Để Em Ở Trong Lòng

Chương 16: Tất cả sự may mắn của cô đều liên quan đến anh

Dịch: Độc Mộc Lam

Beta: Matchamachiato

18-12-2022

====================

Hai giờ chiều, trong phòng khách trống không, chỉ có chiếc đồng hồ treo tường kiểu cũ đặt trên tường phát ra tiếng tích tắc.

Mười lăm phút trước, tình hình đã tạm dừng, Phó Trí Hồng đứng dậy đi vào phòng làm việc để nói chuyện, Phó Minh Tu bị vợ chồng Phó gia ép ra sân sau để giáo huấn

Bạch Tranh kiếm cớ ra ngoài ,một mình ngồi ở rìa sô pha, trước mặt là một chén hồng trà đã pha, lúc này nước trà đã pha có màu đỏ đậm, đậm đến mức khó có thể nhìn thấy hình dạng của túi lọc trà.

Cứ sau năm phút, cô sẽ nhìn lên lầu trong phòng làm việc, nhưng tiếc là không có ai ra ngoài vào lúc này.

Bạch Tranh lấy thìa khuấy từ từ trong cốc.

Bầu trời vừa rồi còn khá quang đãng, dần dần tối sầm lại, làn gió ấm áp ẩm ướt thổi vào đại sảnh, không ngừng uốn éo những cành và nụ hoa lan bên cửa sổ.

"Haizz, lại sắp mưa rồi..." Dì Vương bưng chậu hoa đặt trên cửa sổ xuống, gió quá mạnh cửa kính bị đẩy ra sau không kéo ra được.

"Để con tới giúp dì." Cô lấy lại tinh thần đứng dậy khỏi ghế sofa.

Hai người hợp sức quả nhiên mạnh hơn nhiều, dì Vương khóa hai cánh cửa sổ lại, sau đó giơ tay lau đi vết mồ hôi trên trán, cười nói cảm ơn. Bạch Tranh lắc đầu, không khỏi lại nhìn lên lầu một lần nữa, cánh cửa gỗ kiên cố đóng chặt che khuất toàn bộ tầm nhìn của cô.

Nó giống như âm thanh của một vật bị vỡ.

Âm thanh xuyên qua sự im lặng ở tầng dưới,một người giúp việc thò đầu ra khỏi bếp đi lên lầu xem xét, theo sau là Đàm Ngữ Lâm và Phó Minh Tu.

Bạch Tranh nhìn lại đáp lại cô là cánh cửa vẫn đóng kín.

"Đây là làm sao vậy?" Tiếng thì thầm phía sau, "Lão gia tử tức giận như vậy?"

Vừa rồi hậu viện xảy ra chuyện gì, dì giúp việc ở nhà đương nhiên rõ ràng, " Haizzz, Đàm tiên sinh cũng xui xẻo, sớm không tới trễ không tới lại chọn ngay lúc này về, không phải là ở ngay miệng súng sao?"

Vừa dứt lời, đã bị Đàm Ngữ Lâm cắt ngang: " Cô đừng nói lung tung, trở về làm việc đi."

Mọi người giải tán. Khi đại sảnh im lặng trở lại, Đàm Ngữ Lâm lại chuyển sự chú ý sang Bạch Tranh, "Tiểu Tranh, con có thể ngồi với dì một lát được không?"

"Dạ được." Bạch Tranh thu hồi ánh mắt, ngồi xuống sô pha.

"Vừa rồi Minh Tu nói với dì là do dì chưa cân nhắc kỹ vấn đề này." Ngay cả lúc này, Đàm Ngữ Lâm vẫn nhẹ giọng nói với cô, "Mấy ngày trước dì nhận được ảnh con đi chơi với Minh Tu dì nghĩ mối quan hệ của hai con ngày càng tốt hơn, nhưng dì không ngờ... "

Bạch Tranh nhìn Phó Minh Tu, người đang chán nản đứng đó chắc là anh ta đã giải thích chuyện "hẹn hò" rồi.

Lúc đó không nghĩ nhiều nhưng sau này nghĩ lại, đó thực sự là lỗi của cô. Vì cô muốn cắt đứt quan hệ, lẽ ra trước đó cô không nên đồng ý "hẹn hò" với Phó Minh Tu đó là do cô suy xét không kỹ.

"Dì ơi, cháu xin lỗi..."

Đàm Ngữ Lâm nắm lấy tay cô, "Đừng nói như vậy. Dì biết vốn con có ý tốt, còn đang muốn giúp đỡ tên nhóc này. Muốn trách thì trách dì ép con quá."

Bạch Tranh nhẹ nhàng lắc đầu, "Cho dù là nguyên nhân gì chúng con không nên nói dối dì, con nên xin lỗi dì."

"Nếu đã vậy Bạch Tranh, dì muốn hỏi lại con." Đầm Ngữ Lâm dừng lại, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, tiếp tục hỏi: "Con và Minh Tu thật sự không được sao?"

"Mẹ". Vừa dứt lời, Phó Minh Tu đã ngước mắt lên, sốt ruột nói: "Con đã nói với mẹ bao nhiêu lần rồi, sao mẹ không tin?"

Mắt anh ta sau đó quét qua Bạch Tranh, theo tiềm thức đứng thẳng lưng, nói tiếp, "... Hơn nữa, con đã có bạn gái rồi, mẹ đừng có ghép đôi lộn xộn như trước nữa."

Ở nửa sau câu sau, Phó Minh Tu rõ ràng là thiếu tự tin giọng anh ta trở nên nhỏ hơn.

Tuy nhiên, Đàm Ngữ Lâm không để ý đến anh ta, câu nói "Con đã có bạn gái rồi" cũng trực tiếp bỏ qua.

Sau một hồi im lặng, Bạch Tranh thấy ngại với Đàm Ngữ Lâm, vì vậy cô phải cắn răng nói: "Dì ơi, con xin lỗi." Nói xong, cô cụp mắt xuống.

Cô cảm thấy sức trong tay mình đông cứng lại.

Bạch Tranh im lặng, có thể tưởng tượng ra vẻ thất vọng trên mặt Đàm Ngữ Lâm lúc này.

Có lẽ vì còn tích tụ quá nhiều, quá sâu lời xin lỗi, cho đến bây giờ, cô vẫn không biết làm thế nào để từ chối Đàm Ngữ Lâm

Tất cả những gì cô có thể nói là xin lỗi.



Sảnh chính trở nên tối hơn khi cơn mưa bão đến gần.

Sau khi nói chuyện với cô, Đàm Ngữ Lâm đi đến khu vườn nhỏ ở phòng bên cạnh, để Phó Minh Tu ngồi trên ghế sô pha nhìn điện thoại của mình. Anh ta khá hưởng thụ nó, không lâu sau khi Đàm Ngữ Lâm rời đi, cô đã nhờ dì cắt trái cây, chưa đầy năm phút, hầu hết trái cây trên đĩa đã bị quét sạch.

Bạch Tranh không có tâm tình tốt như vậy, cô vẫn còn đang phân tâm chú ý tới động tĩnh trên lầu, lơ đãng nhấp một ngụm trà.

Trà ngâm đã lâu, vị rất chát, khi uống vào đã muộn, không thể nhổ ra, chỉ có thể miễn cưỡng nuốt xuống, vị chát quanh quẩn ở cuối lưỡi, Bạch Tranh không khỏi nhăn mi lại.

trên ghế sô pha liếc nhìn cô, nghĩ Bạch Tranh Tranh đang buồn bã vì hôn ước bị hủy bỏ, tâm trạng anh ta cũng tốt hơn, anh ta thương xót đẩy đĩa trái cây trước mặt về phía cô, "Mời em đó."

"..." Bạch Tranh thực sự không thể hiểu được mạch não của Phó Minh Tu, từ chối lòng tốt của anh ta.

Cô đứng dậy khỏi ghế sô pha chuẩn bị đi vào bếp lấy một cốc nước lọc để làm trôi đi cơn đắng thắt trong cổ họng.

Vừa bước ra vài bước, cánh cửa đóng chặt trên lầu hai cuối cùng cũng mở ra.

Bạch Tranh quay lại khi nghe thấy động tĩnh, bóng dáng cao lớn thẳng tắp của người đàn ông hiện ra trong tầm mắt.

Đàm Khải Thâm vẻ mặt vẫn như cũ không phân biệt được là vui mừng hay là tức giận.

"Chú." Phó Minh Tu từ bên cạnh gọi anh, "Sao mọi người tán gẫu lâu vậy?"

Lúc đó, Đàm Khải Thâm đã bước xuống lầu, nhìn đồng hồ đeo tay, không trả lời câu hỏi của Phó Minh Tu, có vẻ ngạc nhiên, "Ừm, hình như hơi lâu."

Phó Minh Tu nghe xong không nghi ngờ gì nữa, đút một miếng dưa vào miệng, "À, nhân tiện, mẹ cháu bảo chú ra ngoài tìm bà ấy."

Đàm Khể Thâm: "Được rồi. Chú sẽ gọi cho mẹ cháu. "

"Được, vậy cháu đi nói với bà ấy." Phó Minh Tu dễ dàng đặt nĩa xuống, đi về phía phòng bên.

Đi được nửa đường, anh ta chợt nhớ ra hình như mình đã quên gì đó, quay người lại định hỏi thêm thì thấy Đàm Khải Thâm

đang đi về phía Bạch Tranh đang đứng.

Mưa sắp rơi, ánh sáng trong ngoài nhà phân rõ sáng tối.

Kết quả là Phó Minh Tu hầu như không thể nhìn thấy biểu cảm của hai bóng người bên cửa sổ, anh chỉ có thể nhìn thấy bọn họ đứng rất gần nhau.

Anh ta cau mày, như thể một ý nghĩ nào đó xuất hiện thoáng qua tâm trí anh ta.

Mặc dù rất khó hiểu nhưng Phó Minh Tu không nghĩ ngợi gì thêm, điện thoại trong túi rung lên, anh ta vừa nghe vừa đi ra ngoài, chỉ để lại tiếng đế giày nện trên sàn gỗ, khi giọng nói của anh ta trở nên ngày càng xa.

Bên kia đại sảnh.

Không có ai khác xung quanh, có tiếng sấm ở phía xa.

Hoa lan được đưa vào được đặt dưới chân Bạch Tranh, trên cánh hoa có một lớp bóng trắng và ẩm ướt. Chiếc đồng hồ treo tường vẫn tiến về phía trước theo đường ray đã định sẵn, tiếng tích tắc tích tắc dường như không còn quá khó nghe.

"Chú không sao chứ?" Kết hợp với tiếng vừa rồi trong phòng làm việc, Bạch Tranh bất an nhìn quanh. Đàm Khải Thâm nhìn cô, "Lo lắng cho tôi?"

Bạch Tranh sửng sốt một chút, nhất thời cảm thấy tâm tư bị vạch trần có chút xấu hổ, vội vàng lui về phía sau hai bước cách xa anh, "Ai lo lắng cho chú, cháu lo lắng đồ vật bị đập nát, không biết có đắt hay không, là kho báu của ông nội..."

Cuối cùng, giọng cô ngày càng nhỏ đi, bởi vì Bạch Tranh phát hiện ra Đàm Khải Thâm vẫn luôn nhìn cô.

"Đừng cứ nhìn cháu như vậy." Cô không nhịn được quay mặt đi, giả vờ chống lại ánh mắt đó, "Trên mặt cháu không viết gì cả."

"Bình thường thôi." Đàm Khải Thâm không đùa nữa cho cô chút không gian, "Một bộ cốc."

Mới đầu Bạch Tranh còn không hiểu sau đó mới hiểu, "....Ồ."

Chỉ cần căng thẳng hoặc bối rối, Bạch Tranh sẽ nói rất nhiều.

Thói quen ít người biết đến này chỉ được thể hiện một vài lần khi gặp Đàm Khải Thâm trong những năm này, những người khác có lẽ không có cơ hội nhìn thấy.

"Em và Minh Tu, đã nghĩ kỹ chưa?"

"?" Bạch Tranh muốn hỏi anh làm sao anh biết, nhưng sau khi nghĩ lại, cô cũng biết chuyện này là một mớ hỗn độn lớn như vậy.

"Cháu suy nghĩ về chuyện này lâu lắm rồi " Lúc này, cô nói thêm, "Cháu xin lỗi, nhưng cháu đã khiến chú gặp rắc rối."

"Liên quan gì tới tôi?"

Cô thở dài, nhớ tới chuyện phiếm của dì giúp việc ở nhà, "Nếu không phải chú vừa hay có việc tìm ông, có lẽ cháu mới là người bị đánh." Đàm Khải Thâm đột nhiên mỉm cười, đôi mắt trầm tĩnh thỉnh thoảng thả lỏng, "Vậy thì phúc khí của em cũng không tệ."

Khi đang nói, cơn mưa xối xả được báo trước từ sớm đã mưa rải rác và rồi đột ngột đổ xuống.

Tiếng mưa và tiếng sấm trộn lẫn lọt vào tai, như muốn gột rửa cái nóng khó chịu còn đọng lại trong không khí. Do chênh lệch nhiệt độ giữa trong nhà và ngoài trời, mà một lớp sương mỏng dần dần đọng lại trên cửa sổ.

Đàm Khải Thâm đi qua một bên trả lời một cuộc gọi công việc, Bạch Tranh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cô chợt nhớ đến ngày mưa khi cô đến Phúc San thăm Bạch Huân vài tuần trước, buổi chiều khi cô đến gặp Trần Thế Khang, còn cả hôm nước tự dưng ngừng chảy và cô thì không biết làm gì...

Đàm Khải Thâm nói vận khí cô không tệ nhưng xem ra may mắn của cô đều liên quan tới anh.



Cơn mưa xối xả kéo dài đến tận 18h khiến ngày dường như dài ra thêm do điều kiện thời tiết khắc nghiệt. Sau bữa tối, vợ chồng nhà họ Phó được lão gia tử gọi vào thư phòng để nghị sự.

"Ba, như này không ổn." Sau khi biết quyết định của Phó Trí Hồng, Đàm Ngữ Lâm không thể không thuyết phục ông, "Con biết bây giờ ba đang tức giận, nhưng nếu sự việc này trở thành việc khiến dư luận sôi nổi sẽ rất khó để giải quyết."

Đứng trước cửa sổ, thái độ của ông ấy rất cứng rắn, "Cứ làm như thế này đi."

"Ba..." Đàm Ngữ Lâm muốn nói gì đó để l, nhưng bị Phó Trí Hồng cắt ngang— "Quay về chuẩn bị đi."

Lão gia tử một mình nhìn ngoài cửa sổ mưa rơi không ngừng, trên lông mày không có sự vui vẻ. Khi cánh cửa đóng lại, cuộc trò chuyện giữa trưa lờ mờ hiện ra trước mắt ông. Toàn bộ quá trình không hề dễ chịu, đặc biệt là sự ngạc nhiên của Phó Trí Hồng, Đàm Khải Thâm đến với tìm ông ấy vì Bạch Tranh.

Chưa đầy nửa tách trà, ý tứ của người đàn ông đã rõ ràng.

"Cậu mơ cũng đừng mơ!" Câu này còn chưa nói xong sự tức giận của Phó Trí Hồng đã ập lên đầu, ông không nén được cơn giận cái ly men ngọc đập xuống đất, "Cậu có thân phận gì, sao lại có thể nói ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy!"

Vốn dĩ ông nghĩ Đàm Khải Thâm sẽ đóng sầm cửa lại bỏ đi, dù sao thì cũng nói lên tới thân phận rồi.

Nhưng người đàn ông không nhúc nhích.

Người đàn ông ngay cả tư thế khoanh chân cũng không thay đổi, vẻ mặt ôn hòa điềm tĩnh, không có một tia sơ hở nào, chỉ có một chút ánh sáng lạnh lẽo ngưng tụ trong mắt, tựa hồ nhất định hiểu được lời vừa rồi của ông, "Cô ấy là người tôi muốn, không thể gả vào Phó gia."

C