Ảo Ảnh Chợt Lóe

Chương 62

If you just let me invade your space

I"ll take the pleasure, take it with the pain

If you know about me and choose to stay

Then take this pleasure and take it with the pain

--Love Me Harder (Ariana Grande & The Weeknd)--

Thành phố Thân vừa chớm vào đông, chỗ Vĩ Trang ở còn chưa bật máy sưởi. Bên ngoài mưa dông đan xen, nhiệt độ không khí đột ngột hạ xuống, nhưng Tiểu Viên lại cảm thấy toàn thân nóng lên.

Cô bịt miệng cố gắng không phát ra tiếng, cô cảm thấy bản thân lúc này đây thật xa lạ, dường như đầu óc đang xoay vòng, cảm thấy choáng váng.

Chuyện giữa nữ với nữ và chuyện giữa nam với nữ có gì khác nhau?

Quá trình thân mật sẽ có khác biệt không?

Một chút phương hướng cô cũng không có.

Kinh nghiệm ở phương diện tình yêu của cô quá ít, cũng không có ví dụ có thể tham khảo.

Lần yêu đương ngắn ngủi hồi đại học kia, bây giờ ngay cả khuôn mặt người bạn trai kia ra sao cô cũng chẳng nhớ nổi, chỉ nhớ tính cách anh ấy hướng nội, không nói nhiều lắm, e ngại cười to, thậm chí còn hơi u buồn. Bình thường sở thích lớn nhất chính là chụp ảnh, sau khi ở bên nhau thì thường hay chụp hình cô.

Giữa bọn họ cũng sẽ ôm ấp hôn hít, Tiểu Viên không bài xích sự gần gũi của anh ấy. Anh ấy rất thích sạch sẽ, quanh năm trên người lúc nào cũng có một mùi xà phòng thơm nhàn nhạt.

Tuổi trẻ bồng bột, đều sẽ có lúc không giữ được mình. Tiểu Viên nhớ rõ lần đó, hai người bọn họ đều không có kinh nghiệm, hoang mang rối loạn, anh ấy làm cô rất đau, cô mất thật lâu vẫn không vào được trạng thái, lại nhớ tới một ít ký ức không hay, vì thế đã khóc lên.

Anh ấy hoảng sợ vội vàng xin lỗi: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, anh nghe được tiếng của em liền nhịn không được."

Sau đó, hai người tan rã không vui.

Từ đó, anh ấy lại thử thân mật với cô lần nữa, Tiểu Viên luôn tìm cách mượn cớ tránh né.

Rồi sau đó, cứ như vậy mà tự nhiên tan rã.

......

Cho nên Tiểu Viên căn bản không biết được bản thân còn có một mặt như vậy. Cô ngửa thân thể một cách bị động, nhận lấy sự thân mật của người phụ nữ phía trên. Động tác Vĩ Trang rất nhẹ, dường như hứng thú của cô ấy cũng không hăng hái nhiệt tình, càng giống như là một loại tìm tòi hiếu kỳ, dịu dàng chiếm lấy.

Nhưng Tiểu Viên đã hơi chịu không nổi, cắn môi, trước mắt trở nên hơi mông lung.

Bàn tay ấm áp của người phụ nữ kia vỗ về gương mặt cô, vuốt ve mu bàn tay Tiểu Viên che miệng, ngứa ngáy, lấy tay cô ra.

Tiểu Viên hơi thở dốc, lông mi dài rậm khẽ run nhìn về phía Vĩ Trang. Nhìn từ góc độ này, màu da trắng lạnh của Vĩ Trang bị mái tóc đen mềm mại nửa che khuất, giống như trăng sáng đang núp sau mây đen.

Cùng cô nhìn nhau mập mờ không một tiếng động.

Tiểu Viên chợt dâng lên một chút khát vọng, cô mở miệng khẽ cắn xuống tay người phụ nữ kia.

Dường như chuyện xảy ra bất thình lình, động tác Vĩ Trang khẽ ngừng, đôi mắt cô ấy hơi thay đổi, nổi lên một chút ánh sáng ngầm lấp lóe. Điều này làm cho mặt mày cô ấy sinh động, lại thấy được phong tình bình thường hiếm thấy.

Một loại quyến rũ rung động lòng người.

Dưới sự quyến rũ này, Tiểu Viên cảm thấy dòng máu trong cô đều sôi sục.

Vĩ Trang cũng chẳng nói gì, chỉ cúi đầu xuống, những sợi tóc lành lạnh của cô ấy chậm rãi phất qua trước ngực cô.

Sương mù che kín đôi mắt Tiểu Viên, cô chỉ cảm thấy động tác Vĩ Trang nặng thêm một chút, cường độ những vuốt ve và hôn của cô ấy.

Cô nghe thấy âm thanh đáng thẹn của mình, còn nghe thấy Vĩ Trang hơi thấp giọng, mơ hồ nói: "Đừng nhịn."

......

Trước kia không hiểu chuyện giữa nữ với nữ ảo diệu thế nào, nhưng khi chân chính tới một bước kia, hết thảy đều nước chảy thành sông, không dạy cũng hiểu.

Ngón tay người phụ nữ kia du đãng ở vùng trung tâm mềm mại, tiến vào một chút chút rồi lại ra, liên tục, thong thả, tới tới lui lui......

Tiểu Viên hai chân run rẩy, ý thức mơ hồ, đưa ra những phản ứng theo bản năng mà chính cô cũng không nhận ra. Cô cảm thấy bản thân như được nhẹ nhàng đặt hết vào trong nước biển, gợn sóng chậm rãi xao động quanh người cô.

Chờ đến khi khoảnh khắc cơn thủy triều ngột ngạt đánh úp lại, cô mềm nhũn vùi trên giường đệm.

Mặt cô nghiêng qua một bên thật lâu, lông mi ướt đẫm, nét mặt đỏ ửng, thân thể sau cơn rung động được bàn tay hơi nóng sau khi xong chuyện vỗ về từng chút từng chút.

Chờ tới khi hơi thở vững vàng, cô mới mở mắt ra, va phải ánh mắt Vĩ Trang, cô chợt thoáng ngây ngốc, thẹn thùng không chịu được, hơi lăn qua bên cạnh, kéo chăn qua trùm kín cả người mình.

Cô ở trong chăn che mặt, vừa căng thẳng lại ngượng ngùng, hình như vừa rồi cô quá quấy phá.

Không có mặt mũi nhìn cô ấy nữa.

Cô túm chặt chăn, càng lúc càng bao chặt bản thân hơn, cũng ngại ngùng mở miệng nói chuyện lúc này, nhưng lỗ tai lại bất giác nghe ngóng âm thanh ngoài chăn.

Không biết qua bao lâu.

Giường đệm khẽ động.

Cô mới nghe thấy Vĩ Trang nói: "Ngủ một chút đi."

Giây tiếp theo, Tiểu Viên nhận ra phía trên chăn bị nhấn một cái nhẹ nhàng, vừa chạm vào liền rời ra, là cảm xúc trấn an.

Tiếp theo hình như là một tiếng vang khẽ, là tiếng cô ấy đi lại. Tiểu Viên chẳng thể giữ vững nhịp tim, cũng không thể kiềm chế chính mình, khẽ trộm vạch một góc chăn ra, nhìn Vĩ Trang rời khỏi căn phòng.

Cô lật mở chăn ra, thở ra một tiếng, tay sờ mặt mình, còn rất nóng.

Trong lòng hơi mềm dịu thoải mái, cơ thể cũng hơi mềm. Lần đầu tiên cảm nhận được loại cảm xúc uể oải buồn ngủ sau khi cơn tình triều bất chợt tràn đầy rồi lại chậm rãi rút đi.

Bên ngoài tiếng sấm đã ngừng, mưa cũng nhỏ đi không ít, cô nghĩ đông nghĩ tây không được bao lâu, trước mắt dần tối đi, cô ngủ thϊếp đi.

......

Thái Quyển vẫn luôn gọi điện cho Tiểu Viên không được. Anh ấy cũng không biết nên vui mừng thay cô, hoặc hồi hộp thay cô, hay là lo lắng cho cô, hay vẫn là lo lắng cho Hướng Chi Thạch. Cuối cùng anh ấy bận quá, đành phải buông xuống chẳng thể làm được gì cả.

Trời muốn giáng sét, em gái muốn làm les, thôi tùy cô vậy.

Từ sau khi Tiểu Viên nổi tiếng, theo đó cũng có không ít điện thoại tới tìm Thái Quyển. Những mối quan hệ đã chôn vùi khi trước sống lại lần nữa.

Cái giới này chính là thực tế lại thế lực như vậy. Vốn Thái Quyển cho rằng năng lực giao tiếp của mình đã hoen gỉ, trải qua hơn một tháng này, phát hiện chẳng những không hề rỉ sét, ngược lại thừa cơ hội này mài giũa đến phát sáng bóng loáng.

Có người bắt đầu lôi kéo tình cảm, có tới thăm dò qua tình hình bên trong, còn đến nói chuyện hợp tác,

Với cả trực tiếp lại đây đào góc tường, còn chọn ngay ngày sấm chớp mưa bão này!

Quản lý (Người đại diện) Trần của Bác Nghị mở miệng thảo luận thời tiết, thời tiết gì đó tồi tệ quá, mọi người chú ý đừng ra cửa nha, tiếp theo lôi tới Tiểu Viên đâu rồi.

Trong lòng Thái Quyển hừ hừ hai tiếng, coi anh ấy ngày đầu bước ra đời à? Quản lý Trần này anh ấy đã hỏi thăm qua, trước đây mang Lục Tĩnh Niên. Khi trước lúc Tiểu Viên đóng 《 Đôi ba chuyện của họ》, quản lý Trần có tới phim trường một lần. Lúc ấy Thái Quyển mong muốn đến chào hỏi, quản lý Trần này quay đầu liền đi, chẳng thèm nhìn tới anh ấy, anh ấy nhịn tức không nói cho Tiểu Viên.

well, well, well, thời thế đổi thay rồi sao, hừ hừ.

Bây giờ còn muốn cạy góc tường anh ấy? Nghĩ cũng đừng hòng.

Anh ấy cười ha ha: "Tiểu Viên của tụi tôi đi phòng tập thể thao rồi," Thái Quyển sờ sờ tóc, nói giọng điệu "đanh đá chua ngoa từ trong ra ngoài": "Cô cũng biết gần đây em ấy bận thế nào mà, mỗi ngày đều phải chụp hình. Ây da, ngày nào cũng phải ra cửa, cũng chỉ có thể thừa dịp thời tiết này mới có thời gian đi rèn luyện một chút."

Ai như Lục Tĩnh Niên nhà cô, bị coi như đứa con đã vứt bỏ nhỉ? Mỗi ngày núp ở trong nhà nè, ăn đồ ăn vặt, béo rồi ha?

"Ha ha ha, tụi tôi chỉ là may mắn mà thôi, đúng đúng đúng, ai mà ngờ sau cùng máy tính đạo diễn Tôn lại bị xâm nhập đâu. Ây da, dọa chết tôi luôn cô có biết không, tụi tôi hoàn toàn không có tiền đi xã giao đâu ~ Nếu không phải Tiểu Viên của tụi tôi có thực lực, được ngài biên kịch nhìn trúng, tụi tôi nào có thể liền nổi tiếng nhanh như vậy chớ."

Đều là nhờ Bác Nghị mấy người ban tặng, vu oan không thành ngược lại trao nổi tiếng cho tụi này, trộm gà không thành còn mất nắm gạo nhỉ?

"Đúng đúng đúng, là hiểu lầm là hiểu lầm, tỷ lệ người xem của 《 Túy 》 có thể tốt như vậy toàn dựa vào Bác Nghị mà, với lại Phương Hạo cũng đặc biệt xuất sắc."

Hiện tại nhắc tới Phương Hạo, lòng cô nhất định rất đau đi? Rất hận đi?

"Ha ha ha, phải...... không có không có, tụi tôi chỉ là chỗ làm ăn nhỏ. Phải, gần đây nhất chỉ ký hợp đồng với Phi Dực, quả thật viêm màng túi, ha ha. Cái này tôi không làm chủ được, phải trao đổi với sếp tụi tôi."

Đến rồi đến rồi, đầu tiên thăm dò bọn họ trước, nói lời khách sáo với bọn họ, tiếp đó thổi phồng phòng làm việc Thạch Viên một chút, nói Tiểu Viên rất có tương lai, ở công ty lớn càng có tài nguyên tốt.

Thái Quyển hơi bĩu môi, Lệ Phong dưới trướng Bác Nghị mấy người giống y như chó điên, điên lên liền nhắm vào cả nghệ sĩ nhà mình, bé Viên làm sao có thể đến chứ.

Với lại, nếu như bé Viên tụi này chịu thì muốn tài nguyên gì mà chẳng có?

Mấy người có biết hiện tại em ấy ngủ cùng ai không?

Thái Quyển hít thở mấy cái thật sâu. Anh ấy không ngờ là đối phương bị anh ấy "xéo xắt giễu cợt" chèn ép tới chèn ép lui như vậy, lại còn có thể kiên trì tán gẫu tiếp với anh ấy.

Anh ấy khẽ cau mày, cảm thấy sự việc cũng không đơn giản.

Thật ra, nói thật lòng, phòng làm việc Thạch Viên bọn họ hiện tại rất yếu kém. Tiểu Viên mới nổi tiếng, mảng thương mại khá yếu, tạm thời theo không kịp. Lúc này có thương hiệu lớn để cho họ mượn trang phục, đã tỏ vẻ thật thân thiện, vụ này cũng có thể từ từ mà tới, nhất thời không gấp được.

Chủ yếu là ở phần ký hợp đồng phim này, bộ tiếp theo muốn nhận cái gì? Phim truyền hình hay phim điện ảnh?

Nếu nhận phim truyền hình, là muốn phim cổ trang cùng loại hay là muốn cân nhắc phim khác, phim dân quốc hay là phim thần tượng. Vấn đề lớn nhất là đòi nhận bộ phim có cùng cấp bậc sản xuất như《 Túy 》 thì gần như không có khả năng.

Vậy là muốn nhận phim điện ảnh ư? Nhận phim loại hình gì? Phim thương mại hay phim văn nghệ?

Phim truyền hình dù cho có thể nổi tiếng phổ biến, nhưng phim điện ảnh mới lên đến sự tồn tại càng cao cấp hơn. Một bộ điện ảnh ăn khách được khen ngợi trầm trồ lập tức có thể "nâng tầm" cho diễn viên không ít!

Mấy ngày qua, kịch bản như bông tuyết bay đến phòng làm việc bọn họ, nhiều thì nhiều, chất lượng cao gần như không có.

Chủ yếu vẫn là đột ngột nổi tiếng trong thời gian ngắn, có độ phổ biến rồi, nhưng thị trường cũng còn đang chờ xem, chưa kể kịch bản hay chế tác lớn như đồ vật quý hiếm, cạnh tranh quá lớn.

Quản lý Trần vậy mà tới tranh luận với anh ấy, tức chứng minh rằng có thể trong tay có tin tức nội bộ của hạng mục lớn.

Thạch Viên bọn họ hiện tại thiếu nhất chính là tin tức.

Phân tích xong, Thái Quyển lập tức bơm lên đầy tinh lực hai trăm phần trăm, tập trung ý chí mà đưa đẩy với cô ta, ước chừng "cô tới tôi lui" nịnh hót tới nịnh hót lui với cô ta hơn một tiếng đồng hồ.

Cuối cùng anh ấy lừa thành công được một tin tức.

Hoắc Bích Quân, nam thần quốc dân, ảnh đế, đạo diễn nổi danh. Vị này có nhiều danh hiệu nặng ký trong giới, là nhân vật vang dội đang chuẩn bị một hạng mục quan trọng.

Yêu cầu nữ chính, tuổi dưới 28, hơn nữa đạo diễn chọn vai của hạng mục này vẫn chưa chốt diễn viên nữ nào.

Đương nhiên quản lý Trần không có khả năng đem chi tiết hạng mục nói cho anh ấy, nhưng như vậy đã đủ rồi.

Này quả thực là cơ hội cực kỳ tốt.

Sau khi anh ấy gác máy cuộc gọi với quản lý Trần, liền bắt đầu gọi điện cho Tiểu Viên, không bắt máy.

Hầy, đứa nhỏ này thật là vui quên cả về.

Thái Quyển hoàn toàn không dằn được kích động trong lòng, liền gửi WeChat cho cô.

Sau khi gửi xong, anh ấy đi tìm Hướng Chi Thạch bàn bạc, nhưng tìm một vòng, lại phát hiện Hướng Chi Thạch đã ra ngoài từ khi nào không biết.

Thời tiết này, anh ấy ra ngoài khi nào?

Hướng Chi Thạch bước theo tiếng sấm chớp mưa bão dần ngớt tiến vào quán bar nghệ thuật mở cửa riêng tư.

Bên trong yên tĩnh im ắng, chỉ có một vị khách là anh ấy.

Anh ấy tìm chỗ ngồi xuống, người phục vụ quán bar đưa lên tới một ly rượu, chỉ chỉ trên sân khấu, tỏ ý là được người nọ đưa.

Trên sân khấu có vị nữ ca sĩ đang hát lại một ca khúc cũ của Lâm Ức Liên, vừa lúc tới đoạn điệp khúc "...... Nếu cả thế giới tôi cũng có thể từ bỏ, ít nhất còn có người đáng để tôi quý trọng. Mà người ở nơi này, chính là kỳ tích trong cuộc đời......" (*)

(*) Lời bài hát này là từ ca khúc Ít nhất còn có người (至少还有你) của Lâm Ức Liên phát hành ngày 18/01/2000, là bài hát chủ đề tiếng Trung của phim Anna and the King. (theo baidu)

Nữ ca sĩ buộc tóc đuôi ngựa cao, khuôn mặt xinh đẹp, miệng hơi nhoẻn cười nhìn về phía anh ấy, đứng trước anh ấy mà hát: "Có lẽ cả thế giới tôi cũng có thể quên đi, chỉ là không muốn mất đi tin tức của người......"

Hướng Chi Thạch lẳng lặng nghe, lại chẳng chạm vào ly rượu kia.

Hát xong một bài, cô ấy đi xuống, mặc áo da đinh tán với quần jean, bước trong một đôi ủng đinh tán. Vốn dĩ trang phục kiểu này không hợp với phong cách của cô ấy, thế mà lại có vẻ đẹp mâu thuẫn không ngờ.

"Sao không uống rượu?" Du Thu Sắt ngồi vào đối diện anh ấy.

"Kiêng rồi." Hướng Chi Thạch nói.

"À, nghe nói anh từng mắc bệnh." Giọng Du Thu Sắt nhẹ nhàng bâng quơ: "Khỏe cả rồi chứ?"

"Ừ." Anh ấy hơi gật đầu.

Du Thu Sắt lại cười với anh ấy: "Khi đó tôi còn chưa về nước sống, may mà anh chưa chết."

Hướng Chi Thạch không nói.

Nụ cười của Du Thu Sắt càng rực rỡ, nói: "Bất quá chết rồi cũng không sao, em sẽ trở về tham dự lễ tang của anh, anh Chi Thạch."

Nói rồi cô ấy cầm lấy ly rượu trước mặt Hướng Chi Thạch, uống một hơi cạn sạch, vẫy tay với phục vụ, lập tức lại có ly thứ hai.

"Anh cảm thấy quán bar này thế nào?"

"Rất tốt." Hướng Chi Thạch quét nhìn một vòng, bày trí văn nghệ thanh nhã, cũng rất yên tĩnh.

"Em mua đấy, bày trí dựa theo gu của anh," Du Thu Sắt nhẹ giọng nói: "Toàn bộ hết thảy nơi này, đều là chính em bỏ thời gian làm, cho nên cũng mất hai năm."

"......" Hướng Chi Thạch hơi thở dài.

"Anh đã từng nói, anh muốn mở một quán bar, tan tầm có thể cùng ca hát một chút, cùng uống chút rượu với bạn bè."

Hướng Chi Thạch hơi lặng lẽ nói: "Anh cũng đã quên mất mình từng nói những lời này."

"Cũng thật nhiều năm rồi, khi đó anh mới nghiên cứu sinh năm nhất, còn chưa gặp được em gái anh, anh còn mơ ước của riêng mình." Du Thu Sắt nói.

Năm ấy anh ấy nghiên cứu sinh năm nhất, cô ấy năm đầu cao trung (lớp 10), làm bài rất kém, chán ghét học tập, cha mẹ đều ở nước ngoài. Ở trong nước có cô cô là giáo sư giảng dạy trong trường kia của Hướng Chi Thạch, đã tìm Hướng Chi Thạch dạy bù cho cô ấy.

Cô ấy vừa gặp đã yêu anh ấy.

Vì thế đã có lý do muốn đạt điểm cao.

Du Thu Sắt lại uống một ly rượu lớn: "Em viết thư tình cho anh đầy một ngăn kéo, sau cùng mới gom đủ dũng khí, cuối cùng vắt óc đưa cho anh. Anh nói chờ sau khi em thi đậu đại học liền ở bên em."

"Chúng ta có nhiều sở thích chung như vậy, đều thích nghe hát, đều yêu ca hát. Ha ha, mấy năm trước, em từ nước ngoài trở về, bài hát ra mắt kia chính là anh viết cho em đấy, anh có biết không?"

"Anh biết."

"Anh thích mùa thu, cho nên em lấy tên này cho mình. Thời kỳ chúng ta ở bên nhau chính là mùa thu, tuy rằng chỉ có một năm ngắn ngủi, nhưng đó quả thật là một mùa thu đẹp đẽ."

Cô ấy lại uống một ly rượu: "Anh nói chờ khi em gái anh thực hiện được ước mơ, anh liền tới tìm em. Nhưng mà em cứ chờ rồi chờ, anh vẫn luôn chẳng tới tìm em."

"Mấy năm đầu, em cứ bay tới bay lui, mỗi một năm đều ở trong nước mấy tháng, không phải ở thành phố Thân thì ở thành phố Bội, rất dễ tìm."

"Em xem tin tức giải trí, vẫn mãi không thấy được tên Hướng Tiểu Viên. Em đoán có lẽ thời điểm chưa tới, em còn sợ bản thân không đợi được đấy."

"May," Hướng Chi Thạch gọi tên tiếng Anh của cô ấy: "Không phải em kết hôn rồi sao?"

"Ô, hóa ra anh biết à," Du Thu Sắt lấy thuốc lá ra, rút một điếu, khói thuốc lượn lờ trước mặt cô ấy: "Sau khi em và anh chia tay, em đi Mỹ, vẫn luôn tiếp nhận điều trị tâm lý. Sau đó quá đau khổ, em muốn tìm người yêu mình."

"Chỉ cần em hạnh phúc." Hướng Chi Thạch nói.

Du Thu Sắt nhìn anh ấy một hồi, bỗng cười: "Anh đúng là không có lương tâm. Sau khi nghe được em kết hôn, chắc anh vui chết đi được, tất nhiên liền quên đi hứa hẹn với em."

"Là anh có lỗi với em," Giọng anh ấy thận trọng.

Du Thu Sắt cười ha ha một tiếng, hung hăng cầm ly rượu quăng đi: "...... không dễ dàng như vậy đâu!"

Ngoài cửa sổ bóng đêm cô quạnh, đèn đóm rực rỡ, Hướng Chi Thạch ngồi ghế sau xe, ấn chặt khăn tay lên trán, mặt mày một mảng ảm đạm.

......

Không biết đã ngủ bao lâu, khi tỉnh lại là một màn yên tĩnh mơ hồ ấm áp.

Tiểu Viên tốn một phút đồng hồ mới nhớ lại chuyện trước khi ngủ, cô đi tìm di động nhìn thời gian. Vốn dĩ di động hẳn là nằm trong phòng nghe nhìn, cô lại thấy nó ở tủ đầu giường.

Phát hiện này làm trong lòng của cô không nén được suýt nhảy hai cái. Cô bình tĩnh lại, đã 5 giờ rưỡi chập tối.

Di động có mấy cuộc gọi nhỡ, trên WeChat càng bị Thái Quyển thúc giục dữ dội. Dù sao cũng muộn rồi, cũng không vội trả lời.

Cô lật ngồi dậy, chăn vừa rơi xuống, cô mới có phản ứng, che lại, vớt áo ngủ lên nửa che vào nhà vệ sinh.

Nước ấm từ buồng tắm vòi sen rưới xuống, sương nóng bao phủ. Cô đứng ở dưới, không kiềm được nhìn bản thân, trong lòng có loại cảm giác kỳ dị không nói nên lời.

Thân thể của cô có hơi thở của cô ấy.

Cô ngơ ngẩn một hồi, mới chậm rì rì tắm rửa.

Tắm xong đến gian tủ quần áo chọn đồ, sau đó cô ngẩn người. Gian tủ quần áo này không giống phong cách mà trợ lý Cao chuẩn bị cho cô khi trước. Cô bừng tỉnh, tầng 34 này trừ Vĩ Trang ra vốn không có ai khác từng ở qua.

Cô chọn áo đen quần đen kiểu dáng đơn giản. Quần quá dài, cuốn lên một chút, lại chọn chiếc áo khoác dài vàng nhạt mặc vào, lúc này mới đi ra ngoài.

Trong phòng khách, Vĩ Trang ngồi đọc sách, nghe được tiếng vang, giương mắt nhìn qua.

Khuôn mặt Tiểu Viên có hơi nóng: "Tôi phải về rồi."

Ánh mắt Vĩ Trang dò xét tới lui một vòng quanh người cô, dừng lại ở chỗ ống quần, bàn chân trắng như tuyết của cô lộ ra ngoài.

"Giày của cô ở trên tủ đằng sau."

Tiểu Viên quay đầu lại, nhìn thấy hai cái hộp lớn, cái hộp phía trên là giày. Cô mở ra xem, là một đôi giày bình thường màu trắng, có vớ kèm theo.

Một cái hộp khác chắc hẳn mới là quần áo đã chuẩn bị cho cô.

Tiểu Viên dừng một chút, mặt càng nóng bừng, đã mặc trên người cũng không dễ cởi ra. Cô chỉ có thể kiên trì đến cùng, ngồi xuống mang giày vào.

"Vậy tôi phải đi rồi." Cô nhỏ giọng nói.

Ngẩng đầu, ánh mắt lại thoáng va vào cô ấy.

Vĩ Trang khẽ gật đầu, thoáng thả sách xuống.

Mũi giày Tiểu Viên hơi động đậy, không bước chân ra. Cô cúi thấp mặt, cũng không biết bản thân đang chờ mong cái gì, chỉ biết dưới tầm mắt xuất hiện làn váy của Vĩ Trang.

"......"

"......"

"Tài xế đang chờ cô ở nhà để xe."

"À."

Trong phòng lại chìm vào im lặng.

Chỉ có túi xách của cô điên cuồng chấn động gây mất hứng.

Tiểu Viên bất đắc dĩ thở dài, không khí vi diệu đã bị đánh gãy, cô ngước mắt: "Vậy...... tôi đi đây." Vĩ Trang nhìn cô chăm chú, mặt Tiểu Viên hơi đỏ lên dưới cái nhìn chăm chú kia, cô xoay người đi đến hướng cửa.

Chuyện gì đây chứ, sao lại có một chút cảm giác quyến luyến? Hàng đống công tác đang chờ đấy.

Cô đi tới cửa, rồi lại dừng bước.

Chỉ không biết lần tới gặp mặt là khi nào đây?

Cứ đi như vậy, thấy hơi luyến tiếc một chút xíu.

Một ý niệm to gan bắn ra tới, to gan quá mức làm tay cô run cả lên, cô kìm lại hô hấp.

Xoay người, chạy vội, cố chịu đựng vành tai nóng rực như ngọn lửa đốt, tới trước mặt Vĩ Trang, cô nhón chân, kề qua phía người phụ nữ kia.

Quá gấp gáp quá khẩn trương, hôn không đến, ngược lại đυ.ng vào mặt nhau.

Tiểu Viên suýt nữa đứng không vững, không thể tin nổi, kinh ngạc trợn tròn mắt. Chờ khi bình tĩnh lại thì không dám nhìn vẻ mặt của Vĩ Trang, nóng nảy xấu hổ ré một tiếng, che mặt lại quay đầu liền chạy mất.

Cửa bùm một tiếng đóng lại.

Trong phòng khôi phục yên tĩnh.

Vĩ Trang đứng tại chỗ, ánh đèn phản chiếu trên thảm bóng dáng cao gầy lả lướt của cô ấy. Nét mặt cô ấy đầu tiên là hơi khó lường, nhìn hướng cửa, sau đó mặt mũi hơi động đậy hơn một chút, ngón tay mảnh khảnh xoa xoa chiếc cằm bị đâm của mình......

Buổi tối ở thành phố Thân, sau khi cơn mưa dông qua đi, trong không khí hơi rét lạnh còn hơi nước mù mịt. Tiểu Viên hạ cửa sổ xe xuống, khe khẽ hít vào một hơi.

Bầu trời hiện ra màu xanh đậm sau khi gột rửa, những ngôi sao khó nhìn thấy trong thành phố, dòng xe cộ hai bên đường gầm rít mà qua.

Tiểu Viên bình tĩnh lại từ trong cảm xúc dâng trào khó hiểu, nhìn tin nhắn Thái Quyển gửi cho cô.

- - Mau về đây đi, có bộ phim cần thử vai, sản xuất hết sức cừ!!!

- - Quao! Kịch bản kí©ɧ ŧɧí©ɧ lắm, là Hoắc Bích Quân! Ảnh đế! Đạo diễn lớn! Chồng cũ thứ hai của Hà tam kim! Em biết phải không? Trời ơi anh muốn xỉu luôn rồi!

Tiểu Viên cười, không hổ là Thái Quyển, cũng chỉ có anh ấy trong lúc báo tin tức chính đồng thời không quên chêm vào chuyện hóng hớt bên lề.

Cô cất di động đi, ngẩn người nhìn cảnh ngoài cửa sổ xe. Cô nhớ đến cái đêm cô đi xem 《 Lựa chọn 》 kia, cô không nhận được tài nguyên phim tốt, mọi đường ra đều bị phong tỏa, khi đó làm bất cứ chuyện gì đều là đập nồi dìm thuyền không ôm hy vọng.

Xem phim xong, cô nước mắt đầy mặt trên xe buýt, vì yêu thương bản thân sâu sắc, vì những khen ngợi công nhận kia, nỗ lực không để bản thân tuyệt vọng, chờ mong sẽ tìm được đường sống trong cõi chết.

Chuyện dường như mới xảy ra hôm qua, nhưng lại đã cách xa đến vậy.

Bây giờ có vô số điều tốt đẹp đang chờ cô phía trước, có phim để yêu quý, có người khó quên.

Hôm nay sau khi về, Tiểu Viên ôm kịch bản ngủ mất. Cô nằm mơ, mơ thấy bản thân đi vào một mảnh rừng rậm, đầu tiên nghe thấy tiếng côn trùng sột sột soạt soạt, vô số đom đóm trôi nổi lên từ trong bụi cỏ, vòng quanh người cô.

Dần dần bay đến không trung, hóa thành những vì sao chi chít rực rỡ đầy trời.

Cô khép hai mắt, nở nụ cười ngọt ngào trong giấc mơ.

Hết.

...

...

...

...phần 1 (Đom Đóm) của truyện:3

- --------

https://www.youtube.com/watch?v=szGomck3sZI

- --------

Truyện chỉ được đăng duy nhất tại s1apihd.com (link: https://www.wattpad.com/story/293242574)

Nếu các bạn đọc được những dòng này ở nơi khác ngoài s1apihd.com, tức là chương mà các bạn đang đọc chưa được rà soát sửa lỗi.