Hệ thống vội vàng tỉnh táo lại, nó nghĩ chắc mình bị ký chủ trước ảnh hưởng nên mới nhạy cảm như vậy.
Nó nói: "Được rồi, vì cô đã đưa ra quyết định, nên tôi sẽ mở mạch truyện chính của quá trình công lược Tạ Tam cho cô."
"Đinh, bắt đầu mạch truyện chính: [Thiếu gia kiêu ngạo phải lòng tôi (Mức độ hoàn thành 0)]."
Nghe đến cái tên truyện, Ninh Xu suýt chút nữa đã lảo đảo muốn té.
Hệ thống: “Thế nào, cái tên có độ khái quát cao mà không mất khí thế đúng không?” Nếu hệ thống có thể hóa thành thực thể, chắc bây giờ nó đang ngẩng đầu ưỡn ngực tự hào nói: “Tôi đặt đó!"
Ninh Xu: "Đặt rất hay, lần sau đừng đặt nữa."
Hệ thống: "…"
Gần đi đến sương phòng, nàng đột nhiên nghe thấy tiếng đấm đá cách đó không xa truyền lại.
Ninh Xu nhíu mày, đi xuyên qua hành lang thì thấy bốn năm gã sai vặt đang vây quanh đánh một người, người đó cũng mặc quần áo của người sai vặt, hắn ôm đầu, bảo vệ bộ phận quan trọng, dù bị đánh cũng không phát ra tiếng nào.
Mấy tên sai vặt vừa đánh vừa mắng: "Tên tiểu tử nhà ngươi, tiền tiêu vặt tháng trước không phải đã phát rồi sao? Sao còn chưa giao ra?"
"Lần trước ta nói ngươi mà không giao tiền thì ngươi sẽ bị gì hả?"
Ninh Xu ấn ấn trán.
Trên đường quay về nàng đã chọc vào yêu ma quỷ quái gì đi đến Tây Thiên thỉnh kinh hay sao mà gặp hết chuyện này đến chuyện khác thế này?
Ngọc Bình thì thầm với Ninh Xu: "Đi thôi, đây là chuyện của mấy tên sai vặt ở ngoại viện, người đứng đầu là đường đệ họ hàng xa của Lương di nương, hắn nghiện cờ bạc, thường xuyên bắt nạt những người hầu khác, chúng ta không cần để ý."
Ninh Xu nói với Ngọc Bình: “Ngươi không muốn thì đứng ở đây, đừng ra ngoài.” Rồi nàng mặc kệ Ngọc Bình, tự mình bước về phía trước, cao giọng nói: “Dừng tay.”
Động tác đánh người của mấy tên sai vặt dừng lại, tên cầm đầu cao lớn khỏe mạnh nhìn chằm chằm Ninh Xu: "Ngươi là ai?"
Mấy tên sai vặt khác dùng ánh mắt thô tục đánh giá Ninh Xu, tiểu cô nương này có khuôn mặt như tiên nữ, thân hình có lồi có lõm, quả thật rất xinh đẹp.
Đường đường ở Trấn Bắc hầu phủ mà lại xuất hiện loại chuyện bẩn thỉu như thế này, Ninh Xu trực tiếp nói ra thân phận của mình: "Phụ thân của ta là thủ hạ của Hầu gia, ta được Hầu gia đưa vào phủ."
Những lúc như thế này phải lấy tấm khiên Hầu gia ra lượn hai vòng.
Quả nhiên, nghe đến Trấn Bắc Hầu, mấy tên sai vặt đều lập tức thu lại vẻ mặt kiêu ngạo, bọn họ biết Hầu gia đem người về phủ, nhưng lại không biết đó là nữ nhân xinh đẹp trước mặt.
Mà cũng đúng, dung mạo của nàng xuất sắc như vậy chắc chắn là có lai lịch không đơn giản.
Gã sai vặt cầm đầu cười làm lành: "Là do mắt ta mờ, không nhận ra cô nương, chỉ có điều cô nương à, đây là chuyện riêng giữa chúng ta và tên tiểu tử này, cô nương còn chẳng phải người trong Hầu phủ, không đến phiên cô nương quản đúng không?"
Ninh Xu khoanh tay trước ngực, chế nhạo: "Đúng là ta không nên quản những chuyện này, vậy ta đi tìm Lương di nương đây."
Gã sai vặt cầm đầu dám làm những chuyện này vì ỷ vào thân phận họ hàng với Lương di nương, nhưng nàng ta không biết, nếu không, dựa vào thủ đoạn và tính toán của nàng ta, sẽ không mắc phải những sai lầm cấp thấp như thế này.
Gã sai vặt bị Ninh Xu nên chùn tay, dù không cam tâm, lại không thể không cười nói: "Cô nương thật biết tính toán, ta chỉ nói đùa thôi mà, chúng ta đi."
Hắn vung tay lên, mấy gã sai vặt chạy theo sau lưng, người cuối cùng còn ráng đạp một phát lên người đang nằm trên mặt đất.
Chờ bọn họ đi xa, Ninh Xu mới tiến lên nhìn tên sai vặt bị đánh kia.
Hắn bị đánh đến nhếch nhác, trên mặt có vết bầm, nhưng vẫn có thể nhìn thấy cặp lông mày đen nhánh, ngũ quan đoan chính, khuôn mặt cương nghị, hắn chậm rãi đứng dậy, im lặng nhìn Ninh Xu.
Ninh Xu nhìn hắn một cái thật sâu, trên cánh tay hắn ẩn hiện những đường cong mạnh mẽ.
Nàng khẳng định: "Ngươi có thể đánh bại bọn họ."
Nam nhân vẫn im lặng, nhưng ánh mắt hơi trốn tránh.
Hắn lựa chọn không chối bỏ, Ninh Xu cũng không còn gì để nói, mỗi người đều có khó khăn riêng của mình, nàng chỉ bỏ lại câu nói: "Ta đi lấy thuốc cho ngươi."
Trở lại chỗ hành lang, Ngọc Bình đã chạy đi từ lâu, Ninh Xu cũng không mong đợi nàng ấy sẽ ở nguyên tại chỗ hay ứng phó khi có chuyện bất ngờ xảy ra, nàng sẵn sàng đi lên giúp đỡ vì đã tuyệt đối nắm chắc, dù sao đây cũng là Hầu phủ, không có khả năng bị nguy hiểm thật.
Đi vào sương phòng đã thấy Ngọc Bình có chút xấu hổ: "Ôn cô nương đã trở lại..."
Ninh Xu "Ừ" một tiếng, cũng không thể hiện thái độ gì, tính Ngọc Bình nhát gan, cung cấp cho nàng bao nhiêu tin tức vậy là đủ rồi, nàng cũng chỉ coi nàng ấy là NPC mà thôi.
Thấy Ninh Xu không có biểu hiện không vui, Ngọc Bình thở phào nhẹ nhõm.
Ninh Xu hỏi: "Ở đây có thuốc trị thương không?"
Ngọc Bình trả lời: "Trong phủ có ạ."
Ninh Xu hỏi nàng ấy mấy loại cao dán, chọn vài miếng đem ra ngoài.
Tuy nhiên, khi nàng quay lại, nơi hẻo lánh đó đã không có ai, tên sai vặt kia đã đi rồi, bất ngờ là trên mặt đất có thêm một chuỗi đồng tiền được xâu bằng chỉ đỏ, những đồng tiền được xếp ngay ngắn, không giống như bị rơi.
Là hắn để lại.
Ninh Xu nhặt chuỗi đồng tiền lên ước lượng, tầm một tháng tiền lương.
Dù bị đánh hắn cũng không đưa, vậy mà lại đưa cho nàng.
Hệ thống: "Không phải nhiệm vụ phụ, tại sao cô vẫn lên?"
Ninh Xu thắc mắc: “Không phải nhiệm vụ là không thể lên sao?” Nàng cất tiền cẩn thận: “Mặc dù chỉ là trò chơi, nhưng cũng phải sinh hoạt mà.”
"Nếu chỉ hành động theo nhiệm vụ, thì đó là trò chơi đang chơi tôi, không phải tôi đang chơi nữa."
Hệ thống: "..." Không tìm được lý lẽ để phản bác.
Chẳng qua là, có một điều Ninh Xu không nói rõ, nàng giúp tên sai vặt đó không phải hoàn toàn do lòng tốt.
Giờ nàng đã biết Tạ Tam đang cố bắt lỗi mình, nàng lại chỉ có một mình chiến đấu, nàng cần được giúp đỡ nhiều hơn, nhất là phần lớn hầu hạ bên cạnh Tạ Tam để là những tên sai vặt, và chỉ có tên sai vặt mới có thể xâm nhập vào bên trong.
Nàng chỉ không ngờ rằng hắn sẽ đến trả ơn rất nhanh.