Trong mắt ba vị sư huynh, Ôn Vân chính là một đứa nhỏ đáng thương.
Tuổi rất nhỏ, ngay cả số lẻ của bọn họ cũng chưa bằng.
Đúng là vô cùng đáng thương. Cha mẹ đều chết hết, bản thân thì bị ma tu đào đi Kim Đan, lưu lạc đến tận đây lại bị đồng môn ức hϊếp.
Lúc trước bọn họ bởi vì trách nhiệm nên mới thu lưu nàng, nhưng sau một thời gian ở chung, bọn họ lại phát hiện nàng ấy vậy mà rất yên tĩnh và không làm kiêu, nàng chỉ vùi đầu vào làm tạp vụ, nên ngược lại bọn họ đã bắt đầu thiệt tình tiếp nhận sự tồn tại của nàng.
Điều duy nhất khiến ba vị sư huynh cảm thấy buồn bực chính là Ôn Vân không muốn ngủ ở trong viện như bình thường mà lại thường xuyên ngủ ở phòng chứa củi.
Việt Hàng Châu ôn nhu nhắc nhở nàng: “Ôn sư muội, ban đêm nhiệt độ ở phòng chứa củi sẽ xuống thấp, muội không có tu vi, không cẩn thận sẽ bị cảm lạnh.”
Kỳ thật hắn chỉ muốn nói với Ôn Vân rằng những khúc củi trong căn phòng đó không đáng tiền chút nào! Thực sự không cần nàng ngay cả lúc đi ngủ cũng phải bảo vệ!
Ôn Vân đang quét rác nghe vậy thì trịnh trọng gật đầu. Đêm hôm đó, nàng vẫn như thường lệ ôm chăn gối đến phòng chứa củi như cũ.
Đại sư huynh: “……….”
Sao có thể không ngủ ở phòng chứa củi được! Nơi này có đủ các loại g trộn lẫn với nhau, Ôn Vân nàng còn phải cẩn thận từ trong số chúng chọn ra bảo bối! Nếu không lỡ như nguyên liệu cao cấp này b đốt thành tro thì nàng biết đi đâu mà khóc đây!
Ban ngày Ôn Vân chăm chỉ quét dọn con đường dưới núi, buổi tối lại đều đặn đến phòng chứa củi.
Nàng lật tung đống gỗ mục trong này và đúng là tìm được không ít bảo bối. Lúc này, Ôn Vân đang ngồi trong phòng chứa củi và không chớp mắt nhìn chằm chằm vào mấy khúc gỗ trước mặt.
Bên ngoài luôn truyền đến mấy âm thanh kỳ quái, nhưng nàng cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên.
“Tiếp Cốt có niên đại cao như vậy vô cùng thích hợp để làm ma trượng thi triển ma pháp hắc ám, nhưng ta không quá am hiểu loại này…….”
Bên ngoài: “Phanh phanh phanh!”
Ôn Vân bỗng ngưng trọng và cầm khúc Lôi Trúc lên: “Trong số những ma pháp trung cấp, lực sát thương của ma pháp hệ lôi là lớn nhất, nhưng ma trượng thường dễ bị gãy…..”
Ma pháp khác với tu chân. Người tu luyện ma pháp chủ yếu sử dụng tinh thần lực để điều khiển các nguyên tố ma pháp, còn tu sĩ lại dựa vào sức mạnh thân thể để hấp thu linh lực.
Cũng chính bởi khác biệt này nên dù ma pháp sư có thân thể gầy yếu nhưng bọn họ vẫn có thể sử dụng được nhiều loại ma pháp khác nhau, trong khi đó dù tu sĩ có thể lực cường tráng đến đâu thì phần lớn cũng chỉ có thể sử dụng một loại linh lực.
Giống như Ôn Vân vậy. Nàng vốn tinh thông các loại ma pháp nên chỉ riêng việc lựa chọn nguyên liệu nào để làm ma trượng thôi cũng đủ khiến nàng đau đầu.
Bên ngoài: “Phanh phanh phanh!”
Ôn Vân bị làm phiền mấy lần rốt cuộc cũng không nhịn được mở cửa ra xem xét động tĩnh bên ngoài.
Chỉ thấy cách đó không xa, Bạch Ngự Sơn được băng bó kín mít, tay cầm thanh kiếm lớn, hung hăng chém ba nhát lên tảng đá gần đó.
Lưỡi kiếm sắc bén như đao, thân kiếm đen tuyền lạnh lẽo, vừa nhìn đã biết là bảo kiếm tuyệt thế.
Hai bên va chạm và bắn ra tia lửa đỏ rực. Ngay sau đó, lưỡi kiếm lập tức bắn ngược trở lại, nhưng tảng đá lại không có bất kỳ vết xước nào!
Bạch Ngự Sơn tùy ý chỉnh lại băng gạc trên cánh tay, hắn ngồi trên xe lăn, đôi tay dùng toàn lực vươn kiếm lên cao, sau đó giống như lấy hết sức bình sinh, đầy khí thế tiếp tục phóng ra một nhát kiếm nữa!
“Bang!”
Mũi kiếm gãy đôi thành hai nửa, lúc này trên tảng đá cũng xuất hiện một vết xước mờ nhạt.
Bạch Ngự Sơn dường như đã sớm phát hiện ra nàng, nhưng mà hắn cũng không quay đầu lại: “Lại đây.”
Hắn đưa mắt về phía Ôn Vân rồi lại nhìn về phía thanh kiếm đã gãy: “Nhặt lên.”
Lúc này Ôn Vân mới phát hiện cánh tay hắn như vô lực mà rũ xuống, hơn nữa còn biến dạng thành hình dáng rất khủng bố.
Cuối cùng nàng cũng hiểu vì sao vị này lại ngồi xe lăn rồi. Loại người dùng phương pháp không muốn sống để tu luyện như hắn mà đến giờ vẫn chưa tàn phế đã là rất lợi hại!
Qua một hồi lâu, cuối cùng Bạch Ngự Sơn cũng khôi phục lại sức lực, hắn thản nhiên bẻ lại xương khớp của mình.
Thực sự là vô cùng thản nhiên. Hắn tùy tiện lắc lắc cánh tay, sức lực lớn đến mức tưởng chừng như hắn đang ném cánh tay mình đi. Ôn Vân đứng cách đó không xa còn nghe được tiếng xương khớp vang lên rắc rắc.
Sau đó nàng thấy Bạch Ngự Sơn ôm lấy khúc kiếm đã gãy lên và chậm rãi vuốt ve, như đang âu yếm chân ái của mình.
Dường như chuyện bảo kiếm bị gãy đối với hắn cũng giống như mất đi lão bà vậy.
Ôn Vân sắp có được ma trượng cũng tự đặt mình vào hoàn cảnh của đối phương suy ngẫm một lát, đột nhiên nàng lại cảm thấy có chút đồng tình.
Cho nên khi Bạch Ngự Sơn muốn rèn lại thanh kiếm, Ôn Vân đã chủ động đề nghị nhóm lửa giúp hắn.
Trước đây khi gặp phải chuyện như vậy, Bạch Ngự Sơn thường bắt bừa một đệ tử tạp vụ ở Cửu Phong cách vách tới làm. Hiện tại đã có Ôn Vân, tất nhiên hắn đã không cần đi bắt người khác về nữa.
Sau khi đặt chân vào phòng rèn vũ khí có nhiệt độ nóng đến kinh người kia, đập vào mắt Ôn Vân là hình ảnh Hỏa Sam Mộc trăm năm, thậm chí có cả ngàn năm được xếp chồng lên nhau thành một núi nhỏ.
Giọng nói của nàng có chút khô khốc: “Tam sư huynh, huynh rèn kiếm không đốt than đá mà lại đốt gỗ sao?”
“Ừ.” Bạch Ngự Sơn cũng không nói nhiều và thuận tay ném một khúc Hỏa Sam Mộc gần đó vào ngọn lửa.
Trong Thập Phòng, loại gỗ này có ở khắp mọi nơi. Nó gần như không có linh khí, dùng để xây nhà lại sợ nó quá giòn, dễ gãy. Ưu điểm lớn nhất của nó chính là…..Dễ bắt lửa, rất thích hợp nhóm lửa!
Ôn Vân chết lặng nhìn Bạch Ngự Sơn ném hết cây Hỏa Sam Mộc này đến cây Hỏa Sam Mộc khác ném vào bếp lửa, cuối cùng nàng cũng cảm nhận được cảm giác mất đi lão bà của đối phương rồi!
Mắt thấy một cây Hỏa Sam Mộc ngàn năm tuổi sắp sửa bị ném vào bếp lửa, Ôn Vân lập tức đè cánh tay của Bạch Ngự Sơn lại.
Sắc mặt của nàng vẫn bình tĩnh như thường ngày, nhưng giọng nói đã hơi trầm xuống: “Sư huynh, khúc gỗ này là một ngàn năm tuổi.”
“……….”
Đương nhiên Bạch Ngự Sơn biết. Hắn còn biết rõ loại gỗ này khi được một ngàn năm tuổi còn bắt lửa hơn cả loại gỗ trăm năm cùng loại, vô cùng thích hợp để rèn kiếm. Cho nên hắn vô cùng thản nhiên dùng chút lực ném khúc Hỏa Sam ngàn năm tuổi này vào bếp lửa.
Hai canh giờ sau, cuối cùng vị tam sư huynh nọ cũng đúc ra được một thanh bảo kiếm đen tuyền. Nhìn tốc độ và hiệu suất này thì biết hắn nhất định là hai ba ngày lại làm gãy kiếm một lần.
Ôn Vân có thể nhìn ra là hiện Bạch Ngự Sơn đang rất vui vẻ, bởi vì hắn vậy mà lại muốn nói chuyện với nàng!
“Muội có biết lai lịch của Thập Phong không?”
Ôn Vân mờ mịt nhìn đống tro tàn kia và chậm rãi lắc đầu: “Không biết.”
Bạch Ngự Sơn lại hỏi: “Vậy muội đã từng nghe nói năm trăm năm trước có một vị tiền bối chỉ cần một nhát kiếm là có thể chặt được đôi ngọn núi của tiên giới chưa?”
Ngón tay của Ôn Vân run rẩy, nàng nhặt một đoạn gỗ đã cháy thành than lên rồi chậm rãi đưa lên mũi ngửi: “Chưa từng.”
Bạch Ngự Sơn cũng không chú ý đến hành động này của nàng. Hắn cúi đầu, ôn nhu vuốt ve bảo kiếm trong tay và nhỏ giọng lẩm bẩm: “Một ngày nào đó ta cũng sẽ giống như ngài ấy, ngươi có đồng ý không?”
Câu nói này quá mức ôn nhu, lại chứa đựng rất nhiều tình nghĩa, tất nhiên Ôn Vân cũng đoán được hắn không phải nói với nàng mà là nói với bảo kiếm trong tay.
Nàng quyết định không quấy rầy Bạch Ngự Sơn và bảo kiếm của hắn ân ái: “Tam sư huynh, muội về trước đây.”
Gương mặt thiếu nữ bị nhiệt độ nóng bỏng cùng khói bếp hun hơn nửa ngày trời và cuối cùng cũng lộ vẻ mệt mỏi, ngay cả vành mắt của nàng cũng đã hơi phiếm hồng.
Lúc này Bạch Ngự Sơn mới nhớ là bây giờ nàng đã không có tu vi, nàng chỉ là một tiểu cô nương người phàm yếu ớt. Hơn nữa nàng giống như rất tiếc nuối mấy khúc gỗ bị đốt kia…..
Trước đây, hắn không hề cảm thấy áy náy với đệ tử tạp vụ cách vách, nhưng hôm nay không hiểu sao hắn lại sinh ra một cảm giác rất phức tạp.
“Nhị sư đệ, gần đây đệ được lắm!”
Giọng nói Việt Hàng Chu vẫn ôn hòa như trước, nhưng lại mơ hồ mang the chút ẩn ý: “Đệ không chỉ cướp sạch tư trang trong khu nội vụ mà còn đánh vào mặt mũi của Nhất Phong, chưởng môn bên kia nhất định sẽ không để yên.”
Hứa Vãn Phong rũ mắt, ôm lấy Thanh Trúc Kiếm, gương mặt không còn ý cười như ngày thường mà chỉ chán nản nói: “Đại sư huynh, huynh đi ra ngoài hỏi xem đám đệ tử mới của mấy năm nay có mấy người biết tới Thập Phong chúng ta không?”
“Tông môn không gạch tên chúng ta, nhưng bọn họ lại cố tình lãng quên chúng ta….” Hắn dừng lại một chút, sau đó gian nan nói tiếp nửa câu sau: “Còn cả sự tồn tại của sư phụ.”
Việt Hàng Chu mím môi: “Chờ sư phụ xuất quan là ổn thôi. Nhưng gần đây đệ ngạo mạn như vậy, tới lúc đó sẽ khiến sư phụ khó xử.”
Hứa Vãn Phong cười nhạo, lúc này khuôn mặt kinh diễm hơn cả nữ tử lại tức giận đến đỏ bừng: “Đệ chỉ cảm thấy mấy năm nay đám Nhất Phong kia càng lúc càng khinh người! Còn cả tên Tạ Mịch An kia nữa, hắn chỉ là hai mươi tuổi kết đan mà thôi, tông môn thế nhưng lại nâng hắn lên tận trời cao, lại còn thiên tài tuyệt thế gì nữa chứ!”
“Giới tu chân bao la rộng lớn này ẩn giấu không ít thiên tài, Ôn sư muội nhà chúng ta rõ ràng còn hơn cả hắn!”
“Sư phụ chúng ta mới thực sự là thiên tài cái thế. Mười lăm tuổi đã kết Kim Đan, ba mươi tuổi tu thành Nguyên Anh, trăm tuổi đã Hóa Thần, hai trăm tuổi trải qua Độ Kiếp. Kết quả thì sao? Hiện giờ ngoại trừ ba người chúng ta ra, cả Thanh Lưu Kiếm Tông lớn thế này thế nhưng không có kẻ nào nhắc tới ba chữ ‘Diệp Sơ Bạch’!”
Nghe đến đây, ngay cả Việt Hàng Chu vẫn luôn trầm ổn cũng đỏ bừng mắt.
Sau khi Hứa Vãn Phong rời đi, hắn đào một vò rượu ở trong viện lên, nặng nề rót hết ly này tới ly khác.
Nếu là năm trăm năm trước, ba chữ ‘Diệp Sơ Bạch’ này là không ai không biết.
Năm trăm năm trước là loạn thế.
Khi đó thực lực của ma tu thực sự vượt xa chính đạo. Bọn chúng tu hành theo phương pháp vừa tàn nhẫn lại vừa âm tà. Hoặc là tàn sát người phàm, hoặc là luyện hóa thi thể, gian da^ʍ với nữ tu, lấy nữ tu làm lô đỉnh song tu. Khi đó toàn bộ giới tu chân gần như bị bao trùm trong bóng ma của ma đạo.
Hết môn phái này đến môn phái khác trong chính đạo bị đẩy lùi. Thẳng đến khi các môn phái tưởng như bị diệt vong hoàn toàn thì Diệp Sơ Bạch rút kiếm xuất thế.
Thời điểm đó hắn đã bước vào Độ Kiếp kỳ, hắn liên tiếp chém ba mươi hai danh tướng của ma tu, hoàn toàn dựa vào sức mình một tay đẩy lùi ma đạo.
Có người nói khi ấy hắn đã độ kiếp thành công, trực tiếp phi thăng trở thành tiên nhân, nhưng không ai tận mắt chứng kiến.
Vì vậy cái tên ‘Diệp Sơ Bạch’ cứ như vậy biến mất, bặt vô âm tín.
Năm trăm năm trôi qua, những người chứng kiến chuyện xưa đã sớm về trời. Nếu nói đến truyền kỳ về chiến tranh ma đạo năm xưa, mọi người chỉ biết rằng ba môn phái lớn và bốn gia tộc lớn đã hợp sức cùng nhau đẩy lùi ma tu. Những kẻ đó cũng bởi vậy mà nhận được vinh quang tối thượng, hưởng thụ sự cúng bái của người đời.
Mãi cho đến khi ba người Việt Hàng Chu trọng thương bế quan ra ngoài đã là một trăm năm sau, mà khi ấy, ba chữ ‘Diệp Sơ Bạch’ đã bị đám người kia lặng lẽ lau sạch.
“Sư phụ, Hàng Chu vô dụng……”
Sau khi uống cạn vò rượu, hơi thở trên người Việt Hàng Chu càng lúc càng biến đổi, cả người đột nhiên trở nên âm trầm lạnh lẽo.
Bất chợt, một thanh kiếm dài đỏ rực bay tới. Hắn tung người nhảy lên trường kiếm, ngự kiếm đi thẳng tới đỉnh núi Nhất Phong - nơi ở của những trưởng lão.
“Lão tử không thèm so đo với mấy tên cảnh giới thấp kia, những kẻ nào đã đạt tới Hóa Thần thì lập tức con mẹ nó lăn hết ra đây cho ta!”
Giọng nói trầm thấp nháy mắt vang vọng khắp Nhất Phong. Đại trưởng lão và nhị trưởng lão vốn đang bế quan cũng lập tức mở to hai mắt, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Hắn ta lại say rồi! Mau mau đi mời Thái Thượng trưởng lão Độ Kiếp kỳ tới đây!”
Đáng tiếc bọn họ còn chưa kịp truyền tin ra ngoài thì lưỡi kiếm đỏ rực đã phóng tới, mang theo một nam tử mặc một thân quần áo đen tuyền, cả người tràn đầy mùi rượu. Hắn khẽ híp mắt, chậm rãi mỉm cười: “Bắt được các ngươi rồi…..”
“Mau rút kiếm!!!”
***
Rạng sáng ở Thập Phong vô cùng yên tĩnh. Lúc này Ôn Vân đang chăm chú vẽ lại thiết kế ma trượng lên giấy.
Nhị sư huynh không bình thường, tam sư huynh cũng không bình thường. Còn nàng, ngay cả nàng cũng ở Kiếm Tông để tu luyện ma pháp đấy thôi! Quả thực trong cái Thập Phong này, không ai là bình thường hết.
Không đúng, may mắn đại sư huynh ôn hòa vẫn là người bình thường nhất. Đêm nay, lúc Ôn Vân bưng đĩa đậu phộng tới cho hắn, hắn còn hỏi nàng là đã quen sống ở Thập Phong chưa.
Ôn Vân cũng không nghĩ nhiều, nàng chuẩn bị lấy một thanh Lôi Trúc ra nghiên cứu một chút.
Đúng lúc này, một cỗ hơi thở nóng rực đột nhiên xé gió mà tới, khiến phòng chứa củi của nàng giống như bị người ta xốc lên.
Khúc Lôi Trúc trong tay nàng vốn có đặc tính yếu ớt cũng lập tức bị cơn gió mạnh này chia năm xẻ bảy.
“………..”
Ôn Vân im lặng nhìn mấy mảnh trúc gãy trong tay, sau đó ngẩng đầu lên nhìn vào khoảng không đen nhánh.
Trên trời cao, một thanh kiếm đỏ rực như lửa chậm rãi xuất hiện, trên thân kiếm còn dính vài vệt máu.
Khi thấy rõ người trên cao kia là ai, nàng chần chừ hỏi: “Đại sư huynh?”
Hỏa kiếm bỗng dừng lại, Việt Hàng Chu cúi đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm Ôn Vân, sau đó nhíu mày hỏi: “Ngươi là người phương nào?”
Ôn Vân lập tức cảm nhận được cỗ sát ý treo trên đầu mình, trực giác mách bảo nàng rằng lúc này Việt Hàng Chu có chút khác thường.
Nàng cẩn thận trả lời: “Muội là đệ tử phụ trách nhóm lửa….Do huynh thu nhận.”
Việt Hàng Chu hơi nhíu mày, giống như suy tư gì đó một lúc rồi mới nhớ ra: “Đúng rồi, muội là Ôn sư muội.”
Cỗ sát ý kia lập tức biến mất, Việt Hàng Chu ngự kiếm đáp xuống. Hắn vươn tay xách Ôn Vân đặt lên thân kiếm, sau đó sảng khoái cười lớn: “Nếu đã gia nhập Thập Phong thì dù là đệ tử nhóm lửa cũng phải tới dập đầu với sư phụ! Ôn sư muội, đi thôi, huynh đưa muội đi gặp sư phụ!”
Lúc đến gần Việt Hành Chu, Ôn Vân lập tức cảm nhận được mùi rượu nồng nặc trên người hắn, lại nhìn qua dáng vẻ điên điên khùng khùng của lúc này của hắn…...……
Nàng đột nhiên hiểu tại sao lại có mảnh giấy ố vàng tuyển đệ tử phụ trách nhóm lửa kia rồi.
Nếu có thể ăn được hai viên đậu phộng trên đĩa đậu phộng đó, chí ít hắn cũng không say như thế!
Việt Hàng Chu say mèm ngự kiếm đưa Ôn Vân bay thẳng tới nơi cao nhất của Thập Phong. Khi đến gần một sơn động thì hắn lập tức dừng lại.
Hắn đứng thẳng lưng trước động phủ đóng kín mít và dập đầu ba cái. Bất chợt, thân hình vị sư huynh này hơi chao đảo, ngày sau đó….Hắn ôm thanh hỏa kiếm rồi gục xuống đất ngủ say sưa.
Đêm hôm khuya khoắt, Ôn Vân bị người ta ném lêи đỉиɦ núi, lúc này nàng có chút hối hận.
“Thực xin lỗi, ta không nên nói Thập Phong có người bình thường.”