- Tám người các ngươi đi theo chúng ta.
Người tuổi trẻ hơi gầy hơi đánh giá Đỗ Địch An một chút mới lạnh nhạt nói, liền quay người cùng đồng bạn rời khỏi phòng học.
Lão đầu râu bạc trông thấy bọn trẻ Đỗ Địch An ngây ngốc tại chỗ không có động tác, vội vàng nói:
- Còn không mau đi, đây chính là vận may của các ngươi, người khác muốn đều không có.
Nghe được hắn, mấy đứa trẻ hai mắt nhìn nhau, một đứa bé cao lớn đứng ra cả gan dẫn đầu đi theo, những người còn lại mới lục tục ngo ngoe đuổi theo.
Đỗ Địch An đi ở phía sau sau cùng, bất động thanh sắc quan sát đến những đứa trẻ được tuyển chọn này cùng với những đứa trẻ không được chọn trúng, hắn muốn thông qua so sánh để tìm tới nguyên nhân mình bị chọn trúng, nhưng là rất nhanh liền phát hiện, hình như không có điểm khác nhau, chí ít thì từ màu da, ngoại hình cũng không nhìn ra sự khác biệt.
Bên ngoài không có, như vậy chính chính là nội tại.
Hắn bỗng nhiên nghĩ đến trước khi nhập học cần kiểm tra sức khoẻ, ánh mắt ngưng lại, tựa hồ chỉ có điểm này khả nghi nhất!
Trong lúc hắn đang suy tư thì đám người đã đi tới sân tập ngoài học viện luật pháp. Vừa đến nơi này, Đỗ Địch An liền thấy một cỗ xe ngựa màu đen dừng ở trước cổng học viện, bánh xe khảm nạm mấy cây đinh sắt to lớn phá lệ rắn chắc. Mà ngựa kéo xe càng là kinh người, thân cao gần ba mét, toàn thân là trang bị giáp sắt, dường như một con mãnh thú đứng ở nơi đó.
Không chỉ mỗi Đỗ Địch An giật minh, những đứa trẻ khác càng trợn mắt hốc mồm.
- Tới, lên xe.
Người tuổi trẻ hơi gầy kia tích chữ như vàng mà nói.
Bọn trẻ nhất thời do dự không tiến, đứa bé cao đi ở trước nhất rất tự giác gánh vác trách nhiệm dê đầu đàn, lấy can đảm nói:
- Xin hỏi, chúng ta muốn đi đâu?
Người tuổi trẻ hơi gầy lạnh lùng nhìn hắn, nói:
- Kêu ngươi lên xe thì lên xe đi!
Ánh mắt lạnh lẽo khiến đứa bé cao giật cả mình, lông tơ đều dựng ngược lên, sắc mặt trắng bệch không dám hỏi nhiều, cẩn thận từng li từng tí né qua cự mã leo lên xe ngựa.
Những đứa trẻ khác thấy thế cũng câm như hến, ngoan ngoãn mà đi theo sau.
Chiếc xe ngựa này cực kỳ rộng rãi, chứa đựng tám đứa trẻ vẫn là dư xài. Đỗ Địch An ngồi ở trong góc, sát bên người là đứa trẻ mặt mũi tràn đầy khẩn trương, hắn lẳng lặng nhìn qua thanh niên mặc giáp đen lái xa phía trước, trong lòng đột nhiên cảm thấy mình nhất định phải nhanh chóng làm ra vài món đồ bảo mệnh, thế giới này so với hắn tưởng tượng còn nguy hiểm hơn, mặc dù có luật pháp, nhưng hiển nhiên vẫn một ít tồn tại là có thể không nhìn luật pháp!
Còn về hai chữ nhân quyền này.
Với nông nô cùng quý tộc trong xã hội phong kiến, hai chữ nhân quyền này tuyệt không bao gồm “Bình đẳng” cùng “Tự do”.
Xe ngựa lao nhanh rời khỏi học viện luật pháp, tốc độ nhanh vô cùng, công trình kiến trúc hai bên đường phi tốc lui lại, cũng không lâu lắm, Đỗ Địch An liền thấy được một bức tường cao, trên tường có khắc một chữ to, trong mấy tháng sinh sống trong nhà Julla, Đỗ Địch An được Julla dạy không ít chữ, cái chữ này hắn biết, chính là chữ “Bần” đại biểu cho nghèo khó!
Đỗ Địch An nhận ra, đây là bức tường từ khu dân cư thông hướng khu buôn bán, chẳng lẽ chiếc xe ngựa này muốn mang bọn họ đi khu buôn bán?
Những đứa trẻ khác hiển nhiên cũng nhận ra điểm ấy, lại liên tưởng đến lời của lão đầu râu bạc, sự khẩn trương trong lòng lập tức bị thay thế bởi kinh hỉ, từng khuôn mặt tràn ngập hưng phấn.
Cho dù là một đứa bé cũng khát vọng có thể tiến vào tầng lớp quý tộc cùng phú hào ở lại khu buôn bán, được tận mắt nhìn phong cảnh bên trong.
Đỗ Địch An không có cảm thấy ngoài ý muốn, có thể trực tiếp dẫn người ra khỏi học viện luật pháp đã nói lên năng lực của những người này là cực lớn, chỉ là không biết mục đích của bọn hắn đến tột cùng là cái gì, là tốt hay là xấu?
Rất nhanh, xe ngựa lao vùn vụt mang Đỗ Địch An lao qua kiến trúc âm nhạc. Nhìn thấy tòa kiến trúc này, Đỗ Địch An không khỏi nghĩ tới lời nói đầy chất vấn của bé gái kia, bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn cười, mặc dù hắn nghĩ tới mình sớm muộn gì cũng sẽ bước vào "mảnh cấm địa" đối với bình dân này, nhưng không nghĩ tới chỉ mới ngắn ngủi một tháng đã trở lại.
Cũng không lâu lắm, xe ngựa đi tới trước một cổ bảo, người tuổi trẻ hơi gầy nhảy xuống mở cửa xe quát về phía đám trẻ nhỏ:
- Xuống xe!
Bọn nhỏ đều trung thực ngoan ngoãn đi xuống.
Đỗ Địch An vẫn là người cuối cùng, chỉ là ngay lúc hắn vừa muốn xuống xe, người trẻ tuổi hơi gầy bỗng nhiên nói:
- Ngươi không cần xuống.
Nói xong, hắn trở lại vị trí kéo xe, roi da quật xuống, xe ngựa một lần nữa lao nhanh mà đi.
Chỉ để lại bảy đứa trẻ ngay tại chỗ cùng vẻ mặt mờ mịt.
Đỗ Địch An sắc mặt hơi đổi, trái tim đập nhanh hẳn lêm, xốc lên màn xe phía sau mà nhìn lại, chỉ thấy trước khi bóng người bảy đứa trẻ kia dần dần biến mất khỏi tầm mất, bỗng nhiên có một trung niên mặc tây trang đen từ trong pháo đài cổ đi ra, đi tới trước mặt những đứa trẻ kia.
Xe ngựa đi qua một chỗ ngoặt, tầm mắt cũng bị ngăn chặn, Đỗ Địch An mới thu hồi ánh mắt, một người ngồi trong chiếc xe ngựa trống rỗng, tâm tư nhanh chóng xoay chuyển.
Chạy trốn?
Phản kháng?
Hiển nhiên lấy thế lực của đối phương, mình chỉ có tùy ý chờ bị làm thịt.
Rất nhanh, xe ngựa dừng ở trước một trang viên, đây là một nơi cực kỳ bát ngát, bên ngoài là hàng rào gỗ sơn trắng, bên trong là từng thảm cỏ xanh được tu bổ cực kỳ vuông vức, giờ phút này có mấy người làm vườn đang vẩy nước trên bãi cỏ.
Cửa xe mở ra, người trẻ tuổi hơi gầy nhìn qua Đỗ Địch An ngồi trong xe, khuôn mặt vẫn lạnh lùng đột nhiên nở nụ cười, nói:
- Nhóc con, cũng rất trấn định nha.
Đỗ Địch An nhìn thấy nụ cười của hắn liền giật mình một cái, khẩn trương trong lòng cũng chậm rãi buông lỏng, trực tiếp hỏi:
- Là bởi vì giá trị phóng xạ sao?
Người tuổi trẻ hơi gầy kia tựa hồ đã biến thành người khác, khuôn mặt mỉm cười, nói:
- Còn thật cơ trí, không sai, bọn họ đều là miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, coi như thông qua huấn luyện cũng chỉ có thể làm một “Thập hoang giả”, mà ngươi có hi vọng gia nhập vào “Thú Liệt giả” chúng ta.
- Thập hoang giả? Thú Liệt giả?
Đỗ Địch An nghe được hai cái danh từ này, trong lòng hơi động, thấy đối phương hình như trở nên dễ nói chuyện, liền hỏi:
- Cái gì là Thập hoang giả?
- Trước xuống lại nói.
Người trẻ tuổi hơi gầy đưa tay ôm Đỗ Địch An xuống xe ngựa, nắm tay dắt hắn đi về hướng trang viên, vừa đi vừa nói:
- Thập Hoang Giả là phụ trách khai thác ở khu vực an toàn bên ngoài bức tường, tìm xem những tài nguyên có thể sử dụng.
- Bên ngoài bức tường?
Đỗ Địch An giật mình, không ngờ lại là công tác bên ngoài bức tường? Hiển nhiên là lão đầu râu bạc cũng biết chuyện này, trước đó còn nói cái gì mà bên ngoài bức tường đều là ma quỷ cùng ôn dịch, ngàn vạn không thể đi ra ngoài, kết quả chỉ chớp mắt đã chắp tay đưa tiễn bọn họ ra ngoài, còn nói cái gì may mắn... may mắn con khỉ khô a!
Mặc dù hắn không tin ma quỷ gi, thế nhưng là không hề nghi ngờ bên ngoài bức tường là cực kỳ nguy hiểm, chí ít là phóng xạ trong không khí sẽ cao hơn bên trong bức tường nhiều, chờ một chút, phóng xạ? Đỗ Địch An đột nhiên như thể hồ quán đỉnh hiểu rõ ra, khó trách lại dùng giá trị phóng xạ để phân chia Thập hoang giả cùng Thú Liệt giả, hơn phân nửa là hoàn cảnh bên ngoài bức tường cực kỳ ác liệt, phóng xạ cực cao cho nên nếu người có thể nội phóng xạ quá cao đi ra bên ngoài sẽ rất dễ đạt tới bão hòa, cho nên chỉ có thể lựa chọn người có giá trị phóng xạ thấp.
Nghĩ rõ ràng điểm ấy, hắn không khỏi hút một miệng khí lạnh, cái gọi là kiểm tra sức khoẻ thật tế chính là âm thâm bí mật “nhằm vào” đám người bình dân?