“Lộ Lộ, ngoan nào, cho bố xem ngực của con đi.”
Tần Lộ Lộ bị ép vào góc, chiếc váy cưới nhỏ bị xé toạc xuống một nửa. Cô dùng tay che ngực lại, cơ thể dần trở nên căng thẳng.
Mà Triệu Thanh Yến lại rất thong thả, cánh tay rắn chắc của ông chống bên tai cô, vây kín không một kẽ hở.
Tần Lộ Lộ cao một mét sáu lăm nên cũng không phải thấp bé gì, nhưng cơ thể người đàn ông này lại cao lớn như vậy, nếu so sánh thì cô chỉ là một con thỏ nhỏ yếu ớt.
Tần Lộ Lộ cắn môi, hơi thở pha trộn mùi hormone nam khiến cô không thở nổi, đã vậy ánh mắt dâʍ đãиɠ của ông làm tim cô càng đập nhanh hơn.
“Bố… Đừng như thế…” Cô tránh ánh mắt của ông.
Kể từ hôm nay, Triệu Thanh Yến là cha của chồng mới, là bố chồng của cô.
Nhưng trên thực tế từng có thời gian cô quan hệ lσạи ɭυâи với Triệu Thanh Yến.
Khi đó, cô vừa xác nhận mối quan hệ của mình với Triệu Lăng Hiên và đến nhà họ Triệu làm khách.
Đêm đó, Triệu Lăng Hiên đi uống rượu với vài người chú bác, cô đã bị Triệu Thanh Yến dụ lên giường và ông muốn phá trinh của cô.
Một cô gái mới lớn khờ dại như cô gặp được Triệu Thanh Yếu đẹp trai, tài giỏi, lại biết dỗ dành chuyện chăn gối, là một người chú ân cần dịu dàng, tất nhiên Tần Lộ Lộ đã nhanh chóng phải lòng ông.
Sau đó bọn họ phát triển quan mối hệ ngầm sau lưng Triệu Lăng Hiên. Thỉnh thoảng, Triệu Thanh Yến sẽ gọi Tần Lộ Lộ ra ngoài qua đêm, sau mỗi lần làm như vậy đều tặng cô một vài món quà nhỏ.
Nhưng kể từ khi đính hôn với Triệu Lăng Hiên, họ đã dừng liên lạc với nhau.
Tần Lộ Lộ từng nghĩ Triệu Thanh Yến là người có chừng mực.
Nhưng tối nay là đêm tân hôn của con trai ông, ông muốn làm gì vậy chứ?
Tần Lộ Lộ đã thẳng thừng từ chối nhưng Triệu Thanh Yến lại không quan tâm.
Ông cúi đầu áp trán vào cô gái nhỏ, nhẹ nhàng cọ xát đôi môi dày của mình vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
“Bé con à, con có biết bố nhớ con đến nhường nào không?”
“Đừng... Đừng như vậy. Lăng Hiên sẽ đến đây nhanh thôi. Anh ấy sẽ phát hiện ra mất…” Tần Lộ Lộ căng thẳng đến mức cả người run bần bật.
“Đừng sợ, không sao đâu, có ba ở đây rồi.”
Triệu Thanh Yến vừa nói vừa dùng một tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Tần Lộ Lộ rồi ấn vào giữa háng ông.
Ông nâng hông lên theo bản năng, phần thịt mềm dưới bụng dần cứng lại.
Tần Lộ Lộ biết ông muốn nên liền đưa tay đẩy ra, không ngờ bộ quần áo rách tươm trên ngực cô rơi xuống, để lộ bầu vυ' trắng như tuyết ra ngoài.
Hơi thở của cả hai đều dừng lại, giây tiếp theo Triệu Thanh Yến cúi đầu, vùi gương mặt tuấn tú vào ngực cô rồi hít một hơi thật sâu.
“Ngực của Lộ Lộ đã lớn hơn rất nhiều. Con đã quan hệ với Tiểu Hiên chưa?” Triệu Thanh Yên hỏi, giọng điệu xen phần chua chát.
“Chưa… Chưa có... Ưm, anh ấy đã nói rằng đợi sau khi kết hôn mới làm.” Tần Lộ Lộ nhẹ nhàng thở dốc.
“Vậy cũng không khác nhau lắm.” Triệu Thanh Yên cười khúc khích: “Mấy ngày nay con có nhớ bố không? Có nghĩ đến bố lúc thủ da^ʍ không?”
“Đừng nói nữa... Đừng nói nữa, bây giờ con là vợ của Lăng Hiên…” Tần Lộ Lộ sắp khóc, đưa tay đẩy đầu người đàn ông này ra.
Triệu Thanh Yến không hề nhúc nhích, ngược lại còn cắn vào vυ' cô rồi mυ'ŧ thật mạnh.
“A, ưm!” Cơ thể Tần Lộ Lộ cực kỳ nhạy cảm, càng không thể kháng cự trước sự đυ.ng chạm Triệu Thanh Yến, vì vậy nhịn không được mà kêu lên.
Cô nhanh chóng hối hận vì chính âm thanh này lại khiến cô lo lắng nhất.
“Lộ Lộ? Em có sao không?” Cửa phòng đột nhiên có tiếng gõ vang, giọng nói đầy lo lắng của Triệu Lăng Hiên từ ngoài cửa truyền vào.
“Lăng, Lăng Hiên, a!” Tần Lộ Lộ đang muốn trả lời, nhưng ai ngờ bàn tay thô to của Triệu Thanh Yến lại luồn thẳng vào trong váy cô. Sau khi đẩy qυầи ɭóŧ của cô sang một bên thì đâm một ngón tay vào trong rồi bắt đầu chọc ngoáy không ngừng nghỉ.
“A, không!”
“Lộ Lộ!” Triệu Lăng Hiên nghe thấy tiếng hét chói tai của cô vội vàng mở cửa bước vào.
Vừa vào cửa anh đã nhìn thấy vợ mới cưới của mình đang bị Triệu Thanh Yến bế lên, đè vào chiếc giường tân hôn màu đỏ tươi mà không một lời giải thích.
Váy của Tần Lộ Lộ bị kéo lên cao, để lộ cặp đùi trắng bóng và cặp mông nhỏ nhắn săn chắc.
Ngay cả bản thân Triệu Lăng Hiên cũng mới nhìn thấy khung cảnh quyến rũ này một lần.
“Bố, bố đang làm gì vậy?” Triệu Lăng Hiên nắm chặt tay.
Váy cưới của Tần Lộ Lộ rách tơi tả, hơn nữa với tư thế này anh không thể không biết chuyện gì đã xảy ra.
“Tiểu Hiên, đóng cửa lại đi.” Giọng Triệu Thanh Yên chắc nịch, đã vậy còn không thèm ngẩng đầu lên.
Ông xé quần áo của Tần Lộ Lộ ra, trên người cô chỉ còn lại một chiếc qυầи ɭóŧ, sau đó lại tháo cà vạt của mình xuống rồi dùng nó trói tay cô ra sau lưng.
“Lăng Hiên… Thật xin lỗi…” Tần Lộ Lộ tóc tai rối bời, nằm nghiêng trên giường. Cô nhắm mắt lại, một giọt nước mắt từ từ trượt xuống.
“Bố, đừng làm như vậy…” Hai mắt Triệu Lăng Hiên đỏ hoe, hạ giọng cầu xin.
Anh chỉ biết đứng bên giường nhìn vợ mình bị cưỡиɠ ɧϊếp chứ không đủ can đảm bước đến ngăn cản.
Kết quả như vậy, vốn đã được định sẵn ngay từ đầu, không phải sao?
Triệu Thanh Yến cởi cúc quần trước mặt con trai, giải phóng dươиɠ ѵậŧ dày cộp ra, qυყ đầυ to lớn cọ xát vùиɠ ҡíи của Tần Lộ Lộ qua lớp qυầи ɭóŧ mỏng.
“Tiểu Hiên, không phải con quên quy tắc rồi chứ.” Triệu Thanh Yến cảnh báo, ông liếc nhìn con trai mình và ra hiệu cho Triệu Lăng Hiên ra tay.
Triệu Lăng Hiên nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của Tần Lộ Lộ, anh hít một hơi thật sâu và bắt đầu cởϊ qυầи áo.