Bỗng nhiên Tư Cảnh Vực hỏi ý kiến Diệp Noãn, không những khiến Từ Viễn và Sở Thanh Thanh cảm thấy bất ngờ mà ngay chính cả cô cũng hơi lúng túng.
Từ Viễn hồi hộp, đưa ánh mắt rất mong chờ và tình cảm với Diệp Noãn. Tốt xấu gì thì năm xưa bọn họ cũng đã có một đoạn tình cảm, Diệp Noãn theo như hắn biết là người vô cùng trọng tình cảm, chắc chắn cô sẽ không thấy chết mà không cứu.
Hắn nào biết được, Diệp Noãn của hiện tại đã khác xa với Diệp Noãn yếu mềm ngày xưa. Thời gian đã mài dũa cho cô một tính cách mạnh mẽ hiên ngang.
"Diệp Noãn, em xem xét giúp anh nhé, chuyện năm xưa là anh có lỗi với em, anh biết sai rồi, mong em đừng chấp nhất anh, chúng ta bỏ qua chuyện cũ có được không?"
Ánh mắt Từ Viễn vô cùng chân thành, thế mà Diệp Noãn chẳng buồn đếm xỉa. Sở Thanh Thanh nhìn mà khinh thường, thầm mắng nhiếc hắn là tên tráo trở. Không phải tiền vốn của cô ta cũng đổ vào đây thì đừng nghĩ cô ta chịu để yên.
"Diệp Noãn, lúc đó anh chỉ mù quáng…"
Diệp Noãn buồn bực ngắt ngang lời của hắn ta. Nếu cô cứ im lặng mãi thì tên Từ Viễn này cứ lải nhải miết làm cô rất bực mình.
"Chuyện năm xưa tôi chẳng còn nhớ gì hết. Tôi chỉ biết hiện tại mình là thư ký của MR, đang chú tâm xem xét rất nghiêm túc, mong anh đừng làm phiền đến tôi. Nếu tôi xem xét sai sót thì người bất lợi không phải là tôi mà là các người."
"Được được, em cứ xem xét đi!"
Từ Viễn không dám nói gì nữa, đưa đôi mắt đáng thương nhìn Diệp Noãn như một chú cún ngoan chờ chủ cho thức ăn.
Tư Cảnh Vực vẫn lặng lẽ im lặng như đang xem kịch. Rốt cuộc thư ký của hắn có bao nhiêu mối quan hệ với đàn ông bên ngoài vậy?
Diệp Noãn do dự, không phải vì nhớ đến tình xưa nghĩa cũ, mà là vì mình chỉ là một thư ký, làm sao đưa ra quyết định thay sếp được? Thấy dáng vẻ nghiêm mặt của cô, Tư Cảnh Vực chế nhạo:
"Với tư cách là thư ký trưởng của tôi, nếu cô không thể đưa ra bất kỳ ý kiến nào, vậy thì cô không đủ năng lực để làm việc này."
Diệp Noãn bực bội thở ra một hơi, Đúng là ép người quá đáng. Cô bắt đầu đưa ra phân tích về ý kiến cá nhân của mình:
"Công ty vật dụng của các người chịu thua lỗ quá lớn, nêu MR hợp tác với các người chỉ có nước bị đầu cơ trục lợi, không đáng để đầu tư. Nếu các người làm ăn tốt đã không đến mức đường này. Tư tổng, tôi nghĩ chúng ta nên dừng việc bàn bạc ở đây, chẳng có ích gì cho tập đoàn MR cả."
Diệp Noãn nhìn sơ qua cũng biết, trong lòng Tư Cảnh Vực đã sớm có quyết định này, mục đích vòng vo như vậy là muốn đưa cô ra làm bia đỡ đạn, để bọn tra nam tiện nữ này căm ghét cô, mặc sức xả đạn. Cô thấy tên này quả thật quá quỷ quyệt, ít ra Tiểu Sở An của cô quỷ quyệt cũng có đáng yêu, còn hắn… là quá đáng ghét.
Từ Viễn tức giận, cho rằng cô vì chuyện xưa mà trả thù hắn, xông đến quát thẳng vào mặt cô:
"Diệp Noãn, tôi nghĩ cô vẫn còn lương tâm, niệm tình xưa giúp đỡ tôi, không ngờ cô thù dai đến vậy. Cô trèo lên giường của đàn ông để được chức vụ này nên thị uy với tôi đó sao? Đúng là loại đàn bà không biết liêm sỉ."
Diệp Noãn bị hắn ta mắng thậm tệ, không biểu lộ chút cảm xúc nào, cũng chẳng nhìn đến hắn lấy một cái, xem như hắn đang mắng ai đằng sau mình vậy. Cãi với hắn thật mất thời gian, tốn nước bọt, chỉ muốn kết thúc chuyện này thật nhanh.
"Tư tổng, anh có đồng ý với ý kiến của tôi không?"
Tư Cảnh Vực gật gù tán thưởng:
"Thư ký Diệp bảo thế nào là như thế đó vậy!"
Câu nói rõ ràng là càng kɧıêυ ҡɧí©ɧ Từ Viễn và Sở Thanh Thanh tức điên, hận không thể xé xác Diệp Noãn ra thành trăm mảnh.
Hắn cười nửa miệng nhìn bộ dạng chật vật của cô. Diệp Noãn vẫn kiên quyết đuổi người:
"Câu trả lời đã rõ, hai người đi được rồi. Tư tổng còn bận việc, thật xin lỗi!"
"Diệp Noãn!"
Từ Viễn hét lớn, vung tay lên định tát Diệp Noãn, cô không ngờ hắn sẽ làm như thế ngay tại đây, không kịp phản ứng. Ngay lúc tay hắn gần chạm vào mặt Diệp Noãn thì một lực mạnh giữ lấy cổ tay hắn ta tại. Tư Cảnh Vực bẻ mạnh cổ tay Từ Viễn, nhìn rất nhẹ nhàng nhưng thực chất lực không hề nhẹ khiến Từ Viễn la hét kinh khủng.
Ánh mắt Tư Cảnh Vực ánh lên tia rét buốt kinh người.
"Dám đánh người của tôi ngay tại văn phòng của tôi? Chán sống rồi đúng không?"
Sở Thanh Thanh nhìn thấy Tư Cảnh Vực vì Diệp Noãn mà động tay với Từ Thiên, không khỏi ghen tuông. Cô đã không đồng ý giúp đỡ công ty của bọn họ thì Sở Thanh Thanh cũng không ngại nói ra mọi chuyện.
"Tư tổng, bảy năm trước Diệp Noãn tìm đủ mọi cách uyến rũ Từ Viễn làm bạn trai, anh ấy rất miễn cưỡng đồng ý cô ta. Nhưng đến cuối cùng chịu không nổi bộ dạng xấu xí của cô ta mà quen em. Bây giờ chắc chắn cô ta là đang trả thù!"
Tư Cảnh Vực vừa mới phẫn nộ vì Từ Viễn dám ra tay đánh Diệp Noãn, hiện tại đã cảm thấy buồn cười với hành động của mình. Sao vì người phụ nữ này mà hắn kích động đến vậy?
Giọng hắn pha giữa sự giễu cợt cùng khinh thường cất lên:
"Thư ký Diệp, đời sống tình cảm của thư ký Diệp đúng là phong phú thật!"