Trong viện Lạc Yên, mấy bà tử vừa đi tìm Tạ Tri Hạnh khắp nơi vừa gọi: “Hạnh tỷ nhi, ngài ở đâu?”
“Hạnh tỷ nhi, đừng đùa giỡn nữa, Hầu gia sắp trở về rồi!”
“Hạnh tỷ nhi!”
Trong viện Lạc Yên, từ chính đường đến cửa Bảo Bình là thư phòng và phòng của Tạ Dữ, còn lại những gian phòng liền kề nhau ở bên trái hướng về phía đông là chỗ ở của nữ quyến.
Tạ Tri Hạnh cở trong thiên phòng phía tây, đó là nơi mẫu thân nàng từng ở. Lương Thị và hai con gái của nàng ta thì ở tại thiên phòng phía đông. Giữa hai gian phòng cách nhau một vườn hoa, ngày xuân hương hoa cỏ thoang thoảng bay vào mũi, không gian yên tĩnh.
Tạ Tri Hạnh đang núp dưới tàng cây.
Nàng từng nghe ma ma nói, mẫu thân của nàng thích hoa Hạnh, nên lúc mang thai đã nói rằng nếu sinh con gái sẽ đặt tên là Tri Hạnh. Nếu sinh con trai thì đặt theo chữ lót của Tạ gia, vừa vặn cũng có âm mộc.
Hoa Hạnh rất đẹp, nàng ấy cầu mong con cái của mình có thể sống một cuộc đời bình yên và tốt đẹp.
Nhưng lúc sinh Tạ Tri Hạnh, mẫu thân của nàng vì sinh khó mà đã qua đời.
Tạ Tri Hạnh chỉ có thể nhìn người khác được mẫu thân che chở, yêu thương. Ngay cả phụ phụ thân của nàng cũng bị bọn họ cướp mất.
Giống như trước kia vậy, chắc chắc hôm nay phụ thân sẽ ở lại thiên phòng phía tây.
Tạ Tri Hạnh ngồi xổm dưới đất, hốc mắt đỏ bừng.
Bỗng nhiên, giọng nói trong trẻo của một nam nhân vang lên trên đầu nàng: “Tiểu Hạnh, trốn ở đây suy nghĩ cái gì thế?”
Tạ Tri Hạnh lau khóe mắt, ngẩng đầu gọi: “Nhị thúc.”
Tạ Kỳ dựa vào cây Hạnh, đưa cho nàng một chiếc khăn tay: “Muốn phụ thân đến gặp con sao? Đúng lúc thúc có việc tìm huynh ấy, hay là con đi tìm phụ thân của con cùng thúc được không?”
Tạ Tri Hạnh không trả lời mà nắm lấy vạt áo của mình, rất do dự. Tạ Kỳ khom người ôm lấy nàng.
Trong thiên phong phía tây, tỳ nữ đến thông báo rằng Tạ Dữ sẽ không đến, nói lúc Tạ Tri Hạnh gặp được Tạ Dữ đã khóc, hắn còn lau nước mắt cho nàng.
Tạ Dữ dẫn Tạ Tri Hạnh vào thư phòng, dạy nàng đọc sách và viết chữ, làm cho Tạ Tri Hạnh rất vui vẻ. Nhưng nàng lại buồn ngủ, liên tục ngáp vài cái, bà vυ' mới bước lên ôm nàng trở về.
Tạ Kỳ dựa vào ghế, gác chân lên, tay chống cằm: “Có phải Đại ca nên suy xét việc tìm cho Hạnh Nhi một đích mẫu rồi hay không?”
Tạ Dữ trừng mắt nhìn y: “Ngồi ngay ngắn lại, đệ đã hơn hai mươi tuổi rồi, còn không đàng hoàng.”
Tạ Kỳ bật cười, nghe lời ngồi ngay ngắn lại.
Tạ Dữ im lặng suy nghĩ một lát mới trả lời câu hỏi của y: “A Hạnh sẽ không thích đâu.”
Chung quy là để Lương Thị quản lý Hầu phủ thì không thích hợp, hắn cũng có dự định sẽ tái hôn, chỉ là Lương Thị đã chăm sóc cho Tạ Tri Hạnh nhiều năm rồi.
Hắn không muốn tình cảm giữa hai cha con trở nên xa cách.
“Cứ đợi nàng lớn hơn chút nữa vậy.” Tạ Dữ nói.
Việc này được xem như là “tâm bệnh” của Hầu Phủ, thật ra Tạ Kỳ chỉ thuận miệng nói mà thôi, hắn cũng không cho rằng Đại ca sẽ vì những lời này mà thay đổi suy nghĩ. Hiện giờ có một chuyện quan trọng hơn.
Tạ Kỳ hỏi: “Vụ án buôn bán muối lậu của thương nhân ngành dệt ở Giang Nam mấy năm trước có tiến triển mới sao?”
“Phải.” Tạ Dữ vừa dọn dẹp lại giấy và bút trên bàn vừa nói: “Chuyện gia đình Ôn Ninh Xu gặp nạn vào bốn năm trước có liên quan đến vụ án này. Lúc ấy, vụ án này liên lụy rất nhiều người, sản nghiệp mà Dự Vương xây dựng đã mất sạch, nhưng sản nghiệp của gia đình nàng lại bị lén lút di dời và cất giữ.”
Nếu không gặp Ôn Ninh Xu, dù có được cơ hội hắn cũng không điều tra được gì.
Lúc đó Ôn gia bị kê biên tài sản nhưng đến hiện tại thì vẫn bình yên vô sự, chỉ là người đứng đầu gia tộc bị thay đổi, đúng là kỳ lạ.