Sư Muội Kiếm Tông Tay Cầm Ma Trượng

Chương 50: Đường đường chính chính Ꮆiết (4)

“Mệnh....Mệnh ta do ta định đoạt......Không....Không phải trời.”

Chu Nhĩ Sùng lớn giọng tán thưởng: “Hay cho câu ‘Mệnh ta do ta định đoạt, không phải do trời’, Thẩm sư đệ, tiếp tục!”

“Thiên........Thiên địa bất công, ta sẽ......nghịch thiên.”

Bao Tích Long vỗ tay sùng bái: “Lời này không tệ! Thẩm sư đệ quả nhiên tài giỏi!”

Hóa ra mấy sư huynh lại thích nghe mấy câu nói khí thế như thế.

Dưới sự cổ vũ của mọi người, lúc đầu Thẩm Tinh Hải còn thẹn thùng, nhưng dần dà cũng khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh, lời nói cũng thông suốt hơn, thậm chí còn giúp mấy sư huynh sửa lại ngữ điệu lời thoại cho đúng.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ nội viện không ngừng vang lên mấy câu nói khí thế ngất trời.

Ôn Vân dừng mắt nhìn về phía ngoại viện.

Diệp Sơ Bạch đứng cạnh nàng cũng nhạy bén cảm nhận được, nhàn nhạt nói: “Có sát khí.”

Ôn Vân nâng vỏ kiếm lên, nhẹ giọng đáp: “Ta biết, có kẻ muốn gϊếŧ ta.”

Ngoài miệng nói vậy nhưng nàng không hề sợ hãi, ngược lại còn rút ma trượng Hỏa Sam Mộc ra khỏi vỏ kiếm, xoay người về các kiếm tu, cao giọng nói: “Các sư huynh, không thể nói suông được. Nói phải đi đôi với hành.”

Dứt lời Ôn Vân chậm rãi nâng kiếm gỗ lên, nhếch miệng cười. Tức khắc, một cỗ lực sắc bén cường đại lập tức dâng lên.

Bàn tay nàng thoáng lay động, lưu loát tung ra mấy chiêu kiếm xinh đẹp. Tuy không thấy rõ linh lực nhưng động tác lại nhanh đến mức không nhìn rõ bóng kiếm.

Thời điểm phóng ra chiêu kiếm cuối cùng, thiếu nữ chợt đứng yên, eo nhỏ xinh đẹp thẳng tắp, cánh tay nâng lên cao, tựa như vô tình hướng mũi kiếm về nơi nào đó bên ngoài viện.

Đường kiếm nhanh như chớp phóng ra khiến cánh anh đào bị đâm thủng, sắc đỏ nhàn nhạt vương trên mũi kiếm.

Giọng nói trong suốt, lạnh lẽo của nàng vang lên: “Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, chớ khinh thiếu niên nghèo!”

Một màn này lập tức khiến đám kiếm tu chấn động.

Xưa nay đệ tử ngoại môn đều thích xem đệ tử nội môn luyện kiếm, hơn nữa còn âm thầm bình luận xem động tác của vị sư huynh nào tiêu sái nhất, tư thế vung kiếm của sư tỷ nào khí phách nhất.

Thực ra, đệ tử nội môn cũng không khác bọn họ là bao.

“Thân thủ và tư thế này của Ôn sư muội, ta thật sự kém xa!”

“Thì ra không phải chỉ nói mỗi lời thoại khí phách là đủ, dù sao vẫn phải cần đến tư thế rút kiếm thật oai phong mới được!”

Ngay cả Thẩm Tinh Hải cũng nhìn Ôn Vân với ánh mắt sáng quắc, dáng vẻ vô cùng kích động.

Nàng thu kiếm gỗ lại, cầm khăn lụa nghiêm túc chà lau nhựa hoa dính trên mũi kiếm.

Trên miệng treo ý cười như có như không, giống như vừa rồi rút kiếm ra chỉ để đùa giỡn đồng môn.

Tạ Mịch An trốn sau thân cây lại khϊếp sợ chưa kịp định thần lại, vô thức lùi về sau hai bước.

Chỗ mũi kiếm hướng tới chính là nơi hắn đang đứng.

Rõ ràng ở khoảng cách thật xa nhưng hắn lại cảm nhận được mũi kiếm như thể muốn đâm thẳng tới đan điền hắn, moi đi viên Kim Đan nóng rực trong người hắn ra.

Hắn sợ hãi, gần như là chạy trối chết.

Ôn Vân thả kiếm gỗ vào vỏ kiếm, ý cười trong mắt dần trở nên lạnh lẽo.

Tinh thần lực cường đại có điểm mạnh ở chỗ có thể nhìn rõ mọi vật, hơn nữa còn phá lệ mẫn cảm với sát khí.

Đạo sát khí kia không quá mạnh mẽ, thậm chí còn khi thì dâng lên khi thì biến mất, tựa như đối phương đang do dự có nên gϊếŧ nàng hay không.

Nhưng từ trước tới nay Ôn Vân không phải kiểu người sẽ chờ đối phương đến kề dao vào cổ mình.