Tiêu Độ rút tay, đầu ngón tay ẩm ướt nước nhờn bôi hết lên môi nàng, "Ngày mai tẩm cung này của trẫm không cần người múc nước quét sạch, nước này của ngươi là đủ rồi..."
"Bệ hạ..." Trong mắt Chu Tường là nước mắt, đang lúc nói chuyện hít vào nhiều mà thở ra không bao nhiêu, mơ hồ mυ'ŧ ngón tay Tiêu Độ, "Bệ hạ, muốn, muốn..."
Một lần cao trào ngắn ngủi càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ tâm huyệt ngứa ngáy, nàng hận không thể lập tức có cây gậy vọt tới, làm hỏng làm đến nát đều được, bị tìиɧ ɖu͙© tra tấn quá khó chịu đựng rồi.
Ngoài miệng cầu hoan, thân thể cũng không nhàn rỗi, bàn tay sờ soạng trong vạt áo hắn, vòng eo xoay loạn ma sát vật cứng chống lên của hắn.
Tiêu Độ thấy bộ dạng Chu Tường háo sắc, trong nội tâm thầm mắng kẻ nào hạ dược, nặng liều nhiều như vậy.
Hắn cởϊ qυầи áo thấm ướt của nàng, như ôm trẻ mới sinh cầm hai mông nàng lên giường rồng.
Trong màn trướng màu vàng sáng, mỹ nhân chỉ mặc cái yếm, hai chân trần trụi vặn vẹo trên giường. Đầṳ ѵú nhô lên vải vóc trước ngực, hoa châu sưng đỏ trướng to giữa hai chân.
Tiêu Độ cởi đai lưng xuống, tách hai chân nàng ra gẩy thịt châu một cái, Chu Tường cong lưng rêи ɾỉ. Hắn cưỡng ép mở ra thân thể của nàng, nắm lấy hai cổ tay, một mực cột vào trên cột giường.
"Đừng, đừng cột..." Chu Tường giãy giụa, mê mang lắc đầu, nàng không biết hắn muốn làm cái gì.
"Không buộc sẽ làm bị thương ngươi." Tiêu Độ nói, "Tay phải ngươi bị phỏng rồi."
Lúc này Chu Tường mới nhớ tới tay còn chưa khỏi. May mà ngày ấy Xuân Hoa lưu tình, không phải dùng nước sôi nóng, mà là nước ấm nóng, bôi thuốc vài ngày còn có thể khôi phục.
Nàng lại ủy khuất, bị cung nữ nhằm vào, còn phải bị hắn hạ dược tra tấn, nức nở nghẹn ngào rơi lệ.
"Làm sao vậy?" Hắn hỏi.
Thân thể khát vọng áp đảo lý trí thanh tỉnh, hai chân Chu Tường ôm lấy hắn, "Muốn, muốn..."
Tiêu Độ cởϊ áσ ngoài, chỉ để quần áo ngủ trắng thuần. Hắn nâng một cái chân nàng lên, ngón tay thon dài khuấy động cửa huyệt.
Chu Tường nóng nảy, "Không muốn tay, muốn ngươi..."
"Tay chẳng lẽ không thể thỏa mãn ngươi?" Tiêu Độ cười khẽ, cắm hai ngón tay vào, "Lần trước câu trong chốc lát, ngươi đã chịu không được."
Hắn nói "Câu", là câu hoa tâm nữ nhân, từng là Tiêu Tam công tử quả nhiên phong lưu, không biết thủ đoạn học ở đâu.
Chu Tường nghĩ: Hẳn là học trong kỹ viện Câu Lan.
Nàng cũng không xấu hổ với hắn, lắc lư bờ mông, "Ưʍ... Hoa tâm ngứa... Bệ hạ móc móc..."
Đầu ngón tay Tiêu Độ cong lên, đâm vào trong thịt mềm lầy lội mỹ diễm, Chu Tường nhắm mắt ngâm nga một tiếng, hoa tâm phun ra một luồn dâʍ ɖị©ɧ.
"Thèm ăn đến chảy nước miếng." Tiêu Độ liền chọc vài cái, cái chỗ như mắt suối kia giống như ồ ạt tỏa ra bọt nước.
"Thật thoải mái..." Hai tay Chu Tường bị trói, bắt không được màn lụa, giương cái miệng nhỏ nhắn không ngừng trút thanh âm, "Sảng khoái..."
Tiêu Độ rút ra nửa ngón, rồi lại đưa vào toàn bộ, lúc cắm đến hoa tâm đầu ngón tay hung hăng móc lấy mị thịt, đợi nàng càng co lại chặt đột nhiên buông ra, vòng đi vòng lại.
Chu Tường vốn là trúng xuân dược, lại bị thủ đoạn như vậy trêu chọc du͙© vọиɠ càng phát triển cao hơn, lúc hắn rút tay cắn xương ngón tay không chịu nhả, "Bệ hạ chớ đi, cho Tường Tường đi..."
Tiêu Độ còn không hài lòng, dùng sức rút ra, vào lúc nàng mất mát nức nở nghẹn ngào lại nặng nề cắm vào.
Hư không trong nháy mắt đạt được thỏa mãn, Chu Tường cắn hắn sắp lêи đỉиɦ, "Dùng sức dùng sức... Đã tới rồi..."
Tiêu Độ vào thời khắc hoa tâm sắp co rút, rút đầu ngón tay đi.
Chu Tường bởi vì sắp sửa cao trào ưỡn eo phút chốc lún xuống, cửa huyệt hé mở, khát vọng chảy ra dâʍ ɖị©ɧ, nàng cao giọng thúc giục, "Cho ta, cho ta... Muốn cao trào!"
Trong huyệt không còn gì để ăn, nàng trợn tròn mắt rơi lệ, "Hu hu thật sự muốn cao trào..."
Tiêu Độ cởϊ qυầи áo ngủ ra, móc một căn hùng vĩ giữa háng ra, không nhanh không chậm nói: "Ngươi xem trẫm là tiểu quan của thanh lâu sở quán, hầu hạ ngươi thoải mái một lần chưa đủ, vẫn phải nhẫn nhịn cho ngươi thoải mái lần thứ hai?"
Hai mắt Chu Tường đẫm lệ sương mù dõi theo dươиɠ ѵậŧ hắn, chưa phát giác ra lúc giữa nuốt nước miếng, mở ra tiểu huyệt nước chảy, "Bệ hạ, làm Tường Tường..."
Tiêu Độ mở mạnh môi nhỏ đỏ tươi, đỉnh qυყ đầυ ở miệng nhỏ đang co rút lại, "Kêu một lần nữa đi..."
Chu Tường muôn phần chờ mong hắn vọt tới, "Bệ hạ, làm Tường Tường..."
"Gọi sai rồi, Chu nương tử." Tiêu Độ nhắc nhở.
Chu Tường nháy mắt mấy cái, giật mình. Đây là sau ba năm, Tiêu Độ lần đầu tiên gọi nàng "Chu nương tử" .
Ba năm trước đây ở ngự hoa viên, hắn cũng gọi nàng như vậy.
Sau khi mất nước, vì sao hắn thu dùng nàng, cuối cùng, là để viên mãn thứ đã từng là chấp niệm.
Nàng lúc là thiếu nữ mười lăm tuổi non nớt, đột nhiên thu được ngọc bội của một vị công tử phong lưu tuấn lãng như vậy đưa tới, tâm hồn thiếu nữ phanh phanh, rồi lại đợi không được tin tức sau này của hắn.
Thời điểm nàng vào cung, đúng là ngày hắn rời kinh.
Hai chân Chu Tường kẹp lấy vòng eo rắn chắc của hắn, dường như thời gian ba năm này chưa bao giờ trôi qua, nàng mềm mại đáng yêu muôn phần mà gọi: "Tiêu Tam, Tiêu Tam công tử... Làm Tường Tường..."
Tiêu Độ nằm rạp người, dương vâth từng điểm từng điểm lâm vào trong thịt huyệt của nàng, hắn há miệng cắn cần cổ tinh tế của nàng, "Chu Tường, ngươi nhớ kỹ cho ta, về sau dám gọi sai người trên giường, ta nhất định làm chết ngươi!"
Nói xong, hung hăng tiến đυ.ng vào trong hoa tâm mềm non.