói gì vẫn cố chấp đứng đó gây rối trật tự. Đến khi có một âm thanh trầm thấp từ đằng sau truyền tới, đám người nọ mới chịu dừng lại.

"Các ngươi đến đây, rốt cuộc là có chuyện gì?".

Mọi người giật mình nhìn xung quanh xem thử, ai ngờ lướt qua một vòng thấy Phỉ Ngọc Minh từ đâu đi tới, đứng trước mặt chúng mặc cho mọi người ngăn cản. Vẫn thái độ bình thản như vậy, nhướng mày nhìn đám người trước mặt, khinh bỉ trong lòng. "Nói đi, các ngươi muốn gì?".

"Thứ mà chúng tôi muốn, nhị Bản thiếu gia liệu có cho chúng tôi được không?".

Dường như chuyện lần trước hắn còn chưa biết sợ, lại muốn đổ thêm dầu vào lửa mà cười khẽ. "Nếu các ngươi vẫn còn nhớ nhị Bản thiếu gia đây, vậy vẫn còn nhớ cách chào hỏi chứ nhỉ? Sao, lâu không gặp nên quên mất rồi?".

Cả đám tái mặt, không dám nói thêm câu nào. Nhị Bản thiếu gia hắn, trước dưới một người trên cả đám người họ, có ai dám động đến. Giờ tự đến gây chuyện, bị người ta chào hỏi như vậy, chẳng có người nào lại cả gan muốn rước họa vào thân. Đành ngậm miệng, cun cút lui xuống.

Vừa vặn, một người đàn ông trung niên đang bước về phía này. Người này thân mặc bộ vest trắng, trông cực kỳ bỏng bảy. Đám người nọ vội cúi đầu: "Đại ca". Lão đại ca này, nhìn trông còn giống phú ông hơn. "Phỉ Ngọc Minh, lâu rồi không gặp. Ngươi vẫn khỏe chứ?".

Phỉ Ngọc Minh không mấy bất ngờ khi gặp người nọ, dù sao cũng đã đọc tin tức nên việc lão đến tìm cũng chỉ là ngày một ngày hai. Hơn nữa, mấy hôm trước, chẳng phải chính lão là người gửi tin nhắn đến sao. Ánh mắt hắn khẽ cong, nhìn người kia đáp lại: "Nhờ diễm phúc của ngài, tôi vẫn còn tốt lắm. Có điều, lần này ngài đích thân đến đây chắc không phải chỉ để hỏi thăm thôi đâu. Đúng chứ, Bạch Tử Y?".

"Vẫn là ngươi thông minh". Bạch Tử Y châm điếu thuốc trên tay, vui vẻ tán thưởng người nọ. "Lần này ta đến, là muốn đòi nợ. Muốn ngươi trả lại ta cả tình lẫn công".

Phỉ Ngọc Minh nhàn nhạt cười nhìn lão một hồi, phẩy phẩy tay để khói thuốc bay đi chỗ khác. Nhắc mới nhớ, cái mạng này có con chó nào nhặt về không biết, chứ đâu phải lão, muốn trả cũng chẳng phải trả cho lão già đầu này. "Ngài muốn tôi trả nợ cũng được. Nhưng phải nói rõ, chuyện ngày trước, không phải do tôi làm".

Hắn nhìn sắc mặt của người nọ không tốt, nhưng cũng không có ý thương lượng. Dù sao Bạch Tử Y đã tìm đến đây, chắc chắn sẽ không bỏ đi nếu không có câu trả lời. Nhưng Phỉ Ngọc Minh lại không muốn y biết chuyện này, dù sao đây chỉ là một trong những đoạn mắt xích nhỏ trong cuộc đời của hắn, Cố Sênh không nên biết thì hơn.

Vốn dĩ hắn định mời Bạch Tử Y đến nơi khác nói chuyện nhưng Cố Sênh ngăn lại. Mặc dù y không hiểu chuyện gì, nhưng cũng đoán ra được phần nào vấn đề và cả tin nhắn trước đây nữa. Vì thế mà Cố Sênh muốn biết, cuối cùng hắn đắc tội với ai để tối đó trở thành bộ dạng thảm thương đến như vậy.

"Không phải ngươi, thì là ai đây?". Bạch Tử Y mãi sau mới lên tiếng, lão không cần quan tâm chỗ này là nơi nào, cũng chẳng cần biết nơi đây có bao nhiêu người, cứ như vậy mà vạch tội hắn. "Nhị Bản thiếu gia, à không, Phỉ Ngọc Minh. Năm đó ta tin tưởng ngươi, giao con trai và con gái cho ngươi dạy dỗ. Là vì ta không muốn hai đứa nhỏ đi theo con đường của ta, mới nhờ ngươi kèm cặp chúng nó trở thành một người có tài và tránh xa chốn giang hồ hiểm ác này. Ta từng coi ngươi là em trai của mình, trên dưới đều gọi ngươi một tiếng nhị Bản thiếu gia. Vậy còn ngươi, ngươi đã làm gì?".

Lão rống lên từng đợt, trong giọng nói mang theo sự run rẩy và lo sợ của bản thân mình. Ánh mắt căm hận nhìn người con trai trước mặt, sáu năm trôi qua, lão vẫn không hiểu được, rốt cuộc tại sao lại vậy. Rõ ràng, bản thân đã đối xử tốt với hắn như thế, vậy mà tại sao...

"Nếu không phải ngươi, thì còn có thể là ai? Ngươi nói đi, là ai?". Bạch Tử Y bước đến, nắm lấy cổ áo của Phỉ Ngọc Minh, phả từng cơn tức giận của mình lên người hắn. Đúng, hắn đáng phải chịu những việc thế này, hắn đáng bị như vậy. "Mấy năm ở tù, ta cứ suy nghĩ mãi vẫn không rõ ai đã phản bội lại ta. Sau này nhận được tin, ngươi, chính ngươi, Phỉ Ngọc Minh ngồi lên vị trí này, ta đã hiểu ra mọi chuyện rồi.

Là ngươi đã phản bội lại ta, là ngươi thèm khát vị trí này nên mới cố ý hãm hại ta và mọi người. Ngươi nghĩ rằng, ngươi thông đồng với cảnh sát thì ngươi sẽ thoát khỏi ta hay sao? Không, Phỉ Ngọc Minh, ta nói cho ngươi hay, dù tay ngươi không nhúng chàm nhưng quá khứ dơ bẩn này, ngươi vĩnh viễn sẽ không rửa sạch được".

Là thế, hóa ra là vậy. Cuối cùng Cố Sênh cũng đã hiểu, ngày đấy tại sao hắn vội vàng bỏ đi như thế rồi lại trở về với thân thể đầy máu của mình. Rốt cuộc, những nghi vấn trong lòng y cũng đã được giải đáp. Chỉ là, tại sao hắn không giải thích? Rõ ràng, hắn không sai tại sao không nói ra.

Mà mọi người xung quanh đều ngạc nhiên nhìn người con trai đang chật vật đứng giữa đại sảnh, không một ai nghĩ cũng chẳng có ai ngờ, Phỉ Ngọc Minh đã từng giao du với đám xã hội đen. Cho dù hắn chưa có làm gì nhưng đối với họ, hắn đã chẳng còn là một người như trước đây nữa. Tất cả mọi người, trừ Cố Sênh, Mạc Khiết Thần và Vu Tử Ân, đều nhìn hắn bằng con mắt khác.

Mặc cho những âm thanh xì xào bàn tán xung quanh, Phỉ Ngọc Minh vẫn nghiễm nhiên đứng đó, khuôn mặt không đổi sắc. Cẩn thận gỡ tay lão ra khỏi cổ áo mình, nhẹ nhàng nói: "Ngài thông minh như vậy, tôi nghĩ ngài phải biết rõ, người liên kết với đám người Hiên Tử để kéo ngài xuống là ai rồi chứ. Ngày đó, chẳng phải Hiên Tử đang nhăm nhe địa bàn của ngài còn gì? Hơn nữa sau khi trở về, ngài vẫn chưa nhận ra trong đám người của mình đang thiếu mất ai sao?".

"Thiện Canh...". Bạch Tử Y sững người lên tiếng, lão chưa từng nghĩ đến cái tên này. Rõ ràng là cánh tay phải của lão, vậy mà tại sao...

"Những chuyện sau đó, có lẽ tôi cũng không cần phải nói nữa rồi". Hắn thở dài, bất lực lên tiếng. Nhìn khuôn mặt già nua của lão, tâm trạng không rõ là vui hay buồn. "Vì không muốn Hiên Tử chiếm được lợi ích nên tôi mới phải ngồi vào vị trí này chủ trì đại cuộc. Để sau này khi ngài trở về, mọi thứ vẫn sẽ còn đó".

Phỉ Ngọc Minh nói xong quay người trở về phòng, mọi chuyện dù sao cũng đã kết thúc rồi. Nói ra hết cũng coi như giải thoát cho chính bản thân mình, không cần phải dày vò bởi quá khứ đen tối đó nữa. Khi chuẩn bị bước vào thang máy, hắn như có như không buông lại một câu: "Bạch Hạc và Bạch Kiểm, hiện vẫn đang sống tốt. Nếu muốn có thể tìm đến Chu Hồng, cậu ấy sẽ đưa địa chỉ cho ngài".

Nói rồi bước vào bên trong thang máy, hắn không ngoảnh đầu lại. Bạch Tử Y hiểu rõ, nếu hắn đã nói như vậy cũng đã đến lúc hạ màn rồi. Dù sao cũng là lão hiểu lầm vẫn nên tạ lỗi với hắn một chút. Vậy là quay sang người bên cạnh, nhỏ giọng nói vài câu. Cuối cùng, dẫn người rời khỏi.

Vu Tử Ân cùng mọi người quay trở về phòng, lại thấy hắn ngồi làm việc của mình. Sau chuyện ngày hôm nay, có lẽ thái độ của mọi người sẽ không còn được như trước. Mà Phỉ Ngọc Minh nào có quan tâm, chỉ chăm chú làm việc của mình, cố gắng hoàn thành nốt công việc của bản thân là được rồi, đâu còn tâm trạng đến những việc khác nữa.

"Cậu, cậu không sao chứ?". Vu Tử Ân kéo ghế ngồi cạnh, mặc dù vẫn đề phòng hắn nhưng không thể không lo lắng. Phỉ Ngọc Minh quay sang vui vẻ xoa đầu cậu mà nói: "Mình không sao, đừng lo. Với cả báo cáo hôm nọ cậu bảo, mình sửa xong rồi. Về kiểm tra mail đi, mình đi nộp báo cáo đây".

Phỉ Ngọc Minh nói rồi, cầm bản báo cáo vừa mới in xong, nhanh chóng ra ngoài. Mọi người thấy hắn vừa rời đi, đã lên tiếng trách mắng cậu: "Vu Tử Ân, cậu quan tâm đến cậu ta làm gì? Không thấy cậu ta là loại người gì sao?".

"Tôi thấy có làm sao đâu. Ai mà chẳng có quá khứ chứ, hơn nữa cậu ấy cũng đâu có làm gì". Vu Tử Ân mặc dù tức giận nhưng vẫn hòa hoãn lên tiếng, dù sao trong phòng ngoài hắn ra, cậu cũng chẳng có nổi một người bạn nào. "Hơn nữa tôi chỉ biết bây giờ, trong phòng chỉ có cậu ấy quan tâm tới tôi mà thôi. Còn mọi người thì...".

...

Phỉ Ngọc Minh biết chuyện vừa rồi đã làm kinh động đến cấp trên, nhưng công việc thì vẫn phải làm. Hắn hít một hơi thật sâu, mới đưa tay lên gõ cửa. Bên trong mãi sau mới vọng ra hai chữ: "Mời vào".

Hắn xoay nhẹ tay nắm cửa, lại thấy cả Cố Sênh lẫn Mạc Khiết Thần đang ngồi đó. Mặc dù hai người họ không nhắc gì đến chuyện vừa rồi, nhưng trong lòng vẫn vô cùng khẩn trương.

"Trưởng phòng Mạc, đây là báo cáo anh cần. Nếu không còn...".

Hắn còn chưa nói xong, điện thoại trong túi đã reo lên, Phỉ Ngọc Minh không ngại, lập tức tiếp nhận cuộc gọi. "Chu Hồng, vết thương đã đỡ hơn chưa? Chuyện hôm đấy mình không nên lôi cậu vào, là mình không tốt".

Hắn cầm lên chiếc bút máy được đặt trên giá đỡ, chợt nhớ lại chuyện xưa. Khóe miệng bất giác mỉm cười, vừa nghe người bên kia nói chuyện vừa nghịch chiếc bút trên tay, có chút cao hứng. "Ừ, chuyện kia giải quyết xong rồi, không cần lo. Bạch Tử Y sớm muộn sẽ đến tìm cậu, khi đó cứ trực tiếp đưa địa chỉ mấy đứa nhỏ cho lão là được. Vậy nhé, mình còn chút việc, gặp cậu sau".

Đến khi Phỉ Ngọc Minh tắt máy, Mạc Khiết Thần cũng đã đọc xong báo cáo, mặc dù không vấn đề gì nhưng còn chuyện vừa rồi...

Anh vốn định lên tiếng hỏi xem thế nào, nhưng Cố Sênh ngồi bên cạnh ho khan một tiếng. Mạc Khiết Thần quay sang nhìn y, lại không thấy người này có biểu hiện gì đang ốm. Lắc đầu cười thầm.

"Báo cáo ổn rồi, không cần phải sửa thêm nữa". Mạc Khiết Thần lấy lại chiếc bút máy trên tay hắn, vừa nói vừa ký tên xuống tờ giấy trước mặt. "Cậu... Hôm nay nghỉ sớm đi, vết thương còn chưa lành hẳn đâu".

Phỉ Ngọc Minh nghe xong, quay sang nhìn người kia một cái. Nhưng không thấy Cố Sênh phản ứng lại, chỉ đành thở dài bỏ đi.