19-3-2023
Dịch: Duật Vân Ngữ Yên
Beta: Matcha Machiato
Trăng tròn vành vạnh, ve kêu ngoài cửa sổ, trong sân thắp đèn khắp nơi.
Kể từ khi Phó Trí Hồng ngủ trong hơn một giờ, Bạch Tranh dựa vào cửa sổ mà không di chuyển.
Cô biết rằng Đàm Khải Thâm không rời đi, muốn ra ngoài để xem vết thương của anh, nhưng cô sợ rằng Đàm Ngữ Lâm sẽ nhìn thấy.
Bạch Tranh thở dài cúi đầu.
"Cóc cóc—— " Lúc này ở cửa vang lên âm thanh.
Khi bên kia gõ hai lần thấy không ai trả q, dì giúp việc nói, "Con đã ngủ chưa? Cậu Đàm kêu dì mang mấy món ăn lên."
Bạch Tranh mở mắt, từ bậu cửa sổ đi xuống, mở cửa. Dì giúp việc thấy cửa mở cười nói: "Phu nhân nói buổi tối náo loạn như vậy nhất định mọi người chưa ăn no, đây là mì vừa làm xong, con ăn thử đi."
Hành lá tràn ngập, nước dùng rất ngon.
Cô cầm lấy khay, "Là cậu làm à?"
"Mì là dì Vương làm, Đàm tiên sinh vẫn đang bị thương mà."
"Cũng đúng...con cảm ơn."
Bạch Tranh đặt khay bên cạnh bàn, cửa đã bị dì đóng lại.
Bữa tối đúng là cô ăn không nhiều, bụng trống không, bát mì chẳng mấy chốc đã hết rồi.
Nhưng mục đích chính của cô không chỉ để lấp đầy dạ dày.
Sau khi ăn xong Bạch Tranh lấy khăn giấy lau miệng, trong ngăn kéo tìm thấy một tuýp thuốc mỡ rồi cầm bát rỗng đi xuống cầu thang.
Không ai ở trong phòng khách, trong nhà im lặng, sảnh chính, có một chiếc đèn sàn bên cạnh ghế sofa, đi ngang qua phòng khách, Bạch Tranh mơ hồ nghe thấy một giọng nói phát ra từ khu vườn nhỏ ở phòng bên.
Cô vào bếp đặt bát xuống, hy vọng tìm được Đàm Khải Thâm và cho anh bôi thuốc mỡ.
Tiếng nói càng lúc càng gần, Bạch Tranh vô thức đi chậm lại.
".... Gần đây em và cô Nguyễn với nhau như thế nào?"
Bạch Tranh dừng lại, hơi thở của cô chậm đi.
Vài giây sau, giọng nói trầm ấm êm dịu của Đàm Khải Thâm đã truyền vào tai, "Muốn nghe lời thật không?"
Đàm Ngữ Lâm cảm thấy có gì đó không ổn, vì vậy bà ấy đã kiềm chế nói: "Nói chị nghe xem nào."
"Em và cô ấy gặp riêng một lần nói gì mà yêu với đương."
"Nguyễn tiểu thư có điều kiện, gia cảnh tốt, sao em không suy nghĩ tới? Hơn nữa, cô ấy không phải là luật sư của công ty em sao?"
"Em đã cân nhắc, nhưng không hợp. Hơn nữa, hợp đồng sẽ hết hạn vào tháng sau, bộ phận pháp lý đang chọn một đối tác mới."
"....."
Bạch Tranh dựa vào tường, cơ hồ có thể nghe được trong phòng im lặng bị đè nén.
"Mấy người không thể để tôi bớt lo sao"
Quả nhiên, một lát sau cảm xúc của Đàm Ngữ Lâm bùng nổ, "Một đứa rồi hai đứa đều như vậy, giống như việc tôi đây sắp xếp chuyện hôn nhân đại sự cho mấy người là hại mấy người."
"Bà Phó bình tĩnh lại đi." Đàm Khải Thâm đã quen với việc bà mất bình tĩnh, thậm chí còn thẳng thắn nói những lời an ủi bà.
Đàm Ngữ Lâm nghe vậy càng tức giận hơn, "Nghĩ xem em bao nhiêu tuổi rồi, đừng hy vọng dựa vào khuôn mặt đẹp trai này có thể hấp dẫn các cô gái nhỏ cả đời!"
"Em biết rồi.."
"....."
Bạch Tranh nghe vậy, không khỏi cong môi.
Chỗ nào là biết chứ, rõ ràng là thừa cơ hội khoe khoang.
"Sao con không đi vào?" Ngay khi cô đang mê mẩn nhìn cửa, một giọng nói đột nhiên từ phía sau hành lang truyền đến.
Bạch Tranh sợ đến suýt chút nữa quên mất mình ở trong góc nghe lén, "...."
Giọng nói bên trong bị gián đoạn ngay lập tức.
Cô không nghĩ nhiều, theo bản năng lắc đầu, chạy trốn khỏi ánh mắt nghi ngờ của dì giúp việc.
Khi Đàm Khải Thâm bước ra, anh chỉ thấy một bóng người đang bỏ chạy trước cửa một chiếc khuyên tai ngọc trai bị rơi dưới chân.
"Ai vậy?" Đàm Ngữ Lâm từ phía sau hỏi.
Dì vừa muốn nói, nhưng Đàm Khải Thâm đã dùng ánh mắt ngăn lại.
"A... Tôi nhìn nhầm rồi, còn tưởng có người ở cửa, tôi tuổi lớn nhìn không rõ,quấy rầy cô cậu rồi."
"Không sao là được rồi, dọn dẹp xong đi ngủ đi." Đàm Ngữ Lâm thúc giục, "Còn nữa, thu dọn gian phòng trống trên lầu cho Đàm tiên sinh."
"Được." Sau đó dì rời đi.
Đợi mọi người đi rồi.
Đàm Khải Thâm nhặt chiếc bông tai đặt nó vào lòng bàn tay.
-
Phòng ở lầu hai.
"Mình sao có thể làm chuyện ngu xuẩn như vậy..." Bạch Tranh một đường xông lên, vội vàng trốn vào trong phòng, nằm ở trên giường tự trách chính mình.
Năm phút trôi qua, trong miệng cô chỉ lặp lại câu này.
"Đúng vậy, có người phát hiện nghe lén, hoa tai bị rơi mất cũng không hay, cậu thế này không phải tặng không để người ta bắt nạt à?"
"....."Bạch Tranh càng ngày càng hối hận, nhỏ giọng nói: "Mình cũng không nghĩ tới mà."
Cô không dự định ở đó lâu,nhưng vừa nghe Đàm Ngữ Lâm nhắc tới Nguyễn Âm Thư, nhịn không được ở lại nghe lâu hơn một chút, ai biết được sẽ bị phát hiện, trở về phòng rồi mới biết bông tai bị rơi mất, cô càng muốn đánh chính mình.
Lận Nhiễm "Mình nói cậu nên bình tĩnh đi từ cửa vào thôi, chạy cái gì."
"Tớ cũng không biết." Bạch Tranh ôm gối vào trong ngực, suy nghĩ một chút nói: "Tớ chỉ là có chút áy náy."
Trước đó không cảm thấy nhưng gần đây cảm giác này ngày càng mạnh mẽ hơn.
Đặc biệt là khi Đàm Ngữ Lâm nhìn cô, Bạch Tranh không khỏi tim đập thình thịch, như thể cô bị phát hiện sau lưng dì đã làm điều gì sai trái.
"Cậu định làm gì?"
"Tớ đành phải đợi họ nói xong mới xuống lầu. Hơn nữa, một chiếc khuyên tai nhỏ như vậy chắc không ai thấy được."
"Như cậu gọi là bịt tay trộm chuông Lận Nhiễm hoài nghi khả năng thuyết phục của mình.
Bạch Tranh không nghe cũng không tin, lừa dối đến cùng, "Tớ cá là sẽ không có ai phát hiện ra."
"......"
-
12:30 sáng, Bạch Tranh mơ mơ màng màng nằm ở trên giường, lật người dụi mắt.
Đồng hồ báo thức reo đúng giờ, cô ra khỏi giường đi giày, chuẩn bị đi tìm chiếc bông tai bị mất.
Phó Viễn Lâm và Đàm Ngữ Lâm không sống với ông họ không ở lại qua đêm mỗi khi họ đến thăm, mỗi ngày ông nghỉ ngơi sớm có khi Bạch Tranh từ bên ngoài về,trước 11 giờ trong nhà liền yên tĩnh.
Chỉ có khi nào có Đàm Khải Thâm có ở nhà thì thư phòng vẫn sẽ sáng đèn.
Nhưng anh đã dọn ra ở riêng.
Bạch Tranh chắc chắn sẽ không có ai khác xuất hiện trong nhà vào thời điểm này, vì vậy cô bước ra khỏi phòng.
Cô tìm dọc theo lối đi lên cầu thang, cẩn thận kiểm tra từng ngóc ngách nhỏ và những nơi không dễ tìm, cho đến cửa phòng bên cạnh, vẫn không có dấu hiệu tìm được đồ bị mất.
Có phải đã bị dì lấy đi rồi không?
Chắc không đâu, nếu là dì nhìn thấy sẽ cầm đi hỏi khắp nơi, sao có thể đã hai tiếng rồi mà chẳng thấy gì.
Bạch Tranh vén mái tóc ra sau tai, sau đó hơi khom nửa người trên, vừa đi vừa kiểm tra.
"Tách——" Đèn trần đột nhiên sáng.
Ánh đèn vàng ấm áp từ đỉnh đầu chiếu xuống, khiến Bạch Tranh nhớ tới cảnh phạm nhân bị thẩm vấn trong phim truyền hình.
Cô giơ tay che ánh sáng, hơi híp mắt lại thì thấy có người đang đi về phía bên này.
"Đừng đi ngủ muộn như vậy." Đàm Khải Thâm thay một bộ quần áo thoải mái, đứng cách cô khoảng nửa mét.
Bạch Tranh sửng sốt một hồi, càng là kinh ngạc nói: "Chú không có đi?"
"Sáng mai tôi phải đi công tác, hơn nữa nơi này gần sân bay." Anh dừng một chút, "Nhìn dáng vẻ này của em là thấy bất ngờ à?"
"Không, không kinh ngạc." Bạch Tranh híp mắt cười, ngoan ngoãn quay lưng đi, "Chú muốn ở bao lâu thì cứ ở. "
Đàm Khải Thâm khẽ khịt mũi, mắt sâu hơn, "Được, cảm ơn."
Bóng đêm vô cùng yên tĩnh, giọng nói khàn khàn trầm trầm giống như giấy nhám chà xát vào trái tim cô.
"Bang, bang bang———"
Nhìn nhau nửa giây, Bạch Tranh cảm thấy có gì đó không đúng, híp mắt lại lảo đảo nhìn, sau đó phát hiện bên ngoài cánh tay phải của anh có một mảng màu đỏ, trong lòng cảm thấy áy náy, thậm chí có chút thấp giọng nói: "Còn đau không?"
Đàm Khải Thâm nhìn theo tầm mắt của cô, có lẽ là do vết bỏng cách đây không lâu, vết sẹo quả thực có chút lớn, nhưng so với rất nhiều vết thương mà anh gặp phải trước đó, vết thương nhỏ này cũng không đáng ngại lắm, hơn nữa ngay cả đau cũng không có.
Nhưng giọng điệu của Bạch Tranh khiến anh do dự.
Sau một lúc, anh nói, "Ừm."
Bạch Tranh nghe vậy, vẻ mặt càng thêm lo lắng, cô cúi đầu, không phát hiện trong mắt người đàn ông có một số cảm xúc khó tả.
"Nhân tiện." Cô chợt nghĩ, liền lấy ra lọ thuốc bỏng vừa mới mang theo trong túi áo ngủ, "Thuốc bôi bỏng hiệu này rất hữu dụng trong hai ngày là hết rồi."
Đàm Khải Thâm giơ cánh tay lên, "Thử đi."
Bạch Tranh đi vào hai bước, nhìn làn da hơi sưng lên, không đành lòng làm: "Cháu đi tìm bông gạc."
"Không yếu ớt như vậy đâu." Anh vươn tay nắm lấy cánh tay cô, kéo cô lại, "Trực tiếp dùng tay đi."
"Ồ." Bạch Tranh mở nắp ra, nhỏ một ít vào đầu ngón tay cô, nhẹ nhàng xoa lên vết thương. Cô cẩn thận bôi, sợ Đàm Khải Thâm sẽ bị đau, sau khi bôi một chỗ, cô cẩn thận thổi, không muốn tưởng tượng vết thương rơi vào người mình sẽ xảy ra chuyện gì.
Trong đêm khuya, trong hành lang l có thể nghe thấy tiếng thở dốc lẫn nhau.
Đàm Khải Thâm giơ hai tay lên, dường như anh đã quên đi mệt mỏi, "Vừa rồi em đang tìm gì vậy?"
Mạch suy nghĩ bị kéo trở về, Bạch Tranh hơi sững sờ, phủ nhận, "Không tìm gì hết."
"Được rồi." Để tránh bại lộ, cô rút tay về trước khi Đàm Khải Thâm mở miệng, đậy nắp lại, đặt ống thuốc vào tay anh, "thuốc này là của anh, mang theo đi, bình thường giữ trong túi cũng được "
Đàm Khải Thâm nhìn cô, ánh sáng trong mắt anh chắc chắn lộ ra, "Được."
Không biết vì sao, cô không dám nhìn vào mắt anh, kiên trì một hồi, vô thức véo chặt gấu áo ngủ, chuyện tìm hoa tai đã quên từ lâu, "Cháu đi lên đây, ngủ ngon."
"Chờ đã." Đàm Khải Thâm gọi cô, tay trái từ đâu đó lấy ra một chiếc hộp nhỏ, đưa cho cô.
Cái hộp trông giống như cái mà cô đã đưa cho anh trước đây, nhưng nó trông nhỏ hơn một chút. Bạch Tranh không biết, vì vậy, "Cho cháu?"
"Ừm, đeo lên thử đi" Anh mỉm cười, đôi mắt lấp lánh. Bạch Tranh ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng, liền bị anh ôn nhu thúc giục: "Đã khuya, đi ngủ đi."
"....."Cô nhìn đi chỗ khác
Cô nhanh chóng lấy chiếc hộp chạy đi.
-
Cái gì gọi là thấy sắc nổi lòng tham.
Bạch Tranh một lần nữa làm mới nhận thức mới về bản thân.
Trở lại phòng, cô thả lỏng toàn thân, dựa vào cửa, ôm chặt trái tim nhỏ mất kiểm soát của mình, một tay mở hộp ra.
Trong đó là một chiếc khuyên tai ngọc trai trắng trong.
Đó là cái mà cô đã đánh mất.
Ý thức được cái gì, Bạch Tranh trong lòng nhất thời trống rỗng.
Cô muộn màng nhớ lại chuỗi sự kiện đêm hôm đó, ước gì có thể vùi đầu xuống đất, "....."
Hoá ra cái gì anh cũng biết.
Hoá ra nhốn nháo hoảng loạn, từ trước tới giờ cũng chỉ có một mình cô thôi.