Hắc Ám Vương Giả

Chương 29: Hắc Ám Giáo Đình

“Thất bại, sao lại thất bại ! Thần kinh và mạch máu đều được kết nối, hẳn phải là rất thành công chứ a, vì sao không đạt được sức mạnh giống như Quang Minh kỵ sĩ, là chỗ nào không đúng ? A a a a a .....”

Đọc đến đây, Đỗ Địch An bỗng nhớ tới bả vai biến dị của Ross Adrian, từ ghi chép lại thí nghiệm thì lần kết nối giữa nhục thể và cơ máy hiển nhiên đã thất bại.

Chỉ là câu nói “sức mạnh giống như Quang Minh kỵ sĩ” khiến cho Đỗ Địch An giật mình, chẳng lẽ mục đích mà Ross Adrian thí nghiệm chính là muốn chế tạo bản thân trở thành Quang Minh kỵ sĩ? Không, nói đúng hơn là có sức mạnh giống như Quang Minh kỵ sĩ !

Cái này chẳng phải nói là Quang Minh kỵ sĩ cũng là thông qua cải tạo gen mới có sức mạnh siêu việt thường nhân sao !?

Đây tuyệt đối là một tin tức có tính chất bạo tạc !

Phải biết rằng cải tạo gen là thuật tà ác mà chỉ luyện kim thuật sĩ mới có thể dùng, nếu như Quang Minh kỵ sĩ cũng là như thế thì Quang Minh giáo đình chính là một tồn tại cực kỳ đáng sợ.

Trong mắt Đỗ Địch An tràn đầy kinh ngạc, tiếp tục lật xem.

Nhật ký phía sau ghi chép lại những thí nghiệm mà Ross Adrianđã tiến hành mười mấy năm qua, sau khi lần thí nghiệm này thất bại thì Ross Adrian đã trở nên cẩn thận, mỗi lần thí nghiệm tiến triển đến lúc thành công thì đều sẽ tìm một đứa bé loài người làm đối tượng thí nghiệm, một khi thành công liền gϊếŧ chết nó, sau đó gửi kết quả thí nghiệm đến Hắc Ám giáo đình, thu được luyện kim công huân, khi mà tích lũy công huân đến một mức nhất định thì có thể tăng đẳng cấp luyện kim lên, chứng nhận cấp bậc cao hơn, đồng thời thu được quyền lợi và tài nguyên càng lớn.

Từ bản ghi chép của Ross Adrian thì Hắc Ám giáo đình là một thế lực to lớn được tào thành bởi những chức nghiệp dị đoan như là luyện kim thuật sĩ, ma dược sư, hắc ám khôi lỗi sư......

Rất nhiều thành viên của Hắc Ám giáo đình tiềm phục ở các nơi trong Cự Bích, từ quý tộc xuống dân nghèo, thậm chí trong quân đội cũng có lực lượng của Hắc Ám giáo đình thẩm thấu vào nếu như nói Quang Minh giáo đình là một vị thần khổng lồ đứng ngạo nghễ dưới ánh mặt trời thì Hắc Ám giáo đình chính là con quái vật đáng sợ, tiềm phục trong bóng đêm.

- Quang Minh giáo đình, Hắc Ám giáo đình, Cự Bích quân bộ......

Đỗ Địch An thì thào một tiếng, xem ra ba cỗ thế lực này trong Cự Bích tạo nên thế cục chân vạc, mà Sở Thẩm Phán thần bí siêu nhiên kia không biết là thuộc về Cự Bích quân bộ hay là Quang Minh giáo đình, nhưng ít ra có thể khẳng định không phải của Hắc Ám giáo đình.

- Vẫn là biết quá ít....

Đỗ Địch An thở dài, trong lòng mờ mịt không biết sau này mình nên đi nơi nào.

Quy thuận Cự Bích quân hộ, hắn không thể chịu đựng được ước thúc.

Gia nhập Quang Minh giáo đình, hắn không cách nào ruồng bỏ tín ngưỡng.

Đầu nhập Hắc Ám giáo đình, hắn không cách nào đối mặt với lương tâm của mình.

Từ bản ghi chép kia có thể thấy được các loại chức nghiệp tụ tập trong Hắc Ám giáo đình đồng dạng như những nhà khoa học ở các lĩnh vực khác biệt vào thời đại trước, chỉ khác ở chỗ đây là một đám nhà khoa học không có luật pháp hay đạo đức ước thúc, đã không khác biệt gì so với ma quỷ.

Đỗ Địch An không khỏi cảm thấy muốn từ một tiểu nhân vật, leo lên đến đỉnh cao thế giới thật sự là khó như lên trời, thậm chí trong đầu hắn còn bỗng nảy ra một ý nghĩ :”Cứ sống bình yên như này tựa hồ cũng rất tốt”.

Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, hắn liền nhớ lại ngôn từ và lời nói sắc bén của nữ hài quý tộc kia và cả tư thái hèn mọn trước mặt đôi vợ chồng Julla trong quý tộc điện, còn có lần kia kiểm trắc tư chất Liệp thú giả trong pháo đài cổ, đó đều là những sự việc súy nữa mất đi tính mạng.

Hắn nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hỏi chính bản thân từ trong đáy lòng, bình thường.....thì có thể sống sao ? Tư thái hèn mọn.....thì có thể tránh khỏi tai họa không ?

Không ! Không thể !

Khi mà tính mạnh bị uy hϊếp, thì bình thường – hèn mọn sẽ chỉ khiến cho mình càng không có khả năng phản kháng !

Hắn chậm rãi mở mắt, ánh mắt kiên định chưa từng có, coi như hi sinh tự do, coi như ruồng bỏ tín ngưỡng, coi như vứt bỏ nhân tính thì hắn cũng muốn sống, dù là bò trong vũng bùn hắc ám thì hắn cũng muốn tìm ra được ánh sáng của bản thân !!!

Hắn nắm lấy miếng sắt trên bàn, vạch lên cánh tay mình một cái, cắt ra vết đứt đỏ tươi dài bằng ngón tay, đau nhức kịch liệt khiến hắn cắn răng lại, nhưng ánh mắt của hắn lại càng thêm lạnh lùng, thầm nói.

“Đỗ Địch An ơi là Đỗ Địch An, vẻn vẹn một chút cảm giác khó khăn mà đã khiến ngươi sinh ra suy nghĩ hèn yếu như vậy, ngươi làm sao xứng đáng với cha mẹ, làm sao xứng đáng với chị gái, người chính là người duy nhất có cơ hội sống sót a !!!”

Hắn cắn răng nhìn qua dòng máu tươi đang chảy xuôi trên cánh tay, đau đớn kịch liệt ăn mòn suy nghĩ của hắn, hắn siết chặt nắm tay, phảng phất như muốn nhỡ kỹ phần đau đớn này, trong lòng không ngừng khuyên bảo bản thân, mặc kệ sau này gặp phải khó khăn hiểm trở cỡ nào đều tuyệt đối không thay đổi phương hướng của chính mình, tuyệt đối không để thế giới này thuần phục mình !!

Khi nhóm người Migcan trở về, nhìn thấy cánh tay của Đỗ Địch An chảy xuôi máu tươi liền bị dọa sợ nhảy lên, vội vàng đưa hắn đi băng bó.

....

....

Đặc huấn thập hoang giả lại tiếp tục.

Thời gian trôi qua trong nháy mắt, ba năm đã đi qua.

- Địch An, cuối cùng đặc huấn đã kết thúc, hôm nay chính là nghi thức đăng cơ, rốt cục đã có thể về nhà thăm cha mẹ chút rồi.

Rage cười nói, hắn nổi danh là con ngoan trong phòng, ngày nghỉ mỗi tháng đều sẽ trở về thăm cha mẹ, mà ba người Đỗ Địch An, Sam, Migcan thì chỉ là ngẫu nhiên hỏi thăm một chút, bình thường chỉ là viết thư để trong nhà sẽ không cần quá lo.

Đỗ Địch An mỉm cười, ba năm qua khiến vẻ ngoài của hắn đã thay đổi cực lớn, màu da đã không còn trắng như trước nữa mà dưới ánh mặt trời đã trở thành màu lúa mì khỏe mạnh, cao khoảng mét sáu, trong đồng lứa mà nói đã là vóc cực cao, dù sao hắn năm nay mới tròn mười hai mà thôi.

- Hắc hắc, phòng chúng ta hẳn là một phòng đặc thù nhất, bốn người đều lưu lại.

Migcan cười nhếch mép, lộ ra hai hàm răng trắng noãn như ánh mặt trời.

Sam sửa sang lấy quần áo của mình, nghe vậy, ngẩng đầu lên nói.

- Hi vọng sau khi tiến vào quân bộ thì chúng ta có thể được phân đến cùng một chỗ, nếu như phân tán thì mọi người hãy nhớ đi tới quán rượu nhà ta mở, ta mời !

Ba người Đỗ Địch An đã sớm biết địa chỉ quán rượu nhà hắn, Migcan cười ha ha.

- Tuyệt đối sẽ uống đến sạt nghiệp nhà ngươi !

Mấy người cười đùa vui vẻ, lúc này thì hành lý mỗi người đều đã được chuẩn bị xong.

Đỗ Địch An nói.

- Đi thôi, thời gian không còn sớm, đi võ đài tập hợp.

Bốn người đi tới giáo trường to lớn, nơi này đã có mười mấy người đang nói chuyện phiếm.

Migcan cảm thán.

- Ba năm trước, chỗ này có hơn ba trăm người, không nghĩ tới hôm nay chỉ còn lại thế này, chậc chậc, bốn người chúng ta có thể tốt nghiệp với nhau thật sự là may mắn.

- Còn có người chưa đến mà.

Sam nhún vai.

- Ta đã sớm tính qua, lần này tốt nghiệp có đến một trăm linh sáu người.

Rage nhìn qua rừng cây bên ngoài võ đài, ngạc nhiên nói.

- Sao lão Tobel mang nhiều người đến vậy, đều là vì chúng ta đăng cơ sao ?

Mấy người Đỗ Địch An thuận nhìn lại, lập tức trong thấy Tobel và bảy – tám người cùng đi tới, trên đường không ngừng cười nói vui vẻ. Quần áo của bảy – tám người này ngăn nắp chỉnh tề, cử chỉ nho nhã, nhìn vào cũng có thể đoán được đây là quý tộc, hoặc là người làm được huấn luyện lễ nghi quý tộc cẩn thận.

Dịch: Ám Hỏa Ma Đế.

Biên: Khangaca.