Viện Lạc Yên, trong thư phòng.
Mành trúc cửa sổ cuốn lên một nửa, hôm nay trời nổi gió lớn, vài cánh hoa không biết tên bị cuốn bay rơi xuống bàn bên cửa sổ, ngay lập tức, một tỳ nữ áo hồng lau sạch.
Nàng quay người lại, một tỳ nữ khác đang bưng một cái khay đặt một bộ ấm trà bằng sứ trắng hoa văn tùng bách, hương trà vừa ngọt vừa thanh mát đặc trưng tỏa ra bốn phía.
Tỳ nữ khoanh tay lui ra ngoài.
Tạ Dữ làm động tác mời: "Tiên sinh, mời ngồi."
Phó lão tiên sinh vén vạt áo lên rồi ngồi xuống.
Mỗi tháng một lần, Tạ Dữ đều sẽ mời Phó lão tiên sinh đến ôn chuyện, đương nhiên là vì Tạ Loan.
Tạ Dữ đã đọc qua những bài luận của Tạ Loan, hắn xuất thân võ tướng, nhưng không chỉ đọc mỗi binh thư, chưa kể đánh trận còn là một môn học vấn, tất cả đều có liên quan đến nhau, nên trong bụng hắn cũng có đủ mực.
Vừa nhìn đã thấy chữ của Tạ Loan đã mạnh mẽ và sâu sắc hơn, câu từ cũng không còn nói hươu nói vượn nữa.
Lông mày hắn giãn ra: "Đúng là có tiến bộ."
Cái gọi là "tiến bộ" này khó có thể nói là có thể vượt qua kỳ thi tú tài trong khoa cử, chỉ là khi đặt trên người Tạ Loan đã là rất tốt rồi, dù sao thì châu ngọc trong Hầu phủ đã ở phía trước, võ có Tạ Dữ, văn có Tạ Kỳ, Tạ Loan chỉ cần sống tự do tự tại là được.
Tạ Dữ muốn Tạ Loan đọc sách để tránh cho hắn biến thành một tên hoàn khố từ đầu đến chân, nhưng cũng không bắt hắn phải tham gia khoa cử, hắn có thể viết luận là đã đủ rồi.
Sau khi Tạ Dữ tiễn Phó lão tiên sinh về, lúc quay lại, hắn đã thấy Tạ Tri Hạnh đang ngồi trên bậc thang, bím tóc tiểu cô nương được thắt phức tạp và xinh đẹp, còn dùng một sợi dây màu hồng phấn quấn quanh bím tóc.
Nghe thấy tiếng bước chân, tiểu cô nương ngẩng đầu lên.
Tạ Dữ hỏi: “A Hạnh, có chuyện gì?"
Tạ Tri Hạnh đứng dậy, tay vân vê vạt áo, nhỏ giọng nói: "... Con làm diều giấy với A Xu tỷ tỷ."
Đoạn thời gian trước, Tạ Tri Hạnh làm diều giấy ở chỗ Ninh Xu, tiểu cô nương rất vui vẻ, Ninh Xu có hỏi cô bé: "Đây là diều giấy do muội tự làm, muội muốn chơi diều với ai?"
Tạ Tri Hạnh có chút chán nản: "Muội muốn chơi với phụ thân, nhưng mà... quên đi."
Lúc trước Tạ Tri Hạnh muốn phụ thân chơi cùng mình, nhưng Lương thị luôn có chuyện tìm phụ thân, dù cuối cùng không phải phụ thân không chơi với nàng, chỉ là bên cạnh sẽ có thêm Tạ Tri Đào.
Phụ thân cũng là phụ thân của nàng ta, không phải của mình nàng.
Sau đó, Tạ Dữ đi Tây Bắc, số lần hai cha con gặp nhau mỗi năm có thể đếm trên mười đầu ngón tay, Tạ Tri Hạnh cũng không còn ầm ĩ đòi Tạ Dữ chơi với mình nữa.
Nhưng điều đó không có nghĩa là nàng không muốn.
Ninh Xu chọc má tiểu cô nương, nói:
"Muội còn chưa có đi hỏi mà."
Cuối cùng, Tạ Tri Hạnh bị Ninh Xu thuyết phục, nên bây giờ nàng nhìn Tạ Dữ, trong mắt không giấu vẻ mong chờ.
Lòng Tạ Dữ mềm nhũn, bất giác nở nụ cười: "Được rồi, phụ thân dẫn con đi."
Tạ Tri Hạnh mở to hai mắt, vui sướиɠ nhảy lên: "Vậy con có thể mang theo những người khác không?"
Nghĩ đến gần đây Tạ Loan khắc khổ học tập, Tạ Dữ gật đầu:
"Có thể, chúng ta cùng Tam thúc đến trang viên ở ngoại ô kinh thành chơi, nghỉ ngơi thư giãn thật tốt."
Đôi lông mày nhỏ của Tạ Tri Hạnh nhăn lại, nàng muốn mang Ninh Xu đi, nhưng Tam thúc lại ghét Ninh Xu, nếu hắn cũng đi, Ninh Xu phải làm sao?
Đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, con ngươi nàng đảo tròn, khẽ nói: "Nhưng mà Tam thúc... Tam thúc có chuyện phải làm mà!"
Tạ Dữ cảm thấy kỳ lạ, hai năm nay Tạ Loan không đưa Tạ Tri Hạnh đi chơi nhiều lắm, không biết hắn có chuyện gì, chắc Tạ Tri Hạnh biết gì đó.
Tạ Tri Hạnh vừa chà chà chân vào bậc thềm vừa nói: "Con nghe Tam thúc nói thúc muốn tìm người kết toán tiền bạc, à, đúng rồi, phu tử biết nhìn chữ đoán người nên thúc phải tìm người có thể bắt chước được nét chữ."
Nói xong một hơi, phía sau lưng nàng như phát sốt lên.
Đây là ý gì, Tạ Dữ còn không hiểu sao? Trong chớp mắt, mặt hắn tối sầm lại, sai bà tử đến viện Phùng Thời gọi Tạ Loan qua đây.
Tạ Loan bẩm sinh có trực giác mách bảo, cảm thấy không tốt lắm, trên đường đến gặp Tạ Tri Hạnh bèn thấp giọng hỏi: "Con có biết đại ca gọi thúc qua có chuyện gì không?"
Tạ Tri Hạnh cắn môi: "Ta không biết."
Không còn cách nào khác, Tạ Loan đành phải cắn răng nhắm mắt bước vào thư phòng.
Một lát sau, trong phòng truyền ra tiếng mắng của Tạ Dữ: "Đệ lại dám tìm người viết luận thay? Ngày thường ta nói với đệ như thế nào, không được dùng mánh lới để lừa trên dối dưới, trong đời người quý nhất là trong sạch..."
Tạ Tri Hạnh đứng ở ngoài phòng, kiễng chân nghe một hồi mới chạy đi tìm Ninh Xu.