Bảo Bảo Phúc Hắc: Baba Mau Theo Đuổi Mẹ!

Chương 7: Cho bà ta một trận

Diệp Noãn và Diệp Sở An trong hai tuần ở nhờ nhà của Mạnh Nhu, cô không muốn trở về ngôi nhà kia nhìn sắc mặt của Tố Giai. Sau hai tuần, Mạnh Nhu đã hỏi được phòng trọ ở gần trường học thuận tiện cho Diệp Sở An đi học. Diệp Noãn rất biết ơn cô bạn này của mình, ôm lấy cô ấy cứng ngắc, ngay cả Diệp Sở An thường ngày tỏ ra khó ở với Mạnh Nhu cũng lên tiếng cảm ơn. Mạnh Nhu cái véo chặt cái má bánh bao của Diệp Sở An cười hì hì khiến cậu vừa biết ơn, thoáng chốc mặt méo xệch lại.

Hai mẹ con Diệp Noãn dọn về nhà trọ ở, tuy căn phòng không lớn nhưng tổng thể khá thoải mái, tiện nghi. Cô vừa mới đến đã ngã người xuống giường nhắm mắt ngủ đánh một giấc. Diệp Sở An nhìn cô chỉ biết lắc đầu, cậu đã quá quen với cái thói lười biếng này của mẹ mình, bởi cậu rất giỏi, mới bảy tuổi đã biết nấu ăn, biết làm việc nhà các thứ. Cậu bắt đầu mở vali của mình và mẹ ra móc đồ treo vào tủ quần áo.1

Khi Diệp Noãn thức giấc là hai giờ chiều, cô bảo con trai chuẩn bị đi về nhà thăm ông ngoại một lúc.

Hai mẹ con đón taxi đến khu nhà cũ kĩ. Đường sá, cơ sở hạ tầng ngoài kia không ngừng phát triển, vậy mà khu nhà này vẫn như ngày nào, thậm chí còn hoang tàn hơn. Kinh tế của người dân ở đây rất thấp, vậy mà chính quyền không hề can dự đến giúp đỡ.

Diệp Noãn đưa con trai vào trong, không thấy ba cô đâu, cô liền đoán ông ở ngoài vườn mà đi ra xem, quả nhiên là thấy ông đang miệt mài tưới nước cho rau, trong lòng Diệp Noãn không khỏi xót xa.

Bảy năm rồi, ba cô trông già yếu đi nhiều, tóc trên đầu đã thấm bạc hơn, thế mà suốt mấy năm qua vẫn cực nhọc làm việc thế sao?"

"Ông ơi!"

Diệp Sở An thấy ông ngoại liền gọi to. Diệp Thiên nghe gọi quay ngươi nhìn thấy hai mẹ con Diệp Noãn, gương mặt đang nhăn nheo vì ánh nắng chói chang bỗng chốc sáng bừng lên, đặt bình nước nặng trĩu xuống đất đi vào trong.

"Ông ơi!"

Cậu bé muốn ôm lấy ông ngoại nhưng ông lại tránh xa từ chối, cười bảo:

"An An à, người của ông ngoại hiện tại toàn là phân bón cây và mồ hôi thôi, con đừng đến gần."

Diệp Noãn hiện tại trông thấy ông rõ hơn mà xót xa, khoé mắt cay xoè lên.

"Ba, con trở về rồi!"

Diệp Thiên mỉm cười, khuôn mặt nhăn nheo lên. Nếu hiện tại ông mà sạch sẽ nhất định sẽ xoa đầu con gái, ôm cô một cái cho thoả lòng.

Mấy năm nay Diệp Thiên sống không yên bình gì với Tố Giai, tuy nhiên ông luôn che giấu mọi chuyện trong nhà không để Diệp Noãn phiền lòng. Tố Giai của bảy năm trước đã không tốt, bảy năm sau càng xấu xa hơn, thường xuyên kiếm chuyện gây gổ với Diệp Thiên, vẫn giữ cái tính tham cờ bạc đó.

Diệp Noãn không thể về nhưng Diệp Sở An thì lại khác, khi cậu bé lên bốn, cậu bé vào dịp tết hàng năm đều được Mạnh Nhu mang từ Anh Quốc về thăm ông ngoại. Thông qua cậu bé tháo vát này, cô mới biết năm trước người con của chồng trước Tố Giai đến nhận mẹ, ở lại nhà của ba cô, càng tăng thêm gánh nặng cho ông ấy. Năm đó sự nghiệp cô đang từng bước phát triển rất tốt, cho nên cô không thể về nước được, phải qua năm nay cô mới có thể dẫn con trở về, không để mẹ con Tố Giai cứ bòn rút sức lực của ba cô.

Tuy nhiên người chị không cùng huyết thống kia của cô không bao lâu đã bị bọn xã hội đen bắt đi không rõ tung tích bởi vì mượn số nợ lớn. Tố Giai chẳng biết làm sao để cứu con gái, suốt ngày đòi tiền Diệp Thiên nhưng ông thật sự không có tiền, số tiền hàng năm Diệp Noãn gửi về ông cất giấu rất kỹ đều bị bà ta lấy sạch, sống cũng chỉ nhờ vườn rau nhỏ sau nhà.

Hôm nay Diệp Noãn trở về, Tố Giai sao có thể buông tha. Ba cô mới đi vào phòng tắm rửa sạch sẽ thì Tố Giai từ bên trong đã đi ra, thấy cô và Diệp Sở An khinh bỉ bĩu môi.

"Về rồi đó sao, tôi tưởng bảy năm nay cô sống sung sướиɠ bên Anh Quốc quen rồi nên không còn nhớ đến cái nhà này nữa chứ?"

Diệp Noãn vờ như không nghe gì rót một ly nước đưa cho con trai bên cạnh rồi cũng tự rót cho mình một ly, từ đầu chí cuối hai mẹ con đều xem Tố Giai như không khí, bà ta tức giận tốt sầm mặt, càng to tiếng hơn:

"Con nhỏ kia, mày điếc rồi hả?"

Thứ hồi đáp bà ta vẫn là sự im lặng. Tố Giai tức đến không thể đứng im được nữa, đi đến đẩy cô ra khỏi ghế khiến cô loạng choạng suýt nữa té ngã, may mà có con trai kịp thời đỡ lấy được, cậu bé thấy mẹ bị bắt nạt, tức tối muốn xông lên mắng người, liền bị Diệp Noãn kéo lại ra hiệu bảo cậu im lặng.

"Tố Giai, mấy năm nay bà sống yên ổn quá nên muốn thử lại cảm giác bị tôi đánh năm xưa đúng không?"

"Mày dám sao?"

Bà ta nhìn cô từ trên xuống dưới, mặc đồ rất thời trang thì nghênh mặt, nói:

"Được lão già nào bao nuôi tốt thế này? Bảy năm qua đi cũng đủ rồi đấy, bây giờ trở về mau giao cho tao 50 triệu tệ đây."

Diệp Noãn thấy bà ta khi không lại đòi cô năm chục triệu tệ, đủ hiểu mục đích là để đi chuộc con gái bà ta, còn số tiền con lại thì đi đánh bạc. Người phụ nữ thâm tâm rắn rết này, rốt cuộc suốt bao năm qua ba cô chịu đựng bà ta như thế nào vậy?

"50 triệu tệ? Cũng được!"

Bà ta sáng rỡ mắt nhìn cô, không ngờ số tiền lớn đến vậy cô cũng có. Diệp Noãn cong môi cười, nhìn xuống đôi giày bị mấy vết bẩn do đất cát ngoài vườn dính vào, bảo:

"Chỉ cần bà liếʍ sạch sẽ giày của tôi, tôi sẽ đưa bà năm chục triệu tệ."

"Mày…"

Rõ ràng cô là đang cố tình chọc tức bà ta, Tố Giai nghiến răng tức giận, quát to:

"Đúng là thứ con gái bất hiếu bỏ cha bỏ mẹ đi khỏi nhà rồi có con hoang. Hiện giờ trở về lại không trả công ơn dưỡng dục của tao với cha mày. Đúng là thứ con gái hư thân mất nết!"

Diệp Sở An đứng nhìn bà ta mắng chửi mẹ mình bằng những câu từ rất khó nghe, nhất tời không chịu được nữa, tiến lên đứng trước mặt bà ta.

"Bà im được chưa, ồn ào chết được. Mẹ tôi đây là tốt hơn bà rất nhiều, bà không đủ tư cách phán xét mẹ tôi."

"Thằng con hoang này…"

Bị một cậu bé nói lại trước mặt mình, Tố Giai tức giận, ỷ thế lớn mạnh vung tay muốn tát vào mặt cậu, không ngờ Diệp Noãn đã nhanh trước một bước chụp tay bà ta lại, lận ngược bẻ một cái "rắc". Bà ta luôn miệng chửi con của cô là con hoang, còn muốn đánh thằng bé, vậy thì cô sẽ cho bà ta biết hậu quả của việc muốn động đến con trai cô.

Tiếp theo mặt của Tố Giai bị cô thẳng thừng tát mấy cái không thương tiếc, cho dù bà ta có vùng vẫy la hét thế nào cũng không thể thoát khỏi cánh tay của cô chặn trên người.

Diệp Noãn đánh bà ta rất mạnh, đánh đến tay cô đau rát, phần nào trút giận cho mấy năm qua bà ta làm càn làm quấy trong ngôi nhà này, làm ba cô chịu khổ.

Diệp Thiên nghe tiếng la như bị chọc tiết của Tố Giai, vừa tắm xong chạy vọt ra, chứng kiến Diệp Noãn đang đánh bà ta, ông hoảng hốt can ngăn, cô mới chịu buông tay.

Diệp Sở An nhìn mẹ mạnh mẽ hành hạ bà dì ghẻ như thế rất thích thú, đưa ngón cái lên làm kí hiệu rất tuyệt với cô, cô nhếch mày với cậu như muốn nói, mẹ của con đâu có dễ bị ức hϊếp đến vậy.

Tố Giai giẫm chân vài cái tức giận nhưng không dám làm gì cô, mang khuôn mặt đỏ chét bỏ đi. Diệp Thiên thở dài.

"Con vừa về đã cùng bà ấy cãi vã đánh nhau rồi?"

Cô đây chính là thấy thiệt thòi thay cho ông mới ra tay tàn nhẫn như vậy.

"Ba, ba cứ suốt đời chịu đựng bà ta như vậy sao? Nghe lời con, ba ly hôn với bà ta đi. Chúng ta quan Anh Quốc sinh sống có được không?"

Diệp Sở An cũng phụ họa thêm:

"Đúng đấy ông ngoại, mẹ con hiện tại kiếm được rất nhiều tiền, dư sức nuôi ông luôn đấy!"

Diệp Thiên lắc đầu từ chối, khuôn mặt lộ rõ vẻ khó xử. Nếu ông đi, thế nào Tố Giai cũng sẽ đeo bám theo, bà ta mà chịu ký vào đơn ly hôn sao? Không chừng đến đó còn gây ra phiền phức cho cô. Với lại mộ phần của mẹ Diệp Noãn đều ở đây, ông không thể bỏ mặt mà đi. Thế nên cho dù con gái và cháu ngoại có khuyên ngăn thế nào cũng không chịu thay đổi quyết định.