Thiên Đường Có Gái Gọi Không

Chương 5

Chuyển ngữ: Trần

Trương Thanh theo sau một gã đàn ông, ôm mấy quyển sách, đang rướn cổ nói gì đó. Cậu ta vẫn chất phác như vậy, đến cả từ "bợ đỡ" dùng để hình dung cậu ta cũng có vẻ quá đỗi xa xỉ. Gã đàn ông kia còn lớn tuổi hơn bố tôi, dáng thấp lùn, tóc lưa thưa, dây lưng quần thắt gần tới ngực, chẳng khác gì một cây củ cải già. Tôi không tài nào nghĩ về họ theo chiều hướng đó được, lại kìm lòng chẳng đặng cứ suy diễn, hễ tưởng tượng là da gà lại nổi khắp người. Trương Thanh rất chăm chú, chẳng hề phát hiện ra tôi. Tôi bảo Thiệu Hồng về trước, còn mình ở lại đợi cậu ta.

Thiệu Hồng vừa châm thuốc chuẩn bị kể lể gì đó, lại chép miệng dập thuốc đi rồi nhét trả vào trong bao. Cô ta nói, được thôi, lần sau tìm cậu bàn chuyện lớn đấy nhé.

Tôi ngồi bên đài phun nước, một mặt cũng là để xác nhận xem đó có thực là Trương Thanh hay không, cảm giác như đã qua mấy đời rồi vậy. Chẳng ngờ có thể gặp được cậu ta ở Bắc Kinh, tôi cảm thấy quá sức lạ lùng, nhưng cũng chẳng bất ngờ đến vậy.

Lại thêm một ả đàn bà tới, kéo gã đàn ông nọ về phía khu quảng trường vận động. Trương Thanh tìm một băng ghế, cẩn thận nhét sách vào balo, sau đó lại móc từ trong đó ra một bọc vải, mở ra thì thấy một cái bánh to. Ban đầu cậu ta ngồi cắm cúi ăn, sau dứt khoát ngồi xổm luôn dưới đất, mở sách ra đặt trên ghế, vừa ăn vừa đọc.

Tôi vẫn cứ nhìn cậu ta từ xa. Cậu ta không hề phát giác, bộ dạng ấy thoạt trông như thể quay về thời đi học.

Làng chúng tôi có tiểu học, cấp hai phải lên thị trấn, cấp ba thì lại phải lên huyện. Cấp ba có thể nội trú, nhưng cấp hai thì không, vậy nên hồi lớp chín, tôi ở nhà chị hai trên trấn suốt. Đi học từ thứ hai đến thứ sáu, thứ bảy chủ nhật phụ bán rau, cũng bởi vậy mà học được ối kỹ năng. Chẳng hạn như cà chua dưa leo dưa hấu gì cũng có thể phân biệt đực cái tuốt, người ta càng nhặt rau thừa ra thì lại càng phải độn vào, đi chợ chẳng bao giờ chịu tin mấy thứ bày ra ngoài cùng là đồ ngon, cứ phải lật tung đống đồ tôi đã cất công xếp gọn ra mà lựa hàng bên trong.

Chồng chị hai là một thằng què, nhưng bởi vì là người thị trấn, nhà còn có sạp bán rau nên chị hai mới gả đi. Thằng cha đó ra sức bới móc chị hai trước mặt tôi, lúc ăn cơm đũa bát cứ va đập liểng xiểng, chỉ gà mắng chó nói với mỗi một vị khách tới mua hàng rằng "Nhà con vợ dựa cả vào một mình tôi nuôi". Tôi thực tình đếch hiểu ý thằng cha đó thế nào, chị hai bảo có lẽ bởi vì chị ấy mãi không đẻ được, nên hắn đâm hằn học.

Nhưng xác suất này gần như bằng không. Đàn bà nhà tôi mắn đẻ như dây mướp vậy, tiện tay gieo tí giống là đã có thể leo đầy tường rồi. Hồi đó, tôi đã được học chút kiến thức sinh học cấp hai cơ bản, hiểu rằng sinh con cần cả đàn bà đàn ông cung cấp giống, thế nên tôi cảm thấy đây là vấn đề của thằng cha ấy. Không chỉ chân cẳng khuyết tật, đầu trên cũng khuyết tật mà đầu dưới thì lại càng khuyết tật. Tôi thêm mắm dặm muối vào những lời này, đem ra sỉ vả hắn: "Thằng què chết dẫm, con lừa thiến."

Hắn ta cầm chai rượu nện tới, bị tôi dùng một tay cản lại, còn tiện đập luôn xuống đầu hắn. Máu lập tức xối ra, tựa như con đỉa bò từ đầu xuống mặt. "Gϊếŧ người rồi... gϊếŧ người rồi!"

Hắn nằng nặc đòi báo cảnh sát, hô hoán gọi hết cả hàng xóm làng giềng tới. Chị hai quỳ xuống đất van xin hắn: "Mình tới bệnh viện đã, tới bệnh viện trước đã." Nhưng hắn kệ thây, hắn biết mình bị thương không nặng, nhưng nhìn rất ghê, giờ chính là cơ hội tốt nhất để tống khứ tôi đi.

Chị hai quá thật thà. Người rất cao, nhưng cứ luôn vùi đầu làm việc như trâu, thành thử càng ngày chị càng lùn đi.

Rất nhiều lần tôi muốn động thủ đều bị can lại. Bởi vì tôi đánh hắn một lần, hắn sẽ ngấm ngầm đánh chị hai tôi vô số lần. Tôi chửi hắn một câu, hắn sẽ quay lại hành chị tôi cho bằng chết. "Lý Nghiệp! Không được như thế, đó là anh rể mày!" Chị hai còn đứng về phía hắn, thành thử hắn càng được thể ngạo nghễ độc địa tọa trên thùng rau củ. Cái nạng đâm thọc tứ tung trên đất một cách đáng buồn như một c̠ôи ŧɧịt̠ già cỗi. "Đây là nhà của bố mày! Không ở được thì cuốn xéo!"

Tôi rất lấy làm tiếc vì đã không đập cho hắn tàn phế triệt để. Bởi cứ mãi lần lữa không quyết được. Nếu để cái chân còn lại của hắn hỏng nốt, chị hai tôi làm sao xê dịch được hắn. Nếu làm hỏng tay hắn, có khi chị hai lại phải hầu hắn rửa mặt, bón cơm, phục dịch chẳng có hồi kết... Cuối cùng, người chịu khổ vẫn là chị ấy.

Tôi thà rằng nhắm mắt làm ngơ, vất vưởng đầu đường xó chợ.

Cũng bởi vậy mà phát hiện ra bí mật của Trương Thanh.

Thoạt đầu, tôi chẳng hề biết Trương Thanh sống ở chỗ nào trên trấn, bởi vì không mấy thân thiết, bình thường cũng chẳng nói chuyện gì với nhau. Sau này, có lần ở ngoài chơi bóng thâu đêm, sáng ra trời chưa rạng đã tới thẳng trường luôn, trông thấy Trương Thanh đang đánh răng trong nhà vệ sinh, hiển nhiên là chưa tỉnh ngủ. Có điều, vừa trông thấy tôi thì đã gần như tỉnh hẳn, đứng ngây ra tại chỗ.

Tay nải của cậu ta giấu dưới gầm bàn trong phòng làm việc, một giáo viên phát hiện ra bí mật này, liền cứ thế bao che cho cậu ta. Buổi tối mọi người về hết, cậu ta lén lút đẩy cửa sổ từng phòng học, thấy cửa sổ nào chưa đóng thì chui vào trải chăn nằm trên bàn mà ngủ. Sáng sớm tranh thủ lúc chưa có ai tới thì vội vàng dậy.

Tôi chưa hỏi, cậu ta đã thẳng thắn khai ra tuốt luốt. Sau đó hằn học quay đầu đi, "Anh muốn đi mách thì cứ việc."

Tôi bảo, cậu đừng chắn cửa, tôi mót tè.

Từ nhà vệ sinh ra, tôi thấy Trương Thanh bên bồn hoa, nằm rạp ra đó làm bù bài tập. Cậu ta cận nhẹ, trời lại chưa sáng hẳn, thế nên mặt cứ cắm sát vào giấy mà viết. Bờ vai bởi nhoài về phía trước mà nom gầy trơ cả xương, nửa cánh tay lộ ra ngoài khẳng khiu đến tội nghiệp. Lúc nào cậu ta cũng mặc một chiếc áo may ô thùng thình dài qua mông, nhìn kiểu dáng, có vẻ như là đồ cũ ba cậu ta để lại.

Hiện giờ đổi thành áo sơ mi rồi, phong thái thì vẫn chẳng hề thay đổi.

Trời sập tối, muỗi kéo bè kéo cánh đến thịt người. Tôi sắp đứng hết nổi nữa, cậu ta lại vẫn cứ ngồi xổm cho được. Mãi đến khi đèn đường bật sáng, cậu ta mới như nhớ ra việc gì đó, hấp tấp thu dọn, bước ra ngoài.

"Trương Thanh."

Cậu ta giật bắn mình, ôm ngực dáo dác nhìn quanh, "Ai? Ai thế?"

Tôi bước ra từ sau một pho tượng đá, giả bộ như tình cờ bắt gặp cậu ta, "Sao cậu cũng tới Bắc Kinh rồi?"

Trương Thanh hoảng hốt nhìn tôi bước đến mỗi lúc một gần, xung quanh không một bóng người, cậu ta dò hỏi: "Lý Nghiệp?"