*Vương bát kế: vương bát là rùa đen, hàm ý chỉ người nhát gan, giỏi trốn tránh. Vương bát kế có thể hiểu là kế sách trốn tránh, tập trung vào phòng thủ, không tấn công kẻ địch.*
Hai lão già thối kia xuống tay cũng đủ tàn nhẫn. Hiện tại ba vị sư huynh không chỉ nằm bò mà còn nôn ra máu.
Ôn Vân vừa mới vắt khô khăn tay giúp đại sư huynh lau vết thương xong thì lại đến lượt tam sư huynh kêu ra thành tiếng rồi phun ra một búng máu.
Chỉ duy nhất có nhị sư huynh là tinh thần vẫn còn tạm ổn. Không biết hắn lấy ở đâu ra một chiếc gương rồi buồn rầu nói: “Mấy hồng nhan tri kỷ mà thấy được vẻ đẹp thê lương hiện tại này của ta thì đau lòng chết mất.”
Ôn Vân ngẫm nghĩ một lát rồi quyết định không lau vết thương giúp hắn. Cứ để vị nhị sư huynh kia duy trì vẻ đẹp thê lương của hắn đi.
Sau hai ngày mệt mỏi, cuối cùng ba người kia cũng khá hơn một chút.
“Chúng ta phải bảo vệ Thập Phong. Không thể để sư phụ đang bế quan lại bị quấy nhiễu ngay thời khắc quan trọng được.” Sắc mặt của Việt Hàng Chu có chút tái nhợt, nhưng giọng điệu vẫn trầm ổn như cũ.
Hứa Vãn Phong nói: “Nếu lúc trước thu nhận thêm đồ đệ thì tốt rồi, chí ít cũng không rơi vào tình cảnh không có người để dùng như hiện tại.”
Bạch Ngự Sơn trầm mặc không lên tiếng.
Ôn Vân bên cạnh nói: “Muội có thể đi.”
“Không được, muội không thể đi.” Việt Hàng Chu lập tức phản đối.
Bạch Ngự Sơn ôm kiếm, buông ra hai chữ: “Không được.”
Hứa Vãn Phong cũng nhìn về phía này, nghiêm mặt nói: “Tuy Ôn sư muội từng là thiếu niên thiên tài, nhưng xưa đã khác nay, không thể mạo hiểm được.”
“Đối thủ của muội có không ít kẻ đã đạt tới Kim Đan, hiện tại muội không phải là đối thủ của bọn họ……”
Hứa Vãn Phong còn chưa dứt lời, cánh tay Ôn Vân bỗng đột nhiên chuyển động. Nàng lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai nắm lấy gậy gỗ đen nhánh bên cạnh, chính xác điểm trúng yết hầu hắn.
Tốc độ nhanh nhẹn đến đáng sợ. Hơn nữa bởi vì không hề linh lực dao động nên càng khiến người khác càng khó lòng đề phòng hơn.
Việt Hành Chu trợn tròn mắt. Tuy rằng hắn biết rõ nhị sư đệ không hề đề phòng nên mới cho Ôn Vân cơ hội, nhưng…Không phải nàng không có tu vi sao?
Vì sao kiếm của nàng….Không đúng, gậy của nàng lại nhanh đến vậy?!
Cho dù kiếm tu ở Kim Đan kỳ dẫn thêm linh lực vào cũng không có được tốc độ khủng bố như thế!
Ôn Vân hơi ngẩng đầu, để lộ gương mặt thanh nhã, hàng mi dày nơi khóe mắt khẽ rung lên tạo thành một bóng đen mờ nhạt.
“Nhị sư huynh.” Nàng cất lời, giọng nói trong trẻo như làn gió mát.
“Muội có thể đi không?”
Hứa Vãn Phong sửng sốt trong giây lát, theo bản năng gật đầu.
“Có thể.”
****
Thấy Ôn Vân vẫn kiên trì muốn tham gia tranh tài nội môn, ba vị sư huynh cũng đành phải từ bỏ suy nghĩ đi tìm kiếm đồ đệ, bắt đầu toàn tâm toàn ý giúp nàng chuẩn bị cho tỷ thí sắp tới.
Hứa Vãn Phong không biết lấy ở đâu ra một mảnh giấy nhiễm đầy mùi son phấn, chậm rãi đọc những chữ nhỏ ghi trên tờ giấy đó.
“Cuộc tranh tài nội môn lần này sẽ cho các đệ tử dưới một trăm tuổi rút thăm. Những đệ tử rút được số giống nhau sẽ phải lên võ đài tỷ thí để chọn ra người thắng cuộc.”
“Những người thắng cuộc này sẽ tiếp tục rút thăm, cuối cùng sẽ chỉ lấy một trăm người. Một trăm đệ tử này sẽ có cơ hội khiêu chiến với đệ tử thân truyền của các phong để lấy được lệnh bài tham gia tỷ thí kiếm đạo.”
Việt Hành Chu nghiêm túc nói thêm: “Theo như ta biết thì chỉ có vài kẻ trong số những đệ tử nội môn bình thường đã kết Kim Đan. Lấy thực lực của Ôn sư muội hiện tại, chỉ cần không đυ.ng trúng bọn họ thì sẽ không có vấn đề gì.”
Giới thiệu quy tắc xong, cuối cùng bọn họ cũng vào chủ đề chính.
Ôn Vân đang uống trà thì thấy ba người kia lần lượt lấy từ trong túi không gian ra bảo bối.
“Pháp bảo có tính công kích phải dùng linh lực, nên những thứ ta chọn cho muội đều là pháp bảo phòng ngự.”
Việt Hành Chu lấy một khối ngọc bội rồi đưa cho Ôn Vân: “Khối ngọc bội này tạm thời cho muội mượn. Đây là quà sư phụ tặng ta, có thể chống đỡ được ảo thuật công kích của tu sĩ ở kỳ Hóa Thần.”
Bạch Ngự Sơn lấy ra một kiện trường bào, nhàn nhạt nói: “Bộ y phục này được chế tạo bằng da của giao long, đao kiếm bất nhập, nước lửa khó xâm.”
Hứa Vãn Phong lấy ra một cái mai rùa đen tuyền lớn bằng bàn tay, dáng vẻ như hiến vật quý nói: “Đây là xác Huyền Vũ, có thể chống đỡ được một chưởng của tu sĩ kỳ Hóa Thần.”
Sau đó hắn bừng bừng hứng thú nói: “Ta thấy kiếm thuật của Ôn sư muội không tồi nên đã nghĩ chủ ý này. Không bằng tới lúc đó muội mặc hết đống pháp bảo này lên người, yên lặng chờ đối phương tới chém. Đợi đến khi đối phương hao tổn hết linh lực rồi thì muội dùng kiếm thuật đánh trả hắn ta!”
Hắn vỗ vào mai rùa đen, kiêu ngạo nói: “Kế sách này ta đặt tên là Vương bát kế!”
Ôn Vân: Ta thấy huynh giống *vương bát* thì đúng hơn!
*Vương bát: rùa đen.*
Hành vi hiện tại của bọn họ giống cái gì?
Chính là giống một đám học sinh tiểu học đi đánh nhau. Sau đó bỗng nhiên xuất hiện một học sinh tiểu học mặc cơ giáp, trực tiếp đi đến đánh tới tấp những người còn lại.
Lấy ra một đống pháp bảo phòng ngự xong, ba người cũng không đừng lại ở đó mà còn muốn tặng nàng một thanh bảo kiếm lợi hại!
Cây củi trong tay nàng thật sự quá khó coi!
Nhưng mà linh kiếm phải có duyên mới có thể phù hợp. Hơn nữa lúc này Ôn Vân kiên quyết không chịu nhận, bọn họ đành phải từ bỏ ý định.
Được thôi, nếu Ôn sư muội đã yêu cây củi kia tha thiết như vậy thì cứ dùng cây củi đó đi.
Cùng lắm thì bọn họ làm một cái vỏ thật oai phong có cây củi đó.
***
Vì thế ba ngày sau, Ôn Vân mang theo ‘cây củi’ có vỏ ngoài được chế từ hàn thiết tủy đi tới hiện trường tổ chức tranh tài nội môn.
Lúc mấy đệ tử khác đi ngang qua nàng thì không khỏi chậm lại bước chân, nhìn nhau với ánh mắt hoảng sợ.
“Kia là hàn thiết tủy phải không? Đây là tên phá của ở phong nào vậy?”
“Không sai. Sư phụ ta phải dùng của cải tích góp 300 năm mới đổi được một mẩu hàn thiết tủy bé bằng móng tay thôi.”
“Lấy hàn thiết tủy để làm vỏ kiếm, vậy kiếm bên trong là dùng thứ gì đúc đây?”
“Đáng ghét! Bảo kiếm thế kia không nên ở trên người một kẻ không có tu vi như nàng! Thật quá lãng phí! Phải cho ta mới đúng…..”
Suốt đường đi đã có không ít ánh mắt khiển trách của đám phú nhị đại trong giới tu chân, nhưng Ôn Vân vẫn thản nhiên, ung dung đi tới chỗ rút thăm, rút ra con số của mình.
“99.”
Trùng hợp là nam đệ tử đứng phía trước nàng cũng vừa lúc rút trúng con số này.
Hắn ôm kiếm chắp tay, ngạo nghễ nói: “Lần này e rằng phải đắc tội rồi, mong vị sư muội này thứ lỗi.”
Lời nghị luận của mọi người xung quanh đã chứng thực thực lực của hắn.
“Vậy mà lại là Trình sư huynh ở Tam Phong. Nghe nói hắn đã đến Trúc Cơ đỉnh kỳ, e rằng vị tiểu sư muội này sẽ bị loại ngay vòng đầu tiên rồi.”
Ôn Vân khẽ gật đầu tỏ vẻ chính mình đã nghe, sau đó nàng yên lặng ngồi xuống một bên nhắm mắt dưỡng thần.
Trên đài tỷ thí đang vô cùng náo nhiệt. Nhưng vì những đệ tử này đều là Luyện Khí kỳ và Trúc Cơ kỳ, nên đa số đều là so khả năng khống chế linh lực và kiếm thuật.
Nói trắng ra là vì thực lực của bọn họ quá yếu, không có quá nhiều kỹ năng nên chỉ biết dùng đánh vài chiêu cơ bản.
Nhưng linh lực vẫn sẽ có điểm khác nhau, lực độ và tốc độ đều sẽ vượt xa kiếm thuật bình thưởng.
Ôn Vân nhìn một lát thì cảm thấy mệt mỏi, nhưng đúng lúc đến lượt của nàng nên đành phải vác vỏ kiếm lên đài.
Đối thủ của nàng đúng là vị Trình sư huynh kia.
Chiếu theo quy củ khi tỷ thí, hai bên tự báo gia môn.
Đối phương nói rất khí thế: “Tam Phong, Trình Lăng Phong!”
Nàng cũng đáp lại: “Thập Phong, Ôn Vân.”
Nàng khẳng định là đã nhìn thấy sự mơ hồ trên mặt của đối phương. Thật đúng là một người thiếu hiểu biết, ngay cả Thập Phong cũng chưa từng nghe tới.
Nhưng Trình Lăng Phong đã rất nhanh điều chỉnh lại tinh thần của mình, hắn hét lên: “Rút kiếm đi, Ôn sư muội!”
Ôn Vân đang chuẩn bị rút ma trượng, dùng thuật đánh bay làm hắn rớt xuống đài thì bỗng nhiên có một tiếng hô lớn trong đám đông….
“Vương bát kế!”
Tiếng hô này vừa dứt, Hứa Vãn Phong lập tức dùng quạt giấy che mặt và lùi sâu vào trong đám người, nhìn vị sư muội xinh đẹp bên cạnh và vô tội nói: “Á! Vị sư huynh nào la hét ầm ĩ ở đây vậy? Thật đúng là mất phong độ!”
“………”
Ôn Vân trên võ đài chợt ngừng lại trong giây lát, bất lực dừng động tác của mình lại.
Nàng là định đánh nhanh rồi trở về tiếp tục tước cây Hỏa Sam Mộc. Nhưng nếu nhị sư huynh đã có ý đến đây xem trận thì nàng cũng không thể phụ lòng sự chuẩn bị lúc trước của huynh ấy được.
Bởi vậy nên khi Trình Lăng Phong cầm bảo kiếm lao tới đầy khí thế thì Ôn Vân chẳng hề di chuyển, mà lại lười biếng, thoải mái mà…..
Ngồi xuống đất.
Trình Lăng Phong ngẩn người, hắn muốn thu kiếm lại nhưng đã không còn kịp nữa rồi. Thanh kiếm lóe lên tia sáng lạnh lẽo đâm thẳng vào mặt Ôn Vân.
Sau đó, nó không thể tiến thêm một ly, một mét nào nữa.
Thiếu nữ bị tấn công không có bất cứ hành động chống trả, nàng chỉ khẽ rũ mắt và hơi mím môi. Dáng vẻ của nàng hoàn toàn không giống như đang so kiếm, ngược lại là giống như đang mất tập trung suy nghĩ gì đó.
Đúng vậy, nàng đang suy nghĩ xem nên làm cây ma trượng Hỏa Sam Mộc với kích cỡ bao lớn thì thích hợp.
Trình Lăng Phong giống như gặp phải quỷ, hắn nhìn chằm chằm vào chuôi kiếm trong tay mình, sau đó không chịu tin mà lại một lần nữa đâm về phía cánh tay của Ôn Vân.
Vẫn không được.
Hả, thật không ngờ vị sư muội xa lạ này thế nhưng lại có thể ép hắn tung ra còn át chủ bài!
Trình Lăng Phong ngửa mặt lên trời cười lớn. Ngay sau đó, hắn tập trung tinh thần, dồn hết toàn lực vào chiêu kiếm này. Hắn hét lên tên của chiêu kiếm này……
“Thương Vân Hàng Long Trảm!!!”
Ngay sau đó.
‘Bang!’
Bảo kiếm bị bắn ngược về sau, rơi xuống đất.
Trái ngược với tiếng rống đầy khí thế vừa rồi, không khí lúc này có chút xấu hổ.
Hắn ngây người nhìn bảo kiếm rơi trên mặt đất rồi đưa mắt nhìn thiếu nữ phía đối diện.
Nàng không hề dao động, thậm chí còn nâng tay áo lên ngáp một cái. Lúc đến gần hắn còn nhìn thấy cặp mắt xinh đẹp kia có hơi mê man buồn ngủ, kinh diễm động lòng người.
Sắc mặt của Trình Lăng Phong hết trắng lại đỏ, cuối cùng im lặng chắp tay với Ôn Vân, nhặt bảo kiếm lên rồi thất hồn lạc phách bước xuống đài.
Những người đứng xem không biết có phải hay không còn cố ý châm chọc hắn.
“Ôi, Ôn sư muội đúng là tuyệt sắc giai nhân. Nhưng Trình sư huynh, sao huynh lại thương hoa tiếc ngọc trong thời điểm này chứ?”
Ta không như thế.
“Đúng vậy, sao có thể vừa nhìn thấy nàng ngồi trên mặt đất đã luyến tiếc xuất chiêu chứ!”
Hắn không có!
“Ôi ôi, trông dáng vẻ này của hắn như vậy thế nhưng cũng có thể trúng mỹ nhân kế….”
Ngươi đừng nói bậy!
Trình Lăng Phong chịu đả kích nhưng không thể giải. Hắn chỉ có thể che ngực vội vàng chạy đi.
Hứa Vãn Phong cười đến nỗi đôi mắt đào hoa kia cũng híp lại.
“Ha ha ha, không hổ danh là pháp bảo nhập môn sư phụ tặng cho ta. Thật là hữu dụng!”
Là người chiến thắng nên Ôn Vân tiếp tục đi rút bảng số lần hai. Trước khi nàng bước lên đài thì bỗng có người kéo quần áo của nàng.
Trên mặt Bạch Ngự Sơn vẫn còn quấn băng gạc. Hình như hắn cũng cảm thấy như vậy rất kỳ quái, cho nên hôm nay hắn đã đeo thêm một chiếc mặt nạ.
Nhưng hắn không biết là làm như vậy càng kỳ quái hơn.
Bạch Ngự Sơn nghiêm túc nói: “*Giao y* cũng là đồ vật sư phụ tặng cho ta, không hề thua kém xác Huyền Vũ.”
*Giao y: y phục may từ da của giao long.*
Ôn Vân buồn bực hỏi: “Cho nên?”
Hắn sốt sắn nói: “Trận tiếp theo muội mặc thử đi.”
“………”
Sao người trong Thập Phong các huynh đều có tật xấu vậy!
Chẳng trách sư phụ của các huynh tặng nhiều pháp bảo phòng thân như vậy. Thì ra là sợ đồ đệ nhà mình quá đáng ghét mà bị đánh chết?
Tuy rằng nàng rất cạn lời trước những sở thích quái ác của sư huynh, nhưng trước khi lên đài, Ôn Vân vẫn mặc bộ Giao y đó.
Y phục này có thể điều chỉnh theo vóc dáng của người mặc, chất liệu mềm mại uyển chuyển như lụa, dưới ánh nắng thì sáng rực rỡ, lúc di chuyển vạt áo sẽ tung bay, từng mạnh vảy giao long sáng long lanh như bầu trời đầy sao, đẹp như mộng ảo.
Ôn Vân vốn rất xinh đẹp, bình thường không ăn diện trang điểm đã thanh nhã vô song, nay có Giao y tô điểm thêm thì càng làm người khác không thể rời mắt.
Ôn Vân vừa bước lên đài đã thấy đối thủ nhìn nàng không chớp mắt.
Nàng chắp tay, khách khí báo gia môn: “Thập Phong, Ôn Vân.”
Lúc này Đối phương mới tỉnh táo lại, hắn hít một hơi thật sâu, nỗ lực xoay mặt sang bên khác: “Nhị Phong, Uông Tân.”
Sau nửa chén trà, Uông Tân đã sức cùng lực kiệt nhưng vẫn không làm gì được Ôn Vân. Lúc này hắn đành dẫn theo gương mặt hoài nghi cuộc đời mà đi xuống đài.
Quần chúng đứng xem bên dưới đều hận không thể rèn sắt thành thép: “Lại một tên thấy mỹ sắc là không ra tay được!”
Uông Tân: “Ta có ra tay! Còn dùng hết sức lực của bản thân! Bây giờ tay ta vẫn còn run đây này!”
“Nàng ấy vẫn luôn đứng bất động ở đó, thế nhưng các người ngay cả một chiêu kiếm cũng đều luyến tiếc phóng ra!”
Uông Tân: “Không phải! Ta có đâm nhưng kiếm không thể tiến về phía trước!”
Nhưng mọi người đều không nghe lời nói của Uông Tân, họ trực tiếp ngó lơ và tiếp tục bàn tán: “Cũng may đối thủ tiếp theo của nàng là một vị sư tỷ của Lục Phong. Lần này tất nhiên sẽ không có ai bị sắc đẹp của nàng ta mê hoặc nữa.”
Bọn họ chưa chờ được bao lâu thì vị sư tỷ Lục Phong kia cũng sức cùng lực kiệt đi xuống.
Hai tay nàng ấy run lẩy bẩy, ngay cả kiếm cũng không thể cầm được chứ nói gì đến tâm trạng nói chuyện với người khác.
Mọi người không rõ chân tướng nên đều hoảng sợ: “Ngay cả sư tỷ cũng không thể ra tay được! Ôn sư muội khủng bố đến vậy sao?!”