Trên xe, Lâm Tích ngủ thϊếp từ khi nào không hay. Đến khi Cố Thiệu kịp nhận ra bên cạnh yên lặng đến khác thường, không động đậy nhúc nhích, ông cúi đầu nhìn mới biết Lâm Tích đã ngủ thϊếp đi, miệng hơi hé mở, đầu gật gà gật gù.
Mấy lần Cố Thiệu lo lắng con nhóc này liệu có gật lên gật xuống đến mức cổ sắp gãy đến nơi, hoặc là mặt đập vào hàng ghế trước.
Nhìn không nổi nữa, Cố Thiệu vươn tay đỡ đầu Lâm Tích.
“Trên xe có chăn mỏng không?” Cố thiệu hỏi tài xế ở hàng ghế trước.
Tài xế sững người: “Không… Không có.”
Xe đối với Cố Thiệu mà nói thì chỉ là phương tiện đi lại, dù đôi khi có di chuyển với lộ trình dài thì hơn nữa Tổng giám đốc cũng xử lý tài liệu trên xe.
Mấy đồ như chăn mỏng vì không cần phải sử dụng nên trước giờ chưa từng chuẩn bị.
Cố Thiệu hơi cau mày, phân phó: “Khi nào về nhớ chuẩn bị trong xe một cái chăn mỏng.”
“Với lại.” Cố Thiệu dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Chuẩn bị thêm một ít đồ ăn vặt.”
“Đồ ăn lành mạnh một chút.” Cố Thiệu lại nói thêm một câu.
“Vâng, tôi sẽ chuẩn bị ngay.” Tài xế ở phía trước đáp.
Sau đó, Cố Thiệu liếc mắt nhìn cô bé bên cạnh, lấy áo khoác của mình trùm lên người Lâm Tích.
Có lẽ vì ở lại trong nhà Cố Thiệu mấy ngày nên bây giờ Lâm Tích không còn cảm thấy Cố Thiệu xa lạ như ban đầu nữa.
Trái lại, trên áo khoác còn có mùi của ba khiến Lâm Tích đang chìm trong giấc ngủ có cảm giác vô cùng an tâm.
Lâm Tích cọ quần áo trên người, hình như là cảm thấy ngủ không thoải mái, cô cọ hẳn lên người Cố Thiệu.
Lâm Tích ôm lấy cánh tay Cố Thiệu, cảm giác như cuối cùng cũng tìm được gối đầu, sẽ không bị sái cổ nữa, yên tâm ngủ tiếp, tiếng hít thở dần trở nên đều đặn.
Không biết là do sau khi ngủ không khí trở nên quá nóng, hay là do thân nhiệt của trẻ con ở tuổi này vốn hơi cao nên chỉ sau một lát Cố Thiệu có cảm giác Lâm Tích đổ mồ hôi như mưa.
Mái tóc hơi ẩm do mồ hôi cọ vào cánh tay Cố Thiệu, cảm giác này không mấy dễ chịu. Nhất là đối với một người có bệnh thích sạch sẽ thì đúng là chẳng khác gì hành hạ.
Nhưng Cố Thiệu hình như không mấy ghét bỏ hay bài xích. Về điều này, chính Cố Thiệu cũng cảm thấy khá ngoài ý muốn.
Vương Ngũ ngồi ở ghế lái phụ ở hàng phía trước lén lút nhìn hai cha con ở phía sau qua kính chiếu hậu, trên gương mặt cứng nhắc của anh ta cũng không nhịn được lộ ra nụ cười dịu dàng. Mặc dù trước kia quan hệ giữa ông chủ và cô chủ có hơi lạnh nhạt, nhưng trong tương lai chắc hẳn sẽ rất tốt.
Dù sao hiện giờ ông chủ đang vô thức thay đổi, học cách trở thành một người ba tốt. Dù rằng chính bản thân Cố Thiệu có lẽ cũng không ý thức được.
Xe về đến nơi ở của Cố Thiệu.
Lâm Tích ngủ quên cả quãng đường.
Khi cô được Cố Thiệu đánh thức, cả người còn hơi mơ hồ, chưa tỉnh táo.
“Tỉnh dậy đi, đến rồi.” Cố Thiệu gọi.
“Hửm?” Lâm Tích nheo mắt nhìn quanh, rõ ràng là vẫn chưa nhận ra xe đã về đến nhà, ngơ ngác hỏi: “Đây là đâu vậy?”
Dáng vẻ ngơ ngác mơ hồ khiến người ta cảm thấy hơi buồn cười.
“Xuống xe trước đã rồi vào nhà đi ngủ.”
Nhà?
Nghe đến chữ “nhà”, Lâm Tích hơi sững người, sau mới tỉnh táo nhận ra. Đúng rồi, hiện giờ cô đang sống cùng Cố Thiệu, nên nơi này chính là nhà của cô. Cô cũng có nhà của mình.
“Ồ, vâng.” Lâm Tích gật đầu, xuống xe theo Cố Thiệu, bước chân khi đi vào nhà vẫn còn hơi loạng choạng như đang đi trên mây.
Trong nhà, thím Mai vừa nhìn thấy Lâm Tích đi vào với vẻ mặt còn hơi mơ hồ, rõ ràng là dáng vẻ còn chưa tỉnh ngủ. Bà ấy lập tức tiến đến đỡ Lâm Tích đi.
Ban đầu bà còn định hỏi “Việc nhập hộ khẩu có thuận lợi không” nhưng cuối cùng vẫn không hỏi.
“Tiểu Tích còn chưa tỉnh ngủ, cả ngày nay chắc chắn mệt rã rời rồi. Lại đây, đừng đứng đó nữa, bà Mai đưa con về phòng ngủ tiếp nhé.”
Dường như thím Mai sợ Lâm Tích còn chưa tỉnh ngủ bước đi dễ vấp, bà ấy đỡ lấy tay cô, đi về phòng ngủ.
Nhưng lại bị Cố Thiệu gọi với lại.
“Ăn cơm trước đã, ăn xong rồi hẵn đi ngủ.” Giọng điệu Cố Thiệu không hề hung dữ nhưng lại có vài phần nghiêm khắc.
Cơn buồn ngủ của Lâm Tích dường như bay đi hết.
Ăn cơm xong, Lâm Tích quay về phòng.
Trong group chat [Quyết chiến đỉnh núi của Thiên Sang], chủ group lại có tin nhắn mới.
[AAA]: @Lân, có phải cậu sắp đến rồi không?
[AAA]: Chờ khi nào cậu về chúng ta gặp nhau đi, nhân tiện bàn về chuyện cuộc thi nữa.
[AAA]: …
Lược bỏ hai mươi mấy đoạn tin nhắn từ đoạn này trở xuống.
Lâm Tích vẫn còn thấy hơi buồn ngủ, thật sự không thể nghiêm túc xem tiếp được nữa.
Ngay sau đó liền thấy [Lân] trả lời: Không rảnh.
Bên kia lại tag Lâm Tích.
[AAA]: @X, tình yêu ơi, cậu thì sao? Cậu đâu rồi?
[AAA]: Tôi nói cậu chứ, cậu đừng thấy tên kia không lên tiếng nói năng gì, thế mà là cao thủ đấy. Chờ cậu ta trở về rồi đội chúng ta hợp lại với nhau, tuyệt đối sẽ vô địch!
Lâm Tích: “…”
Từ khi nào mà cô lại “bị” kéo vô nhóm rồi?
Lâm Tích thật sự buồn ngủ chịu không nổi, không thèm giải thích gì với người kia, tắt group chat đi.
Sáng hôm sau, hôm nay Lâm Tích dậy sớm hơn so với những người khác nhiều.
Khi Cố Thiệu thức dậy đã thấy Lâm Tích đang ngồi ngay ngắn trong phòng ăn. Cô giương đôi mắt sáng long lanh nhìn ông, trong ánh mắt chứa đầy sự chờ mong.
Cô không hề mở miệng nói gì nhưng dáng vẻ rõ ràng lại là “Con chuẩn bị xong hết rồi, bất kỳ lúc nào cũng có thể ra ngoài ngay”.
Thấy thế, sao Cố Thiệu có thể không hiểu Lâm Tích đang nghĩ gì trong đầu cơ chứ?
Nụ cười trên khóe môi biến mất, Cố Thiệu khôi phục lại gương mặt nghiêm túc thường thấy, nói: “Ăn uống trước đã, ăn sáng xong thì ba dẫn con đến đồn công an.”
Cố Thiệu đã hẹn trước từ sớm nên dù là cuối tuần cũng có thể đến.
Nghe vậy, trên gương mặt Lâm Tích lập tức hiện lên nụ cười rạng rỡ: “Vâng!”
Lâm Tích vô thức ăn nhanh hơn.
“Ăn từ từ thôi. “ Cố Thiệu nhắc nhở: “Ăn cơm thì phải có dáng vẻ khi ăn cơm.”
“Dạ…”
Ăn xong bữa sáng, Lâm Tích đột nhiên nhớ đến gì đó, nhìn về phía Cố Thiệu: “Ba ơi, mình đi nhập hộ khẩu có thể sẵn tiện làm luôn giấy căn cước được không?”
Cố Thiệu gật đầu: “Được.”