Đầu giờ thân, Ninh Xu ngồi ngay ngắn trên ghế trong đình nghỉ chân yên tĩnh.
Nàng cách hai cha con Tạ gia không xa, chỉ khoảng mười bước chân. Tạ Dữ đang dạy Tạ Tri Hạnh lại bài học cưỡi ngựa hồi sáng, đây là vòng chạy cuối cùng, chạy xong thì chơi thả diều.
Nàng che miệng, vụиɠ ŧяộʍ ngáp một cái.
Xuân buồn ngủ, hạ thiếu ngủ, thu gà gật, đông ngủ vùi, bí ẩn của bốn mùa.
Tỳ nữ dâng trà trên bàn, trong bộ Tuế Hàn Tam Hữu có ba chén trà, một chén đặt vào trước mặt Ninh Xu.
Đúng lúc cần uống trà để xua tan cơn buồn ngủ. Thấy Ninh Xu vươn tay định cầm, tỳ nữ biến sắc, vừa định nhắc nhở thì ngón tay của nàng đã bị bỏng.
Nangf lập tức rút tay ra, ngón tay vội xoa vào dái tai.
Tỳ nữ hơi ngượng ngùng nói:
"Ôn cô nương, trà này đang còn nóng, phải đợi một lát mới uống được."
Ninh Xu đáp:
"Ừ."
Ninh Xu bị bỏng, nàng lấy lại tinh thần, cũng hiểu vì sao trà lại nóng như vậy, tất nhiên là vì Tạ Dữ và Tạ Tri Hạnh vẫn còn đang cưỡi ngựa, tỳ nữ bấm đốt ngón tay canh chuẩn thời gian pha trà trước, chờ bọn họ trở về là có thể uống được trà vừa đủ độ nóng ngay lập tức.
Trải qua một buổi sáng, người hầu trong trang viên đều đã biết thân phận của Ôn Ninh Xu, chắc tỳ nữ cũng không nghĩ tới một cô nương ăn nhờ ở đậu như nàng lại dám không chờ Hầu gia mà uống trà trước.
Ninh Xu tiếp tục đưa ngón tay xoa vào dái tai.
Đây là hành động nhỏ của nàng khi bị bỏng.
Tỳ nữ vốn tưởng Ninh Xu sẽ tức giận, nhưng nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của nàng, trong lòng cảm thấy hơi áy náy, lập tức nói:
"Để ta pha cho cô nương chén khác."
Ninh Xu mỉm cười, nàng không có ý định níu mãi lấy chút chuyện này, đáp:
"Không sao, ta đợi trà nguội một chút là được."
Rồi nàng hỏi tiếp:
"Ở đây có nước lạnh không?"
Tỳ nữ: "Mời cô nương đi theo ta."
Nàng dẫn Ninh Xu vòng ra con đường phía sau đình, ở đây có một cái giếng cạn, tỳ nữ chủ động múc nước cho nàng rửa tay.
Ngón tay bỏng rát đột nhiên gặp làn nước mát lạnh, một chút đã cảm thấy thoải mái dễ chịu.
May mà chỉ chạm vào một chút đã rút ra, không nghiêm trọng lắm.
Ninh Xu ngâm tay một lát, rồi quay lại trong đình tiếp tục đợi, lúc này lại thấy một tỳ nữ cao gầy khác đi đến, trên tay cầm một hộp cao Ngọc Cơ hình tròn.
Tỳ nữ cao gầy trừng mắt nhìn tỳ nữ sau lưng Ninh Xu, với nàng lại đổi sắc mặt ngay lập tức:
"Ôn cô nương mau ngồi xuống, chân tay Tiểu Hoàn vụng về làm cô nương bị bỏng, vậy mà còn không nhanh chóng đi lấy cao trị thương."
Tiểu Hoàn cúi thấp đầu.
Ninh Xu lắc đầu, bình tĩnh nói: "Không phải chuyện lớn gì, cũng tại ta không để ý."
Nàng vừa xử lý sơ qua, tay không còn đau nữa, nhưng tỳ nữ cao gầy vẫn nhất quyết thoa thuốc tốt cho cô, rồi pha trà lại lần nữa, sau đó mới mang theo tỳ nữ Tiểu Hoàn lui ra.
Ninh Xu tự hỏi liệu thái độ của những người tỳ nữ này có phải đã trở nên cẩn thận hơn hay không.
Được rồi, dù sao nó cũng không phải chuyện xấu.
Nàng nhấp một ngụm trà, thoải mái nheo mắt.
Bên kia, sau khi tỳ nữ cao gầy lớn kéo Tiểu Hoàn rời xa khỏi đình, nàng mới nói:
"Vừa rồi là do Hầu gia sai ta đưa cao Ngọc Cơ đến đình."
Sắc mặt Tiểu Hoàn tái nhợt: "Hầu gia, Hầu gia thấy rồi sao! Hầu gia lại quan tâm Ôn cô nương vậy sao?"
Tỳ nữ cao gầy nói:
"Ai bảo ngươi qua loa, sau này phải toàn tâm toàn ý hầu hạ! Cũng may cô nương này rất dễ đối phó, nếu không, ngươi cũng đừng bao giờ nghĩ đến việc ở lại trang viên của Trấn Bắc Hầu nữa!"
Tiểu Hoàn vội vàng vâng dạ nghe lời.
Ở bên kia, Tạ Tri Hạnh nhảy xuống ngựa, Tạ Dữ mang theo Tạ Tri Hạnh vào trong đình, tay Ninh Xu không sao cả, nên đã lau cao trị thương đi.
Nàng và Tạ Tri Hạnh cầm dây diều chơi đùa, hai người nói cười vui vẻ.
Trên thực tế, chủ yếu là Tạ Tri Hạnh nói, nàng lắng nghe, hoặc đồng ý, hoặc hỏi những điều mình thắc mắc.
Không cố ý chiều chuộng, không giả vờ nịnh nọt, cũng không qua loa cho có.
Có lẽ đây là lý do tại sao Tạ Tri Hạnh thích nàng.
Tạ Dữ hơi nhướng mày, đôi mắt hẹp dài dán chặt vào vành tai của Ninh Xu, nàng không đeo hoa tai, vành tai bên phải trắng nõn, bên trái có chút đỏ, lại giống như màu hồng phấn của cánh hoa đào.
Đó là do lúc nàng bị bỏng đã vô thức xoa lên.