Tôi Quyết Định Đi Tìm Ba Ruột

Chương 36

Bên kia ném một bản thiết kế rất phức tạp lên nhóm.

Lâm Tích đọc xong tin nhắn của [AAA], rồi nhìn bản vẽ thiết kế khó hiểu, cô hơi kinh ngạc, vốn tưởng rằng đối phương là một tên cẩu thả, nhưng không ngờ lại chuyên nghiệp thế này?

[AAA]: Các cậu nghĩ sao? @All

[X]: Cậu vẫn cần một kho dữ liệu y tế lớn để chống đỡ?

[AAA]: Người anh em! Cậu rất hiểu tôi!

Cách màn hình điện thoại, Lâm Tích cũng có thể cảm nhận được sự phấn khích của đối phương.

[X]: Trong trường hợp này, nơi lưu trữ dữ liệu có thể thay đổi thành không gian độc lập, ngoài ra có thể thêm kênh truyền dữ liệu trung gian để tăng hiệu quả phản hồi dữ liệu được không?

Lâm Tích cũng không chắc lắm, trình độ của cô cũng chỉ có thể hiểu bản vẽ đó được một chút.

[AAA]: Ở đây à?

[AAA]: Khoanh tròn một vị trí trong hình.

[X]: Ừ.

[AAA]: Được chứ người anh em! Đề xuất của cậu quá đúng luôn!

[AAA]: Còn gì nữa không? Nói tiếp đi.

[AAA] Tôi cũng rất ngạc nhiên. Vốn dĩ chỉ gửi lên hỏi cho vui thôi, không ngờ cậu hiểu thật, mà rất có thể còn là cao thủ nữa chứ.

Nếu biết đối phương đang nghĩ gì, Lâm Tích nhất định sẽ nói với người đó rằng: Cậu nghĩ nhiều rồi, cô cũng chỉ là xem một ít sách, nên hiểu được đại khái thôi.

Nhưng Lâm Tích vẫn nói ra một số suy nghĩ của mình.

[X]: Lúc đầu, cậu có thể thêm cách thu thập thông tin chi tiết hơn như chụp biểu cảm khuôn mặt, cảm nhận thần kinh, v.v., điều này sẽ tạo điều kiện cho thiết bị đầu cuối phân tích chính xác hơn...

Sau khi Lâm Tích gửi tin nhắn này đi, một lúc sau vẫn không thấy trưởng nhóm trả lời lại.

Phải mất một phút sau.

[AAA]: Người anh em, cậu học chuyên ngành y à?

[X]: Không.

Lâm Tích hơi chột dạ.

[AAA]: Đề xuất của cậu rất hay, lát nữa tôi sẽ bổ sung!

...

Hai người nói thêm một chi tiết.

[AAA]: Nhân tiện, nãy giờ toàn là tôi nói không, người anh em, cậu có dự định gì không? Ví dụ, các mô-đun khác, nếu có cái nào tốt hơn thì không nhất thiết phải làm cái này.

Anh ấy chủ yếu muốn xem nhân vật X này lợi hại như thế nào.

Lâm Tích không biết suy nghĩ trong đầu đối phương là gì, cô nghĩ ngợi một lát, sau đó nhắn: Tôi nghĩ thoáng qua thôi, không rành lắm.

[AAA]: Nói nghe xem.

[X]: Nếu thân thiện với môi trường thì có thể tích hợp tiết kiệm năng lượng như hiện nay không? Tận dụng trung tâm công nghệ điều khiển để điều khiển các phương pháp tiết kiệm năng lượng chính và các phương thức kết hợp trong các điều kiện khác nhau tại các thời điểm khác nhau...

[X]: Về trí tuệ nhân tạo, cái mà tôi nghĩ đến là một hệ thống thông minh đi kèm, hệ thống này không được thiết lập ngay từ đầu, nhưng dành không gian học tập của một phần hệ thống thông minh, để hệ thống thông minh có thể dựa trên các đặc điểm riêng biệt và thói quen cá nhân của người dùng dần dần hoàn thiện...

Mặc dù ý tưởng của Lâm Tích trong thời điểm hiện tại không liên quan đến một bộ phận kỹ thuật cụ thể nào, nhưng nó thực sự khả thi, ý tưởng này rất hay!

[AAA] rep lại một câu: Đỉnh của chóp!

Ngay cả [Lân], người luôn ở trạng thái "offline" cũng đã xuất hiện.

[Lân]: Hai ý tưởng này đều hay, tôi nghĩ chúng rất đáng để thử.

[AAA]: Woc, người bí ẩn cuối cùng cũng online.

[Lân]: Tôi không muốn nghe cậu nói nhảm thôi.

[AAA]: X, còn gì nữa không, cậu nói nghe xem, cậu có suy nghĩ gì về mô-đun công nghệ trong tương lai?

[X]: Không có...

Trên thực tế, Lâm Tích không hiểu công nghệ tương lai là gì, cô đã tra trên mạng nhưng không tìm thấy lời giải thích cụ thể.

Sau khi trò chuyện thêm vài câu, Lâm Tích thoát khỏi app trò chuyện.

[X]: Có cơ hội lần sau lại thảo luận tiếp.

[AAA]: Chờ đã, cậu định đi đâu?

Lâm Tích: "..." học từ vựng.

...

Thấy rằng Lâm Tích off, [AAA] cảm thấy hơi nhàm chán nên chuyển sang inbox và khoe người đồng đội tuyệt vời mà mình nhặt được với [Lân].

[AAA]: Thấy sao? Đồng đội của tôi rất đỉnh phải không?

Nói về người bạn này [Lân] hiếm khi đưa ra câu trả lời khẳng định: Rất khá.

[AAA]: Hahaha, chứ sao, tôi là ai chứ. Tôi hoàn toàn có niềm tin vào kỳ thi lần này của chúng ta!

[AAA]: À mà khi nào cậu về?

[Lân]: Ngày mốt.

[AAA]: Chết tiệt, thật á? Tôi còn nghĩ ít nhất hai tháng nữa cậu mới về cơ.

[Lân]: Có chuyện quan trọng.

Nếu không phải mua không được vé của ngày hôm nay và ngày mai, thì Lân đã về sớm hơn rồi.

[AAA] không hiểu bạn mình có chuyện quan trọng gì, thấy đối phương gửi đến một cái nhãn dán đắc ý: Cái cậu này đắc ý cái gì vậy? Bị chơi ngải hay gì?

...

Vương Ngũ đã điều tra ra tin tức về hộ khẩu của Lâm Tích.

"Hộ khẩu của cô chủ Tiểu Tích đã được Trương Thúy chuyển cho một chỉ hộ tên là Trương Hữu Phúc ở thôn Trương Gia. Ba của Trương Hữu Phúc là chú họ của Trương Thúy, vì có quan hệ họ hàng nên bên đó đã cho nhận hộ khẩu."

"Tôi đã gửi tư liệu về Trương Hữu Phúc cho ông chủ rồi đó ạ."

“Tốt.” Cố Thiệu đáp.

"Ngoài ra..." Ngừng lại một chút, Vương Vũ lại nói: "Chuyện lần trước ông chủ bảo tôi điều tra, tôi đã điều tra được một số chuyện lúc cô chủ còn ở nhà Trương Cường."

"Nói."

"Trương Cường và Trương Thúy không tính là có quan hệ họ hàng, chỉ là sống cùng một làng, thường xuyên qua lại. Trương Thúy đưa cô chủ đến chỗ Trương Cường xong lập tức đi ngay, Trương Cường đã... với cô chủ..."

Vương Ngũ cân nhắc nên cách dùng từ, muốn tìm một từ nào đó nhẹ nhàng, uyển chuyển một chút để ông chủ có thể chấp nhận được để báo cáo tiếp.

"Xâm hại."

Nghe vậy, ánh mắt của Cố Thiệu đột nhiên trở nên lạnh lẽo.

Cố Thiệu im lặng hồi lâu, vẻ mặt dường như không có chút thay đổi, nhưng ai quen ông lâu sẽ biết: Lúc này Tổng giám đốc Cố đang rất tức giận.

Vương Ngũ: "Tính toán thời gian một chút có thể suy ra cô chủ đã trốn khỏi nhà Trương Cường và chạy một mạch đến cổng làng, rồi từ cổng làng chạy đến đây."

"Ngoài ra, hình như còn có một đoạn ghi âm..."