Sư Muội Kiếm Tông Tay Cầm Ma Trượng

Chương 12: Kiếm Ý Hóa Hình (1)

Trước kia Ôn Vân chỉ gặp qua trượng linh là dị thú, đây là lần đầu tiên nàng thấy trượng linh ở hình người.

Nhưng nhớ tới trước kia, mấy đệ tử ngoại môn từng nói rằng kiếm linh có thể hóa thân thành một mỹ nhân khuynh quốc, nàng lập tức hiểu ra.

Xem ra linh ở giới Tu chân đều là hình người.

Cho nên trước khi nam tử mở miệng, Ôn Vân đã phản ứng lại rất nhanh, nàng cúi đầu nhìn hắn: “Ta là chủ nhân của ngươi, Ôn Vân.”

“……....”

Diệp Sơ Bạch im lặng hồi lâu, con ngươi không rõ vui buồn yên lặng đánh giá thiếu nữ trước mặt.

Trong suốt cuộc đời huy hoàng ngắn ngủi của Diệp Sơ Bạch, có quá nhiều kẻ từng *phủ phục* dưới mũi kiếm của hắn. Hắn khi ấy giống như vầng thái dương chói lọi trên trời cao, không một ai dám nhìn thẳng vào mắt.

*Phủ phục: Cúi rạp mình xuống đất. Lạy sụp xuống đất.*

Nhưng thiếu nữ trước mặt này vậy mà lại dám xưng là …..

Chủ nhân của hắn?

Đáng sợ hơn chính là Ôn Vân từng gặp qua rất nhiều trượng linh. Không một trượng linh bình thường nào là có dáng vẻ thông minh hay có cảm xúc, nên nàng càng chắc chắn đây chính là linh của Phượng Hoàng Mộc.

Kinh nghiệm chủ nghĩa hại chết người!

Lại nói, trượng linh mới sinh ra thường có trí lực ngang với một đứa bé. Vì thế Ôn Vân còn nhẫn nại cổ vũ hắn: “Ngươi nhất định sẽ trở thành một trượng linh tốt!”

Trượng linh?

Ánh mắt Diệp Sơ Bạch không chút gợn sóng, hắn chậm rãi nói: “Ta không phải trượng linh.”

Tuy Ôn Vân đối xử lạnh nhạt với người ngoài, nhưng lại vô cùng dịu dàng với người nhà, thậm chí có thể nói là yêu thương nuông chiều.

Cho nên nàng thản nhiên tiếp nhận lời phản bác của hắn, sửa lại cách nói của mình cho đúng: “Được, được. Ngươi không phải.”

Đã biết. Chẳng phải giới Tu chân các ngươi đều gọi là kiếm linh sao?

Dù là trượng linh hay kiếm linh thì đều không phải mới sinh ra đã trung thành với chủ nhân, tất cả đều cần thời gian để bồi dưỡng tình cảm.

Trượng linh trong Long Cốt ma trượng của Ôn Vân khi mới sinh cũng là một con rồng kiêu ngạo khó thuần phục. Nàng phải mất mười mấy năm mới thuần phục được nó.

Bước đầu tiên trong thuần phục trượng linh chính là để nó quen với hơi thở của chủ nhân.

Vì thế Ôn Vân vươn tay ra, dịu dàng sờ đỉnh đầu kiếm linh.

“Đừng sợ, ta sẽ đối xử tốt với ngươi.”

Nhưng cổ tay nàng đột nhiên bị người ta bắt được. Nhiệt độ trên cơ thể hắn thấp hơn so với người thường, lòng bàn tay cũng đặc biệt lạnh lẽo.

Bắt giữ động tác thất lễ của nàng xong, hắn lập tức đứng dậy. Lúc này Ôn Vân mới phát hiện ra kiếm linh của nàng có dáng người đặc biệt cao gầy. Nàng phải ngẩng đầu lên thì mới có thể nhìn thẳng vào mắt hắn.

Diệp Sơ Bạch lẳng lặng cúi đầu nhìn đối phương. Hắn vốn không phải người nhiều lời nên vẫn chưa giải thích gì.

Cho dù hắn hoàn toàn không hiểu mấy lời nàng nói ra có ý nghĩa gì, nhưng hắn cũng không quá hiếu kỳ.

Diệp Sơ Bạch bình tĩnh thong dong hứa hẹn: “Ngươi cứu ta một lần, ta sẽ bảo vệ ngươi cả đời.”

Đây chính là lời hứa hẹn khiến người khắp thiên hạ điên cuồng.

Không ai có thể lướt qua mũi kiếm Diệp Sơ Bạch mà làm tổn thương đến người được hắn bảo vệ. Cũng giống như cách hắn từng bảo vệ sự tồn vong của thiên hạ trước đây. Hắn nói được tất nhiên sẽ làm được.

Nhưng Ôn Vân lại có vẻ mặt rất kỳ quái.

Nàng suy nghĩ một lát rồi nghiêm túc mở miệng sửa lại cho đúng: “Là hai lần.”

“Một lần trên tuyết địa, một lần khi bản thể của ngươi bị tam sư huynh ta nhổ lên. Nếu không có ta nhặt về, ngươi đã sớm chết.”

Diệp Sơ Bạch trầm ngâm một lát rồi gật đầu, xem như thừa nhận cách nói này.

“Được.”

So với một cái trượng linh lúc trước vừa mới ra đời đã thiếu chút nữa cắn chết Ôn Vân, thì hiển nhiên kiến linh này ngoan ngoãn, hiền hòa hơn rất nhiều. Điều này tất nhiên khiến nàng vô cùng vui vẻ.

Chẳng qua kiếm linh này của nàng có dáng vẻ hơi thê thảm. Y phục của hắn thậm chí vẫn còn đọng lại vệt máu trên tuyết địa lần trước.

Chẳng lẽ Phượng Hoàng Mộc vốn trân quý, từ khi ra đời đã luôn bị người người đuổi gϊếŧ cướp đoạt nên mới có nhiều vết thương như thế này?

Ôn Vân mang vẻ mặt đồng tình nhìn hắn: “Ngươi đã đi theo ta thì ta phải có trách nhiệm với ngươi. Lại đây ta chữa thương cho ngươi.”

Diệp Sơ Bạch: “Không……”

Nhưng Ôn Vân rất nhanh đã phóng ra ma pháp hệ quang trị liệu vết thương trên người hắn.

Kiếm tu lấy gϊếŧ chóc làm đạo lý.

Xưa nay bọn họ chỉ biết quyết chí tiến lên, lạnh lẽo vô tình. Ngay cả cường giả ở Độ Kiếp kỳ cũng hiếm có được năng lực chữa trị.

Một chùm sáng mỏng manh giống như nắng mai ấm áp phảng phất bao trùm khắp người Diệp Sơ Bạch, khiến hắn vô cùng thoải mái. Miệng vết thương đau buốt suốt mấy trăm năm từ từ khép lại.

Cảm giác thư giãn đến cực hạn khiến đầu ngón tay hắn khẽ run lên.

Lời cự tuyệt muốn nói ra vừa rồi lập tức bị hắn nuốt vào bụng.

Nhưng ngay sau đó, một bàn tay nhỏ nhắn cưng chiều sờ lên đầu hắn. Lần này nàng vậy mà còn xoa nhẹ.

Diệp Sơ Bạch nhanh chóng đè tay nàng lại, giọng điệu vẫn lạnh băng như cũ: “Đừng chạm vào.”

“……..”

Ôn Vân bình tĩnh thu tay lại.

Được thôi, kiếm linh này của nàng đúng là khác thường. Mấy trượng linh khác rõ ràng rất thích chủ nhân xoa đầu bọn nó.

---

Chưa hết, kiếm linh này còn rất cao lãnh, ngay cả thái độ tôn trọng với chủ nhân cũng không có. Hưởng thụ ma pháp hệ quang chữa trị xong thì không nói một lời đã biến mất.

Nhưng Ôn Vân là kẻ bị long linh cắn suốt mười mấy năm, nàng đã sớm rèn được trình độ nhẫn nại đến cực điểm. Nàng vẫn phải làm một chủ nhân tốt. Cho nên hôm sau, trước khi ra cửa, nàng vẫn tốt bụng phóng ra một ít ma pháp hệ quang trị liệu cho chậu Phượng Hoàng Mộc kia.

Đáng tiếc linh kia cũng không thèm xuất hiện.

Bởi vì đào thải ra không ít người nên cuộc tranh tài nội môn hôm nay cũng khác với ngày trước.

Khi Ôn Vân đến đây đã có không ít người tự động nhường ra một lối đi cho nàng.

Hôm qua, sau khi nàng lộ ra thực lực kinh người kia, mặc kệ trong lòng có phục hay không, đa số đệ tử đều hiền hòa với nàng hơn rất nhiều.

Thế giới Tu chân chính là vậy. Ai xuất kiếm nhanh hơn thì sẽ có được sự tôn trọng của kẻ khác.

Thậm chí không ít kẻ còn chủ động chào hỏi Ôn Vân: “Ôn sư muội.”

“Hôm nay Ôn sư muội định khiêu chiến đệ tử thân truyền ở phong nào vậy?”

Ôn Vân gật đầu coi như đáp lại, sau đó híp mắt nhìn về phía xa xăm. Không biết từ lúc nào nơi đó đã dựng lên chín tòa đài cao.

Vị sư tỷ ở bên cạnh nhìn theo nơi tầm mắt Ôn Vân, tốt bụng giải thích: “Quy tắc hôm nay khác với trước kia. Đệ tử thân truyền sẽ là người phòng thủ, các đệ tử khác được phép tấn công. Người thua sẽ trực tiếp mất đi cơ hội. Trước khi mặt trời lặn, người đứng trên đài cao sẽ có tư cách tham gia luận kiếm.”

Một đệ tử khác đứng cạnh lại lắc đầu nói: “Đừng có nằm mơ giữa ban ngày. Đoạt được cơ hội trong tay đệ tử thân truyền cũng giống như lên trời vậy. Từ lúc mới gia nhập tông môn, bọn họ đã có tài nguyên tốt nhất, chúng ta sao có thể so sánh được!”

“Tranh tài lần này của nội môn nói thẳng ra là cuộc tranh tài để các phong đánh giá lẫn nhau. Những đệ tử bình thường như chúng ta đứng xem là đủ rồi.”

Vị sư tỷ kia lập tức phản bác: “Chẳng phải hôm qua Ôn sư muội chỉ dùng một chiêu là đánh bại Lục sư huynh đấy sao?”

Mọi người đang nhiệt tình thảo luận, lúc này đột nhiên yên lặng đưa mắt nhìn Ôn Vân rồi lẩm bẩm nói.

“Ôn sư muội đâu phải người bình thường.”

Thử hỏi có người bình thường nào không có tu vi mà vẫn đánh bay được tu sĩ Kim Đan kỳ không!

Nàng rõ ràng là quái vật! Mà một khi thảo luận đến mấy vấn đề thế này, tốt nhất không nên tính cả quái vật như nàng vào làm gì!

Ôn Vân: “………….”