""Đi ngang qua, vừa hay đến đón luôn."" Cố Thiệu trầm giọng nói.
Cố Tích gật đầu, ngồi ngay ngắn bên cạnh Cố Thiệu.
Ngược lại là Trần Tử Dương ngồi phía trước cười trộm.
Chiều nay giáo sư có một buổi nghiên cứu thảo luận khoa học kĩ thuật, vốn dĩ năm giờ rưỡi mới kết thúc.
Nhưng vì đi đón Cố Tích nên giáo sư rời đi trước.
Chắc giáo sư lo Tiểu Tích ngày đầu tiên đi học ở trường mới không thích ứng được.
Nhịn cười, Trần Tử Dương nhìn trộm Cố Thiệu ở hàng sau, lại nhìn Cố Tích ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Cố Thiệu, đột nhiên có hơi ngưỡng mộ.
Anh ấy đột nhiên cũng muốn có một cô con gái như vậy là làm sao đây?
Hàng sau.
Hai ba con đều không nói chuyện.
Cố Tích cúi đầu, ánh mắt đột nhiên liếc thấy túi tài liệu bên cạnh tay của Cố Thiệu.
Có hơi quen mắt.
Cố Tích hồi tưởng lại, nhớ ra: Cái này hình như là túi tài liệu mà hôm qua Cố Thiệu lấy về từ chỗ của hiệu trưởng trường Lập Minh, trong đó đựng một vài tư liệu học tập của cô!
Cố Tích ngẩng đầu liếc một cái, lúc này Cố Thiệu đang gọi điện thoại, chắc không chú ý đến cô.
Vì thật sự tò mò, nhân lúc Cố Thiệu không chú ý, Cố Tích lén thò tay qua đó, kéo một góc của túi tài liệu ra, cẩn thận nhìn trong đó đựng cái gì.
Là một vài bản photo giấy khen và giấy chứng nhận đoạt giải lúc cô còn ở trường, còn có một vài tài liệu tham gia thi đấu. Sau đó nữa... là bài văn và một vài văn bản bài tập lớn mà cô viết.
Bên trong có bài văn đoạt giải của cô, còn có một vài bài văn được trưởng học lấy làm văn mẫu và tấm gương.
Cố Tích đã không còn nhớ cô có những bài văn và bài tập lớn nào được trưởng học lưu giữ.
Lúc Cố Tích chuẩn bị lật bên cạnh ra để xem, bên phía Cố Thiệu đã cúp máy.
Thấy Cố Thiệu nhìn qua, Cố Tích nhanh chóng rụt tay lại, đồng thời nở một nụ cười gượng "chưa xảy ra chuyện gì hết, con không biết cái gì hết" với Cố Thiệu.
""Ở trường như nào?"" Cố Thiệu hỏi.
""Ừm..."" Cố Tích nghĩ một chút, cong khóe môi trả lời: ""Cũng không tệ.""
Cố Thiệu không hỏi nhiều nữa, Cố Tích bắt đầu liều mạng hồi tưởng lại mình đã viết những bài văn nào trong thời gian đi học ở Lập Minh.
Đại đa số đều là bài văn do trường học ra đề, phong cảnh ở quê hương, kể về thời gian, nếu như em là ai đó...
Đúng rồi! Còn có một bài "ước muốn của em", ước muốn mà cô viết là gia nhập trung tâm NTN. Sau đó... trở thành người giống như Cố Thiệu.
Nhớ đến cái này, biểu cảm của Cố Tích ngay lập tức cứng ngắc.
Vốn dĩ nội dung của bài văn không có gì không đúng. Nhưng bây giờ Cố Thiệu trở thành ba của cô, lại nhớ đến bài văn kia. Cố Tích đột nhiên có cảm giác xấu hổ khó hiểu và một chút ngượng ngùng.
Cố Tích cẩn thận ngẩng đầu nhìn Cố Thiệu: Chắc Cố Thiệu chưa xem đồ trong túi tài liệu này chứ.
Cô có cần trộm về những cái này không?
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Cố Tích.
Cố Thiệu: ""Có chuyện à?""
Cố Tích: ""Không ạ.""
Quay về nhà.
Buổi tối, Cố Tích vẫn còn nghĩ đến chuyện tập tài liệu kia, trong đầu bắt đầu suy nghĩ làm thế nào để "trộm đồ" ở phía Cố Thiệu về.
Trong phòng khách, nhìn cửa phòng đóng chặt của Cố Tích, lại nhớ đến hôm nay sau khi ăn cơm xong thì Cố Tích quay về phòng luôn, thím Thẩm không khỏi có hơi lo lắng.
""Ông chủ, cô chủ Tiểu Tích không phải là gặp chuyện gì không vui ở trường rồi chứ?"" Thím Thẩm căng thẳng hỏi.
""Chắc không có."" Cố Thiệu trả lời.
Xét từ tình hình từ phía trường học phản ứng với ông, ngày đầu tiên ở trường học của Cố Tích hình như không tệ.
""Chắc là mệt rồi."" Cố Thiệu nói.
Bên này, trong phòng, Cố Tích vẫn luôn ghé vào cửa nghe trộm động tĩnh bên ngoài.
Mãi cho đến khi nghe thấy bên ngoài không có động tĩnh gì, lại còn nghe thấy tiếng đóng cửa, Cố Tích nghĩ thầm chắc Cố Thiệu quay về phòng rồi. Lúc này mới cẩn thận mở cửa phòng ra.
Xuyên qua khe cửa, Cố Tích nhìn ra bên ngoài, xác định không nhìn thấy bóng dáng của Cố Thiệu mới nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Sau đó dùng tốc độ chạy nước rút một trăm mét cuối cùng xông đến phòng sách.
Cô nhìn thấy lúc Cố Thiệu quay về đã bỏ đồ vào trong phòng sách.
Quả nhiên, Cố Tích liếc mắt một cái đã nhìn thấy túi tài liệu quen thuộc trên bàn viết trong phòng sách.
Cố Tích nhẹ chân nhẹ tay đi qua đó, trong lúc đó còn thỉnh thoảng nhìn mấy cái về phía sau.
Lấy được túi tài liệu, Cố Tích đang chuẩn bị chuồn về phòng.
Kết quả, lúc này, giọng nói của Cố Thiệu đột nhiên vang lên ở phía sau.
""Sao vậy?""
Nghe thấy giọng nói của Cố Thiệu, Cố Tích hoảng sợ, tay run cầm cập, nhanh chóng để túi tài liệu về chỗ cũ. Sau đó chắp tay sau lưng, quay người đối diện với Cố Thiệu.
""A?""
""Có chuyện gì?"" Cố Thiệu lại hỏi.
""Không có chuyện gì đâu ạ."" Cố Tích lắc đầu.
Giờ phút này cô hoàn toàn hiểu cái gì gọi là "có tật giật mình".