Tôi Quyết Định Đi Tìm Ba Ruột

Chương 39

Bên này, Cố Thiệu rời khỏi không bao lâu, Lâm Tích chợt nhận được tin nhắn từ "AAA" gửi đến.

Chính xác mà nói, đối phương đã gửi đến mười mấy tin nhắn.

Hôm qua, trước khi offline Lâm Tích đã chấp nhận lời mời kết bạn của đối phương.

[AAA]: Anh X, tối qua tôi đã cân nhắc kỹ lưỡng mấy ý kiến mà cậu nói hôm qua, hoàn toàn có thể!

[AAA]: Tôi làm đại khái một thiết kế sơ bộ theo suy nghĩ của cậu, cậu xem, có phải như vậy không nhé.

Sau tin nhắn này, [AAA] lại gửi đến ba bức hình, hai bức là thiết kế bản đồ tư duy của hai đề xuất sau cùng mà Lâm Tích nhắc đến ngày hôm qua, ngoài ra còn có một bức là bản thiết kế y tế thông minh từ xa mà anh ấy đã tiến hành sửa đổi theo gợi ý của Lâm Tích.

[AAA]: Thế nào, có ổn không?

[AAA]: Tôi nói cậu nghe này, ý kiến của cậu quá hay.

[AAA]: Hiện giờ chỉ là thiết kế sơ bộ, đợi lát nữa chúng ta thảo luận cụ thể rồi hoàn thiện lại.

Mười mấy tin nhắn, Lâm Tích suýt chút không đọc hết được.

Lúc này, [AAA] lại gửi đến một tin nhắn: Anh X? Người anh em? Cưng à? Người yêu ơi? Cậu có thấy tin nhắn tôi gửi cho cậu không?

[AAA]: Người anh em, cậu thấy thì trả lời tôi cái đi chứ?

[AAA]: Đừng bảo là còn đang ngủ đó chứ.

Nhìn thấy tin nhắn oanh tạc của đối phương, khóe miệng Lâm Tích giật giật: Đột nhiên hơi hối hận vì hôm qua chấp nhận lời mời kết bạn của đối phương thì làm sao đây?

Lâm Tích hồi đáp một chữ: Đây.

[AAA]: Ha ha ha, rốt cuộc cậu cũng trả lời tôi.

[AAA]: Tôi tưởng cậu sẽ vứt bỏ đồng đội là tôi đây chứ.

Nói rồi, người này còn gửi sang một meme [dọa chết cục cưng rồi].

[AAA]: Mấy bản thiết kế tôi gửi cậu xem chưa? Xem rồi thì chúng ta thảo luận thôi nào.

Cho dù một đêm không ngủ, người anh em A lúc này y như được tiêm máu gà vậy.

[X]: Xem rồi.

Lâm Tích đang nghĩ làm sao để nhắc nhở đối phương rằng bọn họ không phải đồng đội.

[X]: Chủ diễn đàn, thật ra tôi không định dự thi, hai ý kiến hôm qua đề cập cũng chỉ là suy nghĩ sơ bộ, nếu như anh cảm thấy dùng được thì có thể dùng.

Ý muốn rõ ràng, lời lẽ khéo léo. Trả lời như vậy có lẽ được rồi.

Bên kia, [AAA] trông thấy tin nhắn của Lâm Tích thì hoàn toàn như sét đánh ngang tai.

[AAA]: !!!

[AAA]: Đã nói cùng Quyết chiến đỉnh núi của Thiên Sang mà? Sao mới có một đêm mà cậu đã xách quần coi như không quen rồi?

Lâm Tích: ...

Ai nói với anh đâu? Với cả, xách quần coi như không quen là cái quái gì?

Lâm Tích còn chưa kịp trả lời, đối phương lại gửi đến vài tin nhắn.

[Cậu đừng vứt bỏ tôi mà, không có cậu chúng tôi toang mất.] [Cậu tin tôi đi, mặc dù chúng ta không đông, nhưng đều là người ưu tú, nhất định có thể đoạt giải.]

[Tôi để cậu làm đội trưởng được không?]

Cô không muốn làm đội trưởng. Lâm Tích thầm nói.

Trước đây cô tưởng chủ diễn đàn chỉ lắm lời, nhưng không ngờ đối phương lại là cục kẹo dẻo.

Đối diện với [AAA] thay đổi xoành xoạch chỉ trong một đêm, Lâm Tích hơi đỡ không nổi.

Lâm Tích đang lưỡng lự không biết có nên đưa đối phương vào danh sách đen không, lúc này [AAA] lại gửi đến một tin nhắn: Ba tỷ rưỡi! Sau khi đoạt giải, cho cậu hết ba tỷ rưỡi!

Anh ấy tham gia chỉ là muốn có được quyền nghiên cứu hoặc tiến cử, sau đó thành lập phòng làm việc của mình, tiền không có cũng không sao.

Ngón tay của Lâm Tích dừng cách "danh sách đen" hai milimet: Động lòng rồi thì phải làm sao giờ?

[X]: Tôi sẽ xem xét.

Có lẽ cô có thể tham gia với tư cách là thành viên thay thế mà không chiếm suất của đội? Cũng không cần ba tỷ rưỡi, cho cô ba trăm năm mươi triệu là được rồi.

Lâm Tích thấy tiền nên cả người vô cùng vui vẻ.

Bên khác, Trung tâm NTN, bầu không khí ở chỗ Cố Thiệu không tốt như thế.

Cố Thiệu đến trung tâm, không vào phòng làm việc của bản thân mà đi thẳng tới phòng nghiên cứu của Trâu Hoa.

Cố Thiệu vào cửa đã hỏi: "Tra được rồi?"

"Tra được rồi, đúng thật có một đoạn ghi âm, ở trong đây." Nói rồi, Trâu Hoa đưa một cái USB cho Cố Thiệu.

Xuất phát từ sự tôn trọng người bạn Cố Thiệu này và vấn đề đạo đức nghề nghiệp cá nhân, Trâu Hoa không hề nghe đoạn ghi âm này.

Nhưng mà thực sự tò mò không chịu nổi, ông ấy vẫn dùng một vài phương pháp đặc biệt của mình để quét nhanh nội dung âm thanh, có lẽ tương tự như diệt virus.

Nhưng điều khiến Trâu Hoa bất ngờ là dường như bên trong không hề có phản hồi nào về từ ngữ nhạy cảm quan trọng.

"Cảm ơn." Nói xong, Cố Thiệu lấy USB và rời khỏi.

Nhìn bóng lưng của Cố Thiệu, Trâu Hoa không nhịn được nhỏ giọng nói: "Thôi xong thôi xong, càng tò mò hơn rồi."

Tài liệu có thể khiến người bạn kiêm ông chủ này coi trọng, thậm chí đêm hôm còn bắt ông ấy lấy, rốt cuộc là cái gì chứ?

Bên này, Cố Thiệu đã trở về phòng làm việc của mình.

Cố Thiệu cắm USB vào rồi nhấp mở tệp âm thanh duy nhất lên.

Đầu tiên là tiếng thứ gì đó đập xuống đất. Sau đó tiếng nói trong trẻo chứa sự sợ hãi của cô gái vang lên.

"Ông..."

Cố Thiệu cầm chặt con chuột.

Giây tiếp theo, Cố Thiệu dùng tốc độ cực nhanh bấm tạm dừng.

Vương Ngũ đang đứng ở một góc trong phòng làm việc, trong tay anh ta đang cầm một phần tài liệu về nhà họ Lâm chuẩn bị báo cáo cho Cố Thiệu.

Cố Thiệu nhìn Vương Ngũ: "Ra ngoài."

"Vâng, thưa ngài." Vương Ngũ đáp, nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc.

Trong phòng làm việc không còn ai, Cố Thiệu lại nhấp mở đoạn âm thanh vừa nãy.

Giọng nói của cô gái vang lên lần nữa.

"Ông muốn làm gì?"

Là giọng của Lâm Tích.

"Làm gì ư? Mày nói xem tao muốn làm gì đây?" Giọng nói của người đàn ông vang lên: "Hầu hạ ông cho tốt, hầu hạ ông cho tốt vào..."

"Ông nói dối! Rõ ràng bà ngoại tôi nói chúng tôi chỉ tạm thời ở đây."

"Ông đừng lại đây."

"Xin ông đừng qua đây."

Giọng cô gái run run, từ kinh hãi chuyển sang sợ sệt, rồi lại rơi vào sự hoảng hốt.

Nội dung của đoạn ghi âm này quá rõ ràng, cho đến nỗi, không cần bất kỳ hình ảnh nào, người nghe cũng có thể dễ dàng đoán được chuyện gì xảy ra lúc đó.

Bàn tay cầm chuột của Cố Thiệu ngày càng chặt hơn.

Vương Ngũ chờ bên ngoài cửa phòng làm việc, chẳng biết bên trong đã xảy ra chuyện gì.

Trong phòng làm việc, một tiếng vang bất thình lình làm Vương Ngũ hết hồn.

Cẩn thận nghe tiếng động bên trong, chẳng lẽ ngài ấy đang nổi giận?

Suy đoán này khiến Vương Ngũ vô cùng kinh ngạc: Anh ta làm việc dưới trướng ngài ấy đã nhiều năm, gần như rất ít khi thấy ngài ấy nổi giận.

Ngay cả khi xưa ở nhà họ Cố, lúc ngài ấy vì chuyện kia mà rời khỏi nhà họ Cố dường như cũng không giống như hiện giờ.

Nhất là mấy năm gần đây, tính tình của ngài ấy ngày càng điềm tĩnh, gần như hiếm có những lúc bộc lộ cảm xúc như vậy.

Hồi lâu sau, Vương Ngũ nghe thấy tiếng động của Cố Thiệu, cẩn thận đẩy cửa bước vào phòng làm việc.

Thoáng thấy con chuột đã tan tành dưới đất, cùng với cái bàn phím chỉ còn lại một nửa, trong lòng Vương Ngũ hơi hồi hộp, hết sức cẩn thận lại gần hai bước, cất tiếng: "Ngài ổn không?"

"Đó là tài liệu của nhà họ Lâm à?" Cố Thiệu hỏi, giọng nói lạnh đến mức khiến người ta không rét mà run.

"Vâng." Vương Ngũ đưa tài liệu trong tay cho Cố Thiệu.

Ban đầu tổ tiên nhà họ Lâm làm giàu nhờ vào việc bán phá giá, hiện giờ chủ yếu kinh doanh vận chuyển hàng hóa, một công ty lớn như vậy đương nhiên không thể không có chút chuyện xấu.

Những thứ mà anh ta tra được cũng đủ để nhà họ Lâm suy sụp.

Đưa tài liệu cho Cố Thiệu, Vương Ngũ nhạy bén lùi lại vài bước, trong quá trình đó, Vương Ngũ len lén nhìn thoáng qua Cố Thiệu.

Vẻ phẫn nộ trên mặt Cố Thiệu khiến Vương Ngũ sợ hãi.

Lật xem tài liệu một cách nhanh chóng, Cố Thiệu chỉ nói một câu: "Chưa đủ."

"Tiếp tục tra."

"Vâng, thưa ngài."

Khí thế thật khủng bố...

Vương Ngũ thầm nói trong lòng một câu.

Ban đêm, lúc Cố Thiệu trở về nhà, biểu cảm trên mặt đã khôi phục lại vẻ thường ngày.

Vừa mới mở cửa, đã trông thấy vẻ mặt tươi rói của Lâm Tích: "Ba, ba về rồi à."

"Ba về đúng lúc thật, bà Mai vừa mới nấu xong cơm tối."

Ánh mắt khi nhìn Lâm Tích của Cố Thiệu sâu thêm: Nụ cười trên gương mặt cô bé mang vẻ rạng rỡ chỉ có ở độ tuổi này, nhưng mà, nụ cười ấy khiến người ta nhìn mà đau lòng.

"Không cần lấy lòng." Cố Thiệu bất chợt đối mặt với Lâm Tích, bình tĩnh nói.

Cố Thiệu có tính cách lạnh nhạt, nhưng không có nghĩa là EQ thấp: Tiếp xúc với Lâm Tích nhiều ngày như vậy, sao ông có thể không nhận ra cô bé đang cố ý lấy lòng ông.

Là vì xem ông thành chỗ dựa và đường lui duy nhất thế nên mới lấy lòng ông ư?

Là vì sợ ông bỏ rơi cô, sợ trở về lại nhà họ Lâm và lần nữa trải qua những gì đã từng, vậy nên mới muốn lấy lòng ông?