Y sinh?
Nghe Đỗ Địch An nói vậy, một phụ nữ trẻ đẹp đẹp trong đám người lập tức sáng mắt lên hướng Đỗ Địch An nói:
- Anh bạn nhỏ, ta chính là y sinh, ngươi nguyện ý làm con của ta sao?
Đỗ Địch An đã sớm chú ý tới nàng, không nghĩ tới còn không đợi tự mình hỏi thăm nàng đã chủ động mở miệng, lúc đầu hắn mạo hiểm từ chối người đàn ông trung niên làm vườn kia, còn tưởng rằng những người khác sợ đắc tội đối phương không dám chọn lựa mình, hiện tại xem ra thân phận của đối phương cũng không có đáng sợ như vậy.
Đỗ Địch An cũng không biết y sinh trong thế giới này so với trong tưởng tượng hắn còn ít ỏi hơn, mặc dù vẫn chỉ là nghề nghiệp bình dân nhưng trong vô số nghề nghiệp bình dân chỉ có mấy nghề nghiệp cao cấp có thể tiếp xúc đến quý tộc, nếu là quản sự gia tộc Mel tự mình đến đây, tự nhiên không ai dám chọn hắn nhưng chỉ là một người làm vườn thì tối đa cũng chỉ có thể trấn trụ một chút dân chúng bình thường như “Thợ mỏ” hoặc “Thợ may”.
Lúc này, Đỗ Địch An mới chính diện đánh giá nàng, đường viền khuôn mặt mười phần mềm mại, trong lúc mỉm cười thường lộ ra hai cái lúm đồng tiền mờ mờ để trong đầu hắn không khỏi hiện lên hình dáng hiền lành của mẹ mỗi khi chuẩn bị bữa sáng cho mình, trong lòng có chút chua chua cúi đầu, một lát sau mới nhẹ nhàng gật đầu nói:
- Ta nguyện ý.
Sắc mặt người đàn ông trung niên có vẻ hơi khó coi, nhưng nhìn người phụ nữ tuổi trẻ kia một chút vẫn là nhịn không nói thêm gì, chỉ là đáy lòng âm thầm tiếc hận thay cho Đỗ Địch An, dù sao tuổi tác quá nhỏ, kiến thức thiển cận, y sinh tuy tốt nhưng không phải ai cũng có thể học hỏi tay nghề của cha mẹ mình, y sinh là một môn nghề nghiệp có ngưỡng cửa rất cao, nếu như bỏ ra quá nhiều thời gian cùng sức lực vẫn không thể học được, đến lúc đó muốn đổi nghề khác thì đã quá muộn, chỉ có thể làm công việc lao động khổ lực.
Nhưng người làm vườn thì khác chỉ cần trí nhớ tốt là có thể nhanh chóng bắt tay vào làm, hơn nữa chỉ cần làm vườn cho gia tộc Mel chẳng những có thể lập tức thoát ly khu dân cư nghèo bẩn thỉu, tương lai còn có thể kế thừa thân phận người làm vườn của hắn, cả một đời sinh sống trong gia tộc Mel chính là chuyện tốt mà những người khác nằm mơ đều không dám nghĩ tới.
Đáng tiếc a, đáng tiếc!
Người đàn ông trung niên lắc lắc đầu.
Những trẻ khác nhìn thấy vị y sinh trẻ đẹp đã lựa chọn Đỗ Địch An, không khỏi sắc mặt khó coi, Barry cùng đám trẻ dị dạng thì còn tốt một chút, mặc dù có chút ghen ghét nhưng càng nhiều hơn chính là hâm mộ, mà đối với đám trẻ tay chân đầy đủ mà nói, đây không thể nghi ngờ là Đỗ Địch An đã cướp đi cơ hội quý báu của bọn họ, đáy lòng không khỏi phẫn hận cùng ghen ghét.
Những người lớn khác có chút tiếc hận, cô nhi ưu tú như vậy cũng không thấy nhiều.
Khóe mắt dì lớn lộ ra ý cười, Đỗ Địch An chính là một trong những đứa trẻ mà nàng nhìn thấy thuận mắt nhất, có đần độn hay không cũng không trọng yếu, chí ít là làn da tuyết trắng sạch sẽ kia để cho người ta nhìn dễ chịu, nàng quay đầu hướng phụ nữ trẻ tuổi nói:
- Đỗ Địch An ở nơi này là phi thường ngoan ngoãn nghe lời, hi vọng về sau ngươi sẽ chăm sóc hắn thật tốt, cũng chúc các ngươi một nhà hạnh phúc.
- Ta hiểu rồi.
khuôn mặt nàng lộ vẻ tươi cười, đáy lòng cũng là cực kỳ vui vẻ.
- Minna, ngươi mang bọn họ đi làm thủ tục hộ tịch đi.
Dì lớn hướng một phụ nữ trung niên đứng bên cạnh nói.
Người phụ nữ trung niên gọi là ‘Minna’ vẫy vẫy tay với Đỗ Địch An, lại cười nói với người phụ nữ trẻ:
- Đi theo ta.
- Địch An, cố lên!
- Địch An, đừng quên chúng ta!
- Nhớ kỹ phải trở lại thăm chúng ta một chút!
Barry cùng đám trẻ dị dạng khác lưu luyến không thôi.
Đỗ Địch An được bọn họ chiếu cố ba tháng này, mỉm cười nói:
- Ta sẽ trở lại, bất quá các ngươi cũng đừng quá nản chí, nói không chừng khi ta trở về, tất cả các ngươi đều đã được nhận nuôi rồi.
Barry cùng đám trẻ dị dạng khác thật ra đã mơ hồ đoán được số phận của mình nhưng vẫn nở nụ cười.
- Vậy ta chọn ngươi đi.
Ngay lúc Đỗ Địch An chuẩn bị rời đi, chợt nghe người trung niên làm vườn kia nói, không khỏi nhìn lại, chỉ thấy hắn chỉ Lysa trong đứng trong đám, cười nói:
- Tiểu cô nương, ngươi rất ngoan, làm con gái của ta được không?
Lysa ngơ ngác nhìn hắn, vẻ mặt không dám tin.
Đám trẻ toàn kiện chung quanh nàng cũng hâm mộ không thôi.
Đỗ Địch An nhìn thoáng qua liền thu hồi ánh mắt, đi đến trước mặt dì Minna, đi theo nàng cùng người phụ nữ trẻ lập tức sẽ trở thành “Mụ mụ” trên danh nghĩa của mình, rời đi mảnh đất trống này.
Từ nay về sau, hắn cùng những đứa trẻ trong cô nhi viện đã khác biệt, riêng mỗi người sinh hoạt trong "gia đình" của chính mình, từ đây trời nam đất bắc, có lẽ sẽ không còn gặp lại.
...
...
Làm thủ tục hộ tịch rất đơn giản.
Thứ nhất, xác minh thân phận người nhận nuôi.
Thứ hai, xác minh công tác của người nhận nuôi.
Hai điều trên có mục đích là để xác nhận đối phương có đủ điều kiện trở thành người nhận nuôi theo quy định của pháp luật hay không.
Nếu như không có việc làm, hoặc là công việc lao động giá rẻ cũng không đủ tư cách nhận nuôi.
Sau cùng điểm thứ ba chính là ký hiệp ước, xác nhận quan hệ song phương, đồng thời sang tên Đỗ Địch An từ cô nhi viện về dưới hộ tịch của người nhận nuôi.
Cuối cùng cũng là điểm trọng yếu nhất, chính là tiền nhận nuôi!
Không sai, đây chính là thu thập chủ yếu của cô nhi viện trong thế giới này. Ở thời đại trước, chỉ cần có điều kiện nhận nuôi là được và không cần trả tiền, nhưng nơi này khác biệt, nói là nhận nuôi kì thực tương đương với “bán lấy tiền”, nói theo một ý nghĩa nào đó, tượng tự như con buôn ở thời đại trước vậy, khác biệt duy nhất chính là, ở chỗ này là làm ăn hợp pháp.
Đỗ Địch An còn chưa thấy tiền ở thế giới này, chỉ thấy “Mụ mụ” trên danh nghĩa của mình móc ra một chồng tiền giấy màu lục thật dày, về độ lớn không khác thời đại trước là bao, phía trên in một vách tường cao cao, hình như là cự bích Sylvia.
Xem ra trước đó nàng đã chuẩn bị đủ tiền, vẻ mặt tươi cười đưa tiền cho dì Minna, bây giờ Đỗ Địch An mới biết vì sao khi mình bị đưa tới cô nhi viện mà bọn họ chỉ qua loa vài câu đã nhận mình, dù là cô nhi viện đã rất túng quẫn, hoàn cảnh chung quanh cũng đã rất cũ nát nhưng bọn họ vẫn vô tư phân phát đồ ăn cùng chỗ ở cho một người xa lạ như hắn, thì ra mình ở lại nơi này ngắn ngủi mấy tháng lại có thể mang lại một khoản tiền cho bọn họ.
Đáy lòng nhẹ nhàng thở dài một cái, Đỗ Địch An cảm thấy có lẽ mình nên nghiêm túc nhận rõ sự khác biệt giữa hai thế giới, kẻ phù hợp mới có thể sinh tồn, hoặc là thích ứng thế giới này hoặc là... để thế giới này đào thải chính mình.
Lúc này, sau khi đã giao tiền nhận nuôi, người phụ nữ trẻ nhận lấy hiệp ước đã được ký tên, xoay người vuốt ve mái tóc Đỗ Địch An, hiền lành nói:
- Con trai, về sau ta chính là mẹ của ngươi, ta gọi là Julla.
Đỗ Địch An nhìn nhìn đôi mắt màu nâu nhạt của nàng, biết nữ nhân trước mắt chính là chỗ dựa duy nhất để mình trưởng thành, hắn trầm mặc một hồi, nói:
- Ta có thể trước gọi ngươi là dì Julla được không?
Julla nao nao.
Minna đứng bên cạnh sửa sang hiệp ước nghe vậy khẽ quát:
- Không được vô lễ, bắt đầu từ bây giờ nàng chính là mẹ của ngươi, sau này phải hiếu thảo với nàng, không được làm mất mặt tên tuổi của cô nhi viện chúng ta.
- Không có việc gì.
Julla mỉm cười, vuốt ve mái tóc Đỗ Địch An, hiền lành nói:
- Vậy trước gọi ta là dì julla đi, ta sẽ chờ đến khi ngươi quen.
Đỗ Địch An cảm thấy ấm áp trong lòng, nói khẽ:
- Cám ơn.
Hắn là thật lòng cảm ơn, bởi vì hắn biết một khi bị nhận nuôi, sinh tử của hắn đã hoàn toàn bị nắm giữ trong tay người nhận nuôi, mà hắn còn từ miệng những đứa trẻ khác biết được ở cái thế giới này, cho dù là cha mẹ đánh chết con của mình... cũng là hợp pháp.
Julla mỉm cười:
- Chúng ta trở về đi, dẫn ngươi đi nhìn nhìn nhà mới của ngươi.
...
...
Nhà của Julla ở trong khu dân cư.
Ở nơi này đều là bình dân làm công tác bình thường nhưng hoàn cảnh sinh hoạt so với khu dân nghèo là khác biệt một trời một vực, chỉ riêng bầu không cũng tươi mát hơn rất nhiều, không có mùi phân và nướ© ŧıểυ, cũng không có mùi vị thối nát của cỏ cây hay đồ vật mốc meo.
Trong khu dân cư to lớn này, điều kiện sinh hoạt của Julla cũng đã tương đối được xem là thượng du, nhà ở phía nam khu dân cư, nơi này giá cả đất cao gấp đôi so với phía bắc, bởi vì phía bắc là ở gần khu dân nghèo mà phía nam thì ở gần khu buôn bán.
Có thể ở lại trong khu buôn bán, nếu không phải đại nhân vật có chức vụ quân sự thì chính là phú thương, bọn họ tùy tiện phất tay tiêu một chút tiền nhỏ nhưng đối với khu dân cư nghèo thì đó lại là con số trên trời mà cả đời họ cũng không kiếm được.
Ở giữa mỗi một khu vực đều có vách tường cao cao cách trở, cửa thành chỉ mở ra vào ban ngày và canh giữ rất sâm nghiêm, ở bên trong cự bích Sylvia có lưu truyền một câu: Hướng bắc không hướng nam. Phương bắc chính là khu dân nghèo, phía nam khu dân nghèo thì là khu dân cư, ý nghĩa của những lời nói này là người sống ở khu dân cư có thể tự do đi đến khu dân nghèo, mà người sống ở khu buôn bán có thể tự do đi đến khu dân cư, nhưng.... người sống trong khu dân nghèo muốn đi vào khu dân cư là tuyệt đối không thể, mà khu dân cư cũng là không thể đi vào khu buôn bán.
Editer: ƯngVinh95
Biên: KhangaCa