*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một mâm món trộn cay này bao gồm những thứ mà cô đã gọi, hương cay ngào ngạt, nước sốt dùng nhiều loại ớt cay pha ra, ngon tột đỉnh, hậu vị hơi tê tê.
Đối với diễn viên nữ muốn giữ gìn vóc dáng mà nói, thật sự là cám dỗ quá lớn.
Tiểu Viên gắp một lát củ sen lên, sần sật ngon miệng, cay cay tê tê. Cô đã không nhớ nổi lần cuối ăn món có khẩu vị đậm như vậy là khi nào, cảm động đến độ đã sắp rớt nước mắt. Đây là đầu bếp siêu phàm gì đây, pha chế nước sốt đặc sệt mà ăn lên không ngấy ngậy, không mặn cũng không nhạt, còn đặc biệt thơm ngon.
Cô híp mắt lại gắp miếng thứ hai, khi vừa muốn cắn, thì chợt hơi liếc mắt nhìn Vĩ Trang ở xéo xéo đối diện.
Người phụ nữ kia sau khi ngồi vào bàn ăn thì sắc mặt liền hơi kỳ quái. Lúc này cô ấy nhìn chằm chằm vào món canh cá hoa vàng bong bong cá trong chén, dường như đang nghĩ gì đó.
Vừa rồi khi cô vịn lấy cửa, gần như là dùng hết kỹ năng giao tiếp "dụ dỗ con nít" --
"Sếp Vĩ à, ra đây ăn gì đó được không?"
"Sếp Vĩ ~ sếp Vĩ ~ tôi cũng đã gọi phần cho cô đấy, cùng ra ăn nha?
"Sếp Vĩ à, cô ăn canh cá hoa vàng bong bóng cá không?"
"Ăn không ăn không ~"
......
"Cô không ăn sao?" Tiểu Viên hỏi cô ấy.
Không biết có phải do đã biết "bí mật lớn" của Vĩ Trang hay không, hay là nhờ có kỹ năng giao tiếp khi nãy lót đường, giọng điệu của Tiểu Viên với cô ấy cũng tự nhiên hơn rất nhiều, nghe cũng rất "không biết lớn nhỏ".
Vĩ Trang nghe vậy thì giương mắt thoáng nhìn cô.
Tiểu Viên chớp mắt, cắn miếng củ sen, một dáng vẻ vô tội, "Có phải cô muốn thử món trộn cay của tôi không?"
Nét mặt Vĩ Trang lại có chút kỳ quái, thật khó tưởng tượng người xưa nay chẳng có cảm xúc gì lại lộ ra vẻ mặt kiểu này, hơi có ý bất lực.
Tiểu Viên lại cảm thấy bộ dáng này của cô ấy thật thú vị.
Phảng phất như chạc cây treo vầng trăng khuyết lạnh lẽo cô độc mọi ngày, rốt cuộc cũng có một chút gió, có sức sống, ánh trăng càng mê người hơn.
Cuối cùng người phụ nữ kia cô ấy cũng chẳng nói gì nữa, chậm rãi ăn hết canh súp.
Tiểu Viên cúi gằm mặt, trên khóe môi cô hơi nhếch lên ý cười.
Không ai có thể chống cự nổi sự an ủi do đồ ăn mang đến.
Ít ra Vĩ Trang ăn uống dưới ánh đèn ấm áp lúc này, so với bộ dáng vừa rồi ở trong phòng tốt hơn nhiều, làm sự xa cách không thể với tới của cô ấy tan bớt không ít. Bản thân càng khỏi nói, năng lực của nhà bếp tư này quá mạnh, đồ ăn ngon tiến vào dạ dày, phiền não hoàn toàn tiêu tan.
Giờ phút này cô cảm thấy hiện tại tất cả mọi thứ đều chẳng có gì to tát, hết thảy đều có thể thông hiểu.
Tiểu Viên cô cũng không muốn tham gia vào chuyện giữa Vĩ Trang và Vĩ Gia Bảo, cô cảm thấy bản thân cũng chẳng có năng lực cùng sức lực mà tham gia. Quan hệ của cô và mẹ ruột cũng không hòa hợp, cho dù là anh ruột cũng không làm được.
Ngoài phòng mưa vẫn luôn rơi, hai người cũng không nói chuyện nữa, cứ lẳng lặng như vậy ăn xong đồ ăn của hai bên.
Ăn xong, Tiểu Viên mới chân chính mệt rã rời. Cô dụi mắt, bắt đầu chịu hết nổi nữa: "Sếp Vĩ, tôi về ngủ trước đây."
Vĩ Trang gật đầu.
Chờ khi Tiểu Viên vào phòng rồi, cô ấy vẫn ngồi ở phòng ăn một chốc nữa, mới đứng dậy cũng đi về phòng nghỉ. Trong khoảnh khắc nào đó, cô ấy nghiêng người nhìn về phía vị trí các cô vừa ngồi.
Dưới ánh đèn ấm áp, hai chiếc ghế từng ngồi kia tuy rằng không có liền sát nhau, nhưng lại có loại cảm giác tồn tại không giống như trước.
Hôm sau Tiểu Viên tỉnh giấc giữa tiếng mưa. Cô mơ mơ màng màng sờ di động, nhọc nhằn thấy rõ, hóa ra đã hơn 10 giờ rồi. Hơi nhấn nút, rèm cửa tự động mở ra, cả thành phố chìm trong cơn mưa đen kịt, tựa như thế giới đơn điệu dưới ngòi bút chì.
Cô lười biếng vươn eo, lờ đờ uể oải nằm ườn một hồi cũng không muốn nhúc nhích gì cả. Kể từ sau khi 《 Túy 》 chiếu rầm rộ, cô nổi tiếng, lịch trình quá đầy, liên tục hơn một tháng chẳng từng được ngủ nướng.
Rạng sáng hơn ba giờ mới ngủ, với cả chiếc giường này thật sự quá thoải mái, lại dựa vào tường, cho cô cảm giác tràn đầy an toàn, cô ngủ đến đặc biệt vô cùng thỏa mãn.
Cô thoáng chớp mắt, lúc này mới tỉnh táo lại -- cô đang ở chỗ Vĩ Trang.
Tối hôm qua thật là biến động thăng trầm, lắt léo kịch tính.
Vài phút trước các cô còn đang mập mờ, mấy phút sau liền thành thế vạc ba chân dầu sôi lửa bỏng (*) cùng bí mật lớn. Sau đó cô xém chút nữa bất chấp sấm chớp mưa bão mà về nhà, sau đó nữa cô lại quay về, ăn một mâm món trộn cay.
(*) nguyên gốc chỗ này là 修罗场 tức Tu La tràng, bắt nguồn từ thuật ngữ Phật giáo, dùng để chỉ chiến trường đẫm máu nơi Indra (vua của các vị thần) chiến đấu với Asura trong truyền thuyết Phật giáo. Sau đó cụm từ này dùng để chỉ một tình cảnh mâu thuẫn giữa nhiều bên, quan hệ giữa các cá nhân liên quan trong đó phức tạp với nhiều danh tính và địa vị không bình đẳng. Ngày nay thường được sử dụng trong quan hệ tình cảm (tóm lược theo baidu). Mình từng thấy một số chỗ dịch thành tình tay ba, bùng binh, mớ hỗn độn, chiến trường khói lửa,.. Mình thì muốn chỉnh cho thuần Việt và hợp ngữ cảnh một chút, nên ghi thành "thế vạc ba chân dầu sôi lửa bỏng", nếu thấy không ổn thì các bạn nhẹ nhàng góp ý giúp mình nhé.
A, món trộn cay kia ăn ngon quá đi!
Tuy là một buổi tối kỳ quái quái gở không cách nào đoán trước, cuối cùng lại cùng Vĩ Trang lẳng lặng ăn bữa khuya kia. Bây giờ ngẫm lại, ấy là dấu kết rất tốt đẹp.
Tiểu Viên quay người lại, lăn lộn ở trên giường.
Một ngày mới, bắt đầu mới.
Cô rời giường súc miệng, rồi đi ra khỏi phòng. Trong nhà im ắng, Vĩ Trang không ở đây. Thời tiết như vậy cũng ra cửa đi làm? Sếp tổng đúng là không dễ làm.
Tuy là một ngày mới, nhưng dường như cô muốn điều chỉnh lại hình thức ở chung với Vĩ Trang. Vốn dĩ cô cũng chưa có manh mối, không gặp được thì cũng có thể thả lỏng một hơi rồi.
Nhưng mà, vẫn cảm thấy hụt hẫng mất mát.
Đi tới phòng ăn, có để lại bữa sáng cho cô.
Bánh sandwich ngũ cốc nguyên hạt mứt quả sung, tôm luộc, một chút trứng xào, cùng với bên cạnh là một mâm quả mọng nhỏ (dâu tây, nam việt quất, mâm xôi...), còn có một chai sữa bò. Đầy dinh dưỡng chắc bụng ít béo, đủ protein, vô cùng hợp cho cô ăn.
Tiểu Viên ăn một cách thỏa mãn. Tối hôm qua đã ăn đến quá mức càn rỡ rồi, hôm nay chỉ có thể ăn một bữa như vậy, may mà hương vị vẫn rất ngon.
Cô lướt di động kiểm tra tin tức, chọn cái quan trọng mà xem --
Đến từ Thái Quyển: Hôm nay thời tiết không tốt, công tác hủy bỏ, dời qua ngày mai, nhưng em cũng không thể quay về quá muộn nha.
Vẫn là đến từ Thái Quyển: Em chơi cho đã đi ha ( cười xấu xa). Chờ em về, anh yêu cầu biết mọi chi tiết ( nhướng mày cười đểu).
Tiểu Viên cạn lời, lật qua.
Đến từ Trâu Nhất Nhụy: Oa, tối hôm qua cô đi nhanh vậy, sau đó cũng không thèm để ý tới tôi, tôi còn muốn cùng cô xem tập cuối đó.
Vẫn là đến từ Trâu Nhất Nhụy: Cô lại lên bảng tìm kiếm rồi, thế nào hả? Ey ey, ra khoe khoang một chút đê?
A đúng rồi, vốn là phải xem ba tập cuối ở tiệc mừng công tối hôm qua.
Tiểu Viên đặt sữa bò xuống, đi lượn xem phản ứng về kết cục của 《 Túy 》ở quảng trường trên Weibo:
"Không có kết thúc lỡ dở vội vàng, rất tốt, ha ha ha. Không hổ danh lão Thương được xưng là người bạn của chị em phụ nữ, người đàn ông chủ nghĩa nữ quyền. Tác giả trai thẳng bình thường khác dám để cho nữ một nữ hai đều yêu cậu ta, nhưng chỉ có trai thẳng khác thường mới chịu viết kết cục nam chính lang thang cô độc, nữ một nữ hai cũng chẳng chọn cậu ta. Tôi vui chết đi được."
"Biên kịch tức lão ấy cũng tuyệt nhất (*), cũng không sửa, ha ha ha!"
(*) Ở đây là chữ 绝 tức tuyệt, vừa có nghĩa là dứt khoát, cũng có nghĩa là xuất chúng. (theo từ điển Hán Nôm)
"Cũng không còn cách nào khác, phụ thân của hôn thê thanh mai trúc mã cũng là sư phụ cậu ta, lại là kẻ thù gϊếŧ cha. Nữ hai thích cậu ta hóa ra là chị em cùng mẹ khác cha với hôn thê. Quá khó khăn, bế tắc!"
"Mau xem bản cut solo (bản cắt một mình nhân vật) của Lăng Dao! Chị gái nhỏ Tiểu Viên gϊếŧ tôi rồi! Huhuhu!"
......
Tiểu Viên đi xem Weibo của mình -- đã đột phá một ngàn vạn fan (mười triệu), bành trướng quá nhanh làm lòng cô cũng hơi nhộn nhạo.
Lại đi xem điểm trên douban, gần 60 vạn người bình chọn (sáu trăm nghìn), 8.9 điểm. Rất cao. Kéo xuống dưới xem bình luận ngắn, dòng cao nhất có hơn ba vạn lượt thích kia -- Tôi tuyên bố, Hướng Tiểu Viên chính là diễn viên gây bất ngờ đáng vui mừng nhất năm nay.
Tiểu Viên nhịn không được cười ra vài tiếng. Sau khi cười xong, bỗng lại cảm thấy hơi trống vắng. Cô lướt nhìn chung quanh mấy lần, hơi hơi chán nản một chút.
Buông di động xuống, cô chống cằm, bỏ thời gian sửa sang lại suy nghĩ trong lòng mình. Cô không biết diễn viên khác thế nào, cô cảm thấy bản thân khá biết quan sát người khác, nét mặt ngôn ngữ cơ thể, vv... đương nhiên cũng bao gồm của bản thân.
Trừ đi đủ loại đủ kiểu nguyên nhân, cá nhân, tình hình bên ngoài tác động thì --
Vĩ Trang nói cô ấy bị cô hấp dẫn, chẳng lẽ cô lại không bị cô ấy hấp dẫn vô cùng ư?
Cô ra ngoài phòng ăn, tò mò đánh giá căn nhà.
Đi qua phòng khách, cô nhìn thấy một cầu thang gỗ tấm uốn khúc. Cô ló đầu nhìn lên, phía trên còn một tầng? Vậy là tầng 34 và 35 thông nhau.
Một mình Vĩ Trang có nhiều tầng như vậy?
Thành phố Thân có thể xem như là nơi có giá nhà số một số hai cả nước, Nơi ở này của Vĩ Trang là chỗ thuộc hàng đầu trong những khu vực hàng đầu.
Đến Tiểu Viên người không có khái niệm bao lớn với tiền bạc cũng nhịn không được giơ tay lên, nghĩ nghĩ chắc không đủ, lại giơ một bàn tay khác, vẫn đếm được tới chín con số, không nén nổi líu lưỡi. Đời này cô chắc chắn không kiếm được đến con số này.
Tiểu Viên hơi mỉm cười nhạt, vòng qua cầu thang. Dù sao cũng không có việc gì khác, cô móc di động ra nhấn mở 《 Túy 》để đó, vừa đi tiếp.
Nhìn từ bên ngoài tường kính trong suốt, căn phòng bên trái là phòng sách.
Cô bước vào, mắt chữ A mồm chữ O. Ba mặt tường toàn là sách, tầm nhìn từ dưới sàn nhà ngẩng đầu nhìn tới trần nhà, bên cạnh còn có thang gỗ có thể di động được đặc chế.
Một căn phòng thư viện cỡ nhỏ, cô lại cảm giác bản thân như thể nhảy vào một biển cả tri thức, nét mặt cũng không khỏi trịnh trọng lên.
Dùng thuật ngữ trên mạng thời nay nói thì -- hận không thể cung tay làm lễ (*), nói một tiếng "respect! " (kính nể)
(*) hình minh họa:Cô ôm lòng kính nể lui ra, lại đi đến phòng đối diện phòng sách. Vẫn là tường kính, bên trong là rèm cửa chớp màu xám tro lật xuống, cho nên nhìn không rõ lắm đây phòng gì, chỉ có thể cảm giác được diện tích lớn vô cùng.
Cô đẩy cửa đi vào, sau khi nhìn thấy rõ ràng cô không nói nên lời thật lâu.
Đây là một phòng nghe nhìn (rạp phim tư nhân/gia đình).
Trên tường có màn hình chiếu vĩ đại, xung quanh là thiết bị trình chiếu, rất giống bày trí của rạp chiếu phim.
Trên tủ trưng bày có đủ loại đủ kiểu máy móc thiết bị truyền phát, Tiểu Viên có thể nhận ra máy quay phim cassette, đầu CD...... Trên tường cũng treo một ít dụng cụ, máy chiếu, còn có những cái khác cô không nhận ra.
Một mặt tường khác là giá trưng bày đồ sộ, chất đầy đến lít nhít dày đặc.
Tiểu Viên nín thở đi qua, trưng bày tất cả đều là về phim ảnh: Tư liệu về các đạo diễn (bao gồm diễn viên) nổi danh của mọi quốc gia trên toàn thế giới; Bộ sưu tập các tác phẩm tiêu biểu, các loại tư liệu phỏng vấn quý hiếm vv, quá nhiều cô nhìn không hết.
Cô nhìn thấy có ổ cứng khổng lồ, cũng có tư liệu văn bản, còn có một ít CD tự ghi.
Có trên tủ, trên thảm cũng chất từng chồng từng chồng, bên cạnh có giấy bút rải rác......
Hơi hướng lộn xộn nhưng lại tự mang đến một cảm giác trật tự, xem ra chủ nhân còn đang sắp xếp lại.
Ở giữa phòng có một chiếc sofa kiểu ghế quý phi bằng da thật (*), có thể tựa vào thỏa thích duỗi người thoải mái xem phim.
(*) hình minh họa:Phía sau còn có một phòng tối nhỏ ngăn ra, bên trong để những trang thiết bị mà Tiểu Viên cái biết cái không, chắc là một vài hệ thống truyền phát cùng trang bị hậu kỳ phim.
Oa!
Di động của cô rơi xuống thảm cũng không nhận ra.
Tiểu Viên kêu oa hai tiếng liên tục.
Trong các bộ phim, những diễn viên nữ sau khi nhìn thấy hàng hiệu xa xỉ, sẽ dùng cách thức diễn xuất ôm mặt kêu to để biểu đạt niềm vui mừng bất ngờ. Tiểu Viên vẫn luôn cho rằng cách diễn này quá khoa trương.
Cô sai rồi.
Trời ơi trời ơi! Lần đầu tiên cô cảm thấy có tiền thật sự quá tốt mà! Không, còn phải có nguồn tài nguyên, trong chiếc tủ kia chắc hẳn có không ít tư liệu quý hiếm không mua được.
Khó khăn lắm cô mới giữ hô hấp bình thường lại.
Từ chiếc tủ chưa sửa soạn xong, với chiếc ghế tựa một người bằng da thật kia, Tiểu Viên dường như có thể nhìn thấy Vĩ Trang bình thường dành nhiều thời gian ở trong căn phòng này, cô liền tò mò dáng vẻ Vĩ Trang khi ở nơi này.
Tầng 34 càng giống như là khu vực cá nhân của cô ấy, có thể thấy được một chấm sở thích của cô ấy.
Một loại tình cảm khó mà miêu tả đáp xuống trong lòng cô. Trải qua trận náo loạn của Vĩ Gia Bảo tối hôm qua, cô ấy lớn tuổi hơn, cô hoàn toàn có thể đồng cảm với Vĩ Gia Bảo. Nhưng về tình cảm, cô cảm thấy bản thân không thể ra kết luận quá sớm với Vĩ Trang.
Lúc ấy cô cảm thấy Vĩ Trang ở rất xa, giờ phút này lại có một loại cảm xúc lại gần "A, sở thích tương đồng".
Xa xa gần gần, gần gần xa xa, không cách nào thấy rõ.
Tựa như ngay từ mở đầu của một bộ phim liền hấp dẫn người ta, vĩnh viễn không đoán được cốt truyện xây dựng trong đó, cho nên người ta chỉ có thể nghe theo lòng mình, hứng thú bị khơi lên, tiếp tục xem tiếp.
Kết cục như thế nào vẫn chưa tiết lộ.
Thậm chí, tình tiết cao trào có lẽ còn chưa tới nửa đường.
Chỉ có thể tiếp tục yên lặng mà xem, tiếp tục khám phá.
"Cô ở chỗ này?" Tiếng nói quen thuộc vang từ cửa tựa như nhắc nhở.
Đây là lần thứ ba Vĩ Trang nói với cô như thế, làm thế nào mà cô ấy nói được một câu ba lần, mà mỗi lần ý tứ bên trong đều không giống nhau như thế?
Tiểu Viên phụt một tiếng bật cười, nhìn thấy ánh mắt Vĩ Trang dò qua có hơi nghi hoặc, cô vội lắc đầu, hơi mỉm cười: "Tôi còn tưởng rằng cô đi làm rồi."
"Mới vừa họp video xong." Vĩ Trang nói.
"À." Tiểu Viên đáp một tiếng.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong vài giây đều không nói lời nào.
Chỉ có tiếng mưa ngoài cửa sổ, với cả tiếng sấm.
"A, cơn mưa này lớn quá." Dù Tiểu Viên không sợ sấm sét, cũng cảm thấy có hơi dọa người và ù tai.
"Ừ."
"Di động cô?......" Vĩ Trang hơi chỉ dưới thảm.
Ngoài tiếng mưa dông, còn có tiếng trong 《 Túy 》 phát từ di động.
"À, khụ, phải." Tiểu Viên ngồi xổm xuống nhặt di động lên.
"Là bộ phim truyền hình mà cô diễn kia?" Vĩ Trang hỏi.
"Ừm phải," Tiểu Viên mở màn hình muốn tắt video đi, nhưng có tin tức bắn ra liên tục, làm không kịp trong một thời gian ngắn. Bỗng cô nghe được giọng của mình, nói chính xác ra là Lăng Dao: "Tưởng ca ca......"
Này không phải đã là tập cuối sao?
Gọi sao mà bản thân còn nghe buồn nôn thế?
Mặt Tiểu Viên nóng rực lên, có chút lúng túng.
"Ở chỗ này xem đi." Vĩ Trang đi lướt ngang qua từ bên người cô, bước vào trong, tìm được phim ở ứng dụng video: "《 Túy tiêu dao 》?"
Tiểu Viên nhìn phần giới thiệu xuất hiện trên màn hình lớn, từ màn ảnh nhỏ biến thành màn ảnh lớn: "......"
"Ừm, tôi diễn Lăng Dao." Để phòng ngừa vị sếp tổng này không nhớ rõ cô diễn ai, Tiểu Viên bèn nhỏ giọng nhắc nhở: "Với cả, Trâu Nhất Nhụy cô ấy diễn nữ một."
Vĩ Trang ngồi xuống chiếc ghế quý phi kia, bắt chéo hai chân tự nhiên, chiếc váy đen dài đến mắt cá chân lượn qua giữa không trung, thoáng đưa mắt nhìn qua đây.
"Trâu Nhất Nhụy là nghệ sĩ của Đồng Hoa." Tiểu Viên cảm thấy trong ánh mắt kia tựa như đang nói "Trâu Nhất Nhụy là ai?" Sau khi nói xong, vẻ mặt sếp tổng nhàn nhạt, chỉ "ừ" rồi không nói tiếng nào.
Ôi, thời gian trước đồng chí Trâu Nhất Nhụy còn nhắc mãi sếp tổng nhà cô ấy thật là đẹp, thật thân thiện blah blah gì gì đó. Nhưng mà sếp tổng nhà cô ấy ngay cả tên cô ấy là gì cũng chẳng nhớ.
Tiểu Viên hơi nở nụ cười trên nỗi đau của người khác.
Mái tóc hơi dài búi thành củ tỏi, đôi mắt chứa đựng ánh sáng vui vẻ, không chút son phấn, long lanh đầy sức sống.
Vĩ Trang nhìn cô, trong một lúc ánh mắt hơi sâu kín, cô ấy nói: "Tiểu Viên, qua đây."
- --------
Trời mưa rồi ~ 🌚
- --------
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại s1apihd.com (link: https://www.wattpad.com/story/293242574)
Nếu các bạn đọc được những dòng này ở nơi khác ngoài s1apihd.com, tức là chương mà các bạn đang đọc chưa được rà soát sửa lỗi.