Buổi sáng lúc Lâm Tích thức dậy, cô không ngờ lại Cố Thiệu vẫn chưa đi.
Trong lòng chợt sinh ra một dự cảm không lành.
“Chào buổi sáng, ba.” Lâm Tích nở một nụ cười chào Cố Thiệu. Việc này đã trở thành thói quen mỗi sáng của Lâm Tích.
“Ba, hôm nay ba không đến trung tâm ạ?” Ngừng một chút, Lâm Tích lại nói: “Hay trường học sao ạ?
Cố Thiệu di chuyển tầm mắt từ cuốn sách trên tay sang nhìn Lâm Tích: "Ăn sáng đi rồi ba đưa con đến nhà họ Lâm."
Lâm Tích: "!!!"
Vậy tức là tối qua Cố Thiệu không nói gì không phải là ngầm đồng ý với đề nghị của cô mà là đã quyết định luôn rồi?
"Chuyện đó..." Thực sự là không cần đâu, cô có thể tự đi được.
Lâm Tích vẫn muốn kiên trì thêm chút nữa, nhưng bắt gặp ánh mắt “không được cãi lời” của ông thì Lâm Tích cảm thấy hơi sợ.
Cô gật đầu, ngoan ngoãn ngồi vào bàn lặng lẽ ăn sáng.
Nhìn thấy vẻ mặt rối rắm của Lâm Tích, thím Mai đứng bên cạnh tưởng cô sợ vì phải trở lại ngôi nhà trước đây nên nhẹ nhàng an ủi: "Tiểu Tích đừng căng thẳng, cháu chỉ cần đi với ba, những chuyện khác cứ để ba cháu lo."
Dứt lời, thím Mai còn đặc biệt giúp Lâm Tích tìm quần áo để lát nữa mặc đi.
Bằng mắt thường có thể thấy bộ đồ này hẳn là bộ đồ đắt nhất trong đống của cô, giá cả không hề rẻ chút nào.
“Có l*иg lộn quá không ạ?” Nhìn thấy bộ đồ, Lâm Tích lầm bầm.
Sao cứ có cảm giác mặc bộ này đi đến nhà họ Lâm như đi diễu võ dương oai vậy?
“Không đâu không đâu, l*иg lộn là l*иg lộn thế nào, cháu phải ăn mặc thật đẹp để đi sang đó, cho mẹ ruột và ba dượng cháu thấy cháu đang sống rất tốt, có như vậy họ mới yên tâm để cháu sống với ông chủ chứ." Thím Mai nói cũng lý.
Nhưng thực ra bà ấy đang nghĩ: Cái nhà đó đối xử với Tiểu Tích không tốt, vậy thì để họ nhìn xem cuộc sống của Tiểu Tích ở đây tốt đẹp bao nhiêu.
Ở nhà họ cô chủ Tiểu Tích không được chào đón, nhưng ở nhà họ Cố thì cô là bảo bối đấy!
Lâm Tích không bình luận gì về những lời thím Mai nói, nhưng cô nhận ý tốt của thím Mai.
...
Hai ba con ra ngoài.
Lâm Tích lặng lẽ ngồi bên cạnh Cố Thiệu.
Nếu không phải thỉnh thoảng cô còn liếc mắt nhìn Cố Thiệu thì trông cô chẳng khác nào một bức tượng.
Cố Thiệu đưa mắt nhìn Lâm Tích: "Căng thẳng à?"
Lâm Tích lắc đầu: "Không có."
"Chỉ là con có một câu hỏi..." Nói đến đây, Lâm Tích hơi do dự.
"Câu gì?"
“Ba với mẹ con... ừm... ý con là bà Tống Khả Hân, hồi đó làm thế nào mà hai người có con vậy ạ?” Lâm Tích khẽ hỏi.
Cố Thiệu biết đến nhà họ Lâm chắc là vì ông đã điều tra ra chuyện năm đó, cái cô muốn biết là sự cố ngoài ý muốn năm đó giữa ông và Tống Khả Hân phát sinh đến mức độ nào, ân oán giữa nam nữ chính và tấm bia đỡ đạn có còn đất thương lượng hay không.
Những lời này của Lâm Tích khi đến tai Cố Thiệu đã tăng lên một tầng ý nghĩa khác.
Vẻ mặt của Cố Thiệu đông cứng lại, khóe mắt giật với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Một người đàn ông và một người phụ nữ, sẽ có con trong hoàn cảnh nào?
Cố Thiệu sầm mặt, nghiêm túc nhìn Lâm Tích nói: "Con còn nhỏ, đây không phải là vấn đề con cần quan tâm."
Hơn nữa, vào thời điểm đó ông hoàn toàn mất ý thức, không biết chuyện gì đã xảy ra.
Đối với toàn bộ sự việc, cho đến bây giờ Cố Thiệu chỉ nhìn thấy kết quả, đó là sự tồn tại của Lâm Tích.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Cố Thiệu, lúc đầu Lâm Tích còn lầm tưởng là "tai nạn"" năm đó "không hay" cho lắm, nên ngượng ngùng ngậm miệng lại, không dám hỏi thêm, trong lòng chỉ nghĩ làm sao để Cố Thiệu không bị Lâm Dịch Trạch báo thù.
...
Trong xe rất im ắng, rất nhanh sau đó xe đã chạy đến biệt thự nhà họ Lâm, nơi này vô cùng quen thuộc với Lâm Tích. Cố Thiệu cúi đầu nhìn hai tay đang nắm chặt dây an toàn và dáng vẻ như sắp lâm trận của Lâm Tích, ánh mắt khẽ động.
“Ở trong xe đợi ba.” Nói xong, Cố Thiệu định để Lâm Tích ngồi chờ trên xe, còn mình sẽ đi bàn chuyện chuyển hộ khẩu với Tống Khả Hân và Lâm Dịch Trạch.
Nghe vậy, Lâm Tích đương nhiên không chịu, cô lập tức nhảy xuống xe, kiên định nói: "Con cũng muốn đi cùng ba!"
Cố Thiệu thu hồi ánh mắt, tỏ ý sao cũng được: "Đi thôi."
Bác bảo vệ đi phía trước dẫn đường, hai người đi về phía cổng biệt thự.
Từ Kiều Phượng là người đầu tiên đi ra.
Bà ta nhìn Cố Thiệu, rồi lại nhìn Lâm Tích đang đi bên cạnh Cố Thiệu, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng khó coi.
"Đồ vong ơn phụ nghĩa, thứ ác độc! Nhà họ Lâm tao nuôi dạy mày bao nhiêu năm, nhà tao không dạy mày phải biết cảm ơn mà dạy mày học cách quay lại cắn chủ hay sao thế?" Từ Kiều Phượng nổi điên, vừa nhìn thấy Lâm Tích đã chửi rủa sa sả.
Bà ta đồng ý để Trương Thúy đem Lâm Tích về thôn Trương Gia cũng là muốn cho cái nhà này yên ổn hơn.
Nếu không phải hôm qua nhận được cuộc điện thoại của một người tự xưng là trợ lý của Tổng giám đốc Cố, nói là muốn đến thăm nhà họ Lâm, và còn giải thích ngắn gọn lý do qua điện thoại, thì họ vẫn sẽ không biết chuyện Lâm Tích đã chạy trốn khỏi nhà Trương Cường từ đời thuở nào.
Mà còn tìm được ba ruột nữa chứ.
Sau khi nhận được cuộc gọi, tất cả bọn họ đều sửng sốt và phẫn nộ, không ai ngờ tới chuyện Lâm Tích đã nghe lén được cuộc nói chuyện của họ, biết được thân thế thật của mình và còn tìm được ba ruột của mình như thế nào. Họ chỉ cảm thấy con nhỏ này thật biết cách khiến người khác rớt tim.
Còn cái bà Trương Thúy kia cũng vậy, tìm người không đáng tin chút nào, ngay cả một đứa con nít mà canh cũng không xong.