"Bịch", một đống quần áo dơ dáy bẩn thỉu bị người ném vào trong chậu gỗ trước mặt Chu Tường.
Nước bẩn trong chậu tung tóe lên gương mặt của nàng, gió thu thổi một cái, hơi hơi lạnh.
Chu Tường cuộn cuộn ngón tay bị đông lạnh đến đỏ lên, ngâm đến phồng rộp, ôn thuần nghe người tới nói.
"Những thứ này đều là ca ca tỷ tỷ Cung Thái Cực hai ngày sau phải mặc đấy, hôm nay nếu như giặt không hết, cẩn thận da của ngươi!"
Chưởng sự cung nữ của Dịch Đình hất cái cằm lên, chanh chua diễu võ dương oai.
Chu Tường rũ mặt, nghe lời đáp: "Dạ."
Chưởng sự cung nữ thoả mãn rời đi.
Lúc hoàng hôn, các cung nữ làm xong việc, liên tiếp trở về phòng dùng bữa tối.
Chu Tường ở trong ánh chiều tà vùi đầu giặt quần áo.
Hai tiểu cung nữ từ bên người nàng đi qua thấp giọng nghị luận.
"Đó là ai vậy?"
"Chu Quý phi Tiền triều, xinh đẹp chứ?"
"Nàng thật là đẹp, tựa như tiên nữ trên trời."
"Phượng Hoàng rụng lông không bằng gà, một triều quý nhân một triều nô ɭệ"
"Người xinh đẹp như vậy, bệ hạ chúng ta..."
"Bệ hạ long chương phượng tư, lúc trước đăng cơ đã đính hôn với đích nữ Trì gia đệ nhất thế gia Hà Đông, sao có thể vừa ý loại tàn hoa bại liễu này."
"Nhưng nàng thật sự rất rất xinh đẹp..."
"Người đẹp trên đời này thiếu gì. Vân gia nương tử, Hoàng hậu nương nương tương lai của chúng ta, cũng đệ nhất mỹ nhân Hà Đông. Vị này còn không phải là cái loại lương thiện gì, mê được Trần Đế chung tình không màng chuyện gió trăng, còn kéo cả muội muội nhà mình theo hầu một chồng, thật đúng là yêu cơ họa quốc."
...
Những việc ngôn luận như thế, Chu Tường tiến vào Dịch Đình một tháng, nghe được rất nhiều.
Từ xưa kết cục của Phi tử mất nước, không có gì hơn là sung vào hậu cung Tân Đế hoặc là hậu viện Tân Thần, hoặc là một giải lụa trắng, một ly rượu kết thúc cuộc đời.
Lúc Tiết Độ Sứ Tiêu Độ của Hà Đông đánh tới Nam Trần, Cựu Đế nhường ngôi rồng cho Tân Đế, Cựu Đế mang Tần phi con cái đầu hàng, Tiêu Độ đăng cơ, đặc xá Hoàng tộc Triều Trần không chết, phong Cựu Đế thành Tiêu Dao Hầu, nhốt trong phủ.
Cựu Đế không còn tự do, nhưng tốt xấu cũng ăn uống không lo. Các phi tử Tiền triều lại không may mắn như vậy, đều bị Tân Đế cách chức làm cung nô, cả ngày cưỡng bức lao động.
Có vài phi tử mệnh tốt, được Vương công Đại thần Tân triều vừa ý, tiếp đi ra ngoài cung, miễn cưỡng coi là một khởi đầu thuận lợi. Càng nhiều người nữa, là lưu lại Dịch Đình, ngày qua ngày chịu đủ đám thái giám và ma ma ức hϊếp và chà đạp.
Đối với lớp nô tì không có gì vui sướиɠ hơn so với việc giẫm đạp Quý nhân ngày xưa ở dưới lòng bàn chân,.
Chu Tường tự biết nhan sắc tốt, thanh danh vang dội, vẫn luôn sống cẩn thận từng li từng tí, nhưng người khó xử nàng cũng không ít.
Đồng thời, nhớ thương nàng cũng không ít.
Trên ánh trăng đầu cành, Chu Tường giặt một chậu quần áo, một tiểu cung nữ vội vàng đến bẩm, Chưởng sự cô cô tới tìm.
Chu Tường qua, vừa vào cửa, Chưởng sự cô cô chưa nói đã cười, bưng lên một chén trà nóng, "Nương nương vất vả rồi."
Chu Tường tiếp nhận trà, âm thanh nhàn nhạt nói: "Trần quốc đã không còn, Chu Tường chỉ là một cung nữ, mong cô cô chú ý dùng từ."
Chưởng sự cô cô vui vẻ không giảm, "Quý phi là nương nương, Trắc Phi cũng là nương nương. Chuyện Khánh Vương gia, người cân nhắc thế nào?"
Chu Tường vuốt ve chén sứ trắng muốt, cúi đầu không nói.
Khánh Vương là chú ruột của Đương kim Thánh thượng, tuổi vừa mới bốn mươi, trên chiến trường đả thương chân trái, bây giờ đi đường khập khiễng. Từ lúc rảnh rỗi, danh tiếng phong lưu càng nhiều, cơ thϊếp hậu viện vào khoảng ba năm chục người.
Vị Vương gia này từ lúc phong Vương đến nay, mấy lần đề xuất muốn nạp nàng làm thϊếp, thậm chí không tiếc nhận lời vị trí Trắc Phi.
Trong phòng ánh nến sáng ngời, chưởng sự cô cô nhìn thấy ngón tay Chu Tường sưng đỏ, vỗ ót, trong phòng một hồi tiếng xột xoạt, tìm được một bình sứ nhỏ.
"Đây là thuốc tiêu sưng, người cầm lấy mà dùng. Bên phía Tiểu Xảo ta đã mắng nàng rồi, nương nương thân thể nhỏ bé, sao có thể giặt nhiều quần áo hạ nhân như vậy?"
Chu Tường chần chờ một lát, nhận chai thuốc, khách khí nói: "Tạ cô cô."
Chưởng sự cung nữ vênh mặt hất hàm sai khiến nàng lúc chiều kia là cháu gái của chưởng sự cô cô, hai cô cháu này một người giả trang mặt trắng, một người giả trang mặt đỏ, vừa đấm vừa xoa bức bách nàng theo Khánh Vương.
May nhờ Tân Đế nhân từ, hạ lệnh cho Thần tử muốn lấy cung phi tiền triều, cần được Phi tử đồng ý, không thể cưỡng đoạt. Bằng không thì nàng sớm đã bị hai cô cháu này ném vào kiệu đưa tới Vương Phủ.
Chưởng sự cô cô dò xét Chu Tường, một thân cung trang màu xanh thẫm, lại nổi bật lên màu da như tuyết của nàng, môi như bôi chu sa, búi tóc bằng miếng vải thô xù xì, nhưng không dấu nổi quốc sắc.
Nàng phỏng đoán tâm tư Chu Tường khuyên nhủ: "Nương nương, nô tài biết rõ, giai nhân khuynh quốc giống như người theo lý là làm bạn Đế Vương, nhưng bệ hạ kế vị hơn một tháng, không phải không có người góp lời qua, nhưng bệ hạ không nhìn trúng phi tử tiền triều ở dịch đình chúng ta." Có mấy người tự tiến cử, bị Hoàng Đế đuổi đi chùi bô rồi, mỗi ngày làm bạn với dạ hương.
Một tay Chu Tường siết chặt chai thuốc, một tay để trong lòng xoắn xuýt.
Chưởng sự cô cô cho rằng Chu Tường sợ, đóng cửa phòng vọt ngan cản khí lạnh, nói tiếp: "Người nhìn, trời càng ngày càng lạnh rồi, đợi chút nữa cả nhà người còn phải lưu vong tới vùng đất lạnh giá. Nghe nói Chu phu nhân thân thể nhiều bệnh, Chu Thiếu phu nhân còn đang mang thai, có thể đi đến vùng biên cương hay không còn khó nói."
Ý ở ngoài lời, nếu như nàng theo Khánh Vương, bao nhiêu người nhà có thể được Vương gia che chở, cam đoan bình an.
Nhưng thứ Chu Tường muốn, không chỉ chừng này.
Ca ca của nàng lúc Cựu Đế đầu hàng đã rút kiếm phát ngôn bừa bãi: Gϊếŧ Hoàng Đế nhu nhược, nâng đỡ Quý phi làm Thái hậu, chọn hoàng tử khác đăng cơ.
Khiến Tân Đế thượng vị, chỉnh đốn Chu gia đầu tiên.
Từ đâu té ngã, phải từ đó bò lên.
Chu Tường muốn kiếm tiền đồ trong thâm cung, trợ giúp gia tộc đông sơn tái khởi.
Những ngày này, nàng vẫn luôn đang đợi, đang đánh cuộc.
Đợi Tân Đế tới tìm nàng hay không, đánh bạc Tân Đế có nghĩ muốn nàng.
Ba năm từ biệt, hắn còn nhớ kỹ nàng hay không.