Lâm Tích biết mình không thể giấu Cố Thiệu chuyện trước đây của mình và nhà họ Lâm được, vì vậy cô dứt khoát nói sự thật: "Con vô tình nghe được khi mẹ và bà ngoại đang nói chuyện."
Còn chuyện mơ thấy những tình tiết trong tiểu thuyết, Lâm Tích không nói.
Cố Thiệu gật đầu, không nghi ngờ tính xác thực của lời giải thích của Lâm Tích.
“Tại sao cháu lại đến tìm chú?” Cố Thiệu hỏi lại.
"Tại vì, ừm, con đã có một khoảng thời gian tồi tệ ở ngôi nhà đó, con không muốn sống ở đấy nữa nên con quyết định đến tìm ba."
"Thật đó, con không có lừa ba đâu." Lâm Tích lại nói tiếp: "Bởi vì con không phải là con ruột nên bọn họ đối xử với con không tốt chút nào. Từ nhỏ đến lớn, những thứ con dùng đều là đồ thừa của Lâm An Hinh. Lâm An Hinh mắc lỗi nhưng con lại là người bị phạt. Lần này Lâm An Hinh có mâu thuẫn với người khác, bị rơi xuống hồ, con đã cứu nó nhưng mọi người đều nghĩ rằng con chính là người đã đẩy nó xuống hồ, không một ai chịu tin con, hơn nữa bà ngoại và mẹ còn gửi con cho họ hàng dưới quê, con không muốn sống ở đó đâu..."
Lâm Tích nói những điều này chỉ vì muốn Cố Thiệu tin những gì cô nói, tiện thể thể hiện quyết tâm rời khỏi ngôi nhà đó mà không ý thức được là lúc này bản thân cô y hệt một đứa trẻ bị người khác bắt nạt, về nhà kêu oan với ba mẹ...
Cố Thiệu nhìn Lâm Tích: Lâm Tích không hề nói dối, những gì cô bé nói hoàn toàn trùng khớp với những gì Vương Ngũ điều tra được, thậm chí còn có nhiều chuyện khác mà cô chưa nói ra.
Cố Thiệu: "Còn gì nữa không?"
Lâm Tích: "Ừm... Hết rồi ạ... Đại khái là vậy..."
Chuyện gì đã xảy ra ở nhà Trương Cường, chuyện mình bị sốt, và cả chuyện mơ thấy Lâm Dịch Trạch, Lâm Tích do dự một lát nhưng vẫn không nói ra.
"Sao cháu đến đây được?” Cố Thiệu tỏ vẻ hờ hững hỏi.
Lâm Tích giải thích: "Nhân lúc trước khi bị lấy mất điện thoại con đã kịp đặt một cuốc xe."
Cũng thông minh đấy chứ.
Cố Thiệu âm thầm bình luận.
Nhìn chằm chằm đỉnh đầu đang cúi xuống của Lâm Tích một lát, Cố Thiệu bình tĩnh nói: "Xuất phát từ nghĩa vụ, chú sẽ nuôi cháu đến khi cháu đủ mười tám tuổi."
Đối với Cố Thiệu, nuôi dưỡng Lâm Tích chỉ là việc thêm một khoản chi mà thôi, mà khoản chi này ông có thể cho qua không tính toán.
Nghe vậy, Lâm Tích lập tức ngẩng đầu, đôi mắt màu nâu nhạt tràn đầy kinh ngạc: "Thật ạ? Ba bằng lòng nuôi con thật ạ?"
Cố Thiệu không trả lời, nhưng thái độ của ông rất rõ ràng.
"Tốt quá rồi! Cảm ơn ba! Con dễ nuôi lắm, thật đó."
Cố Thiệu không biết rằng Lâm Tích hoàn toàn coi câu trả lời của ông như một bước ngoặt cho số phận bi thảm của mình trong tương lai.
“Chú chỉ đảm bảo những nhu cầu cần thiết trong cuộc sống và học tập của cháu thôi, chỉ cho đến khi cháu đủ mười tám tuổi.” Cố thiệu nhấn mạnh.
Lâm Tích gật đầu thật mạnh: "Con biết, chỉ cần như vậy là quá đủ rồi ạ."
Đến lúc đó, năng lực hành vi của cô được pháp luật công nhận, cô sẽ không phải lo lắng về việc bị tình tiết trong tiểu thuyết hay người nhà họ Lâm thao túng nữa.
“Cảm ơn ba!” Lâm Tích trịnh trọng cúi đầu trước Cố Thiệu.
Cố Thiệu: "..."
Bỗng nhiên ông nghĩ đến câu "phụng dưỡng đến sau khi mất" lần trước của Lâm Tích. Còn cả tiếng "ba" này sao mà gọi thuận miệng vậy chứ?
...
Không biết có phải chê Lâm Tích quá ồn ào hay không mà Cố Thiệu bảo Từ Phi đưa Lâm Tích về căn hộ thu dọn đồ đạc trước.
Trở lại căn hộ ở tạm hai ngày qua, Lâm Tích nhanh chóng thu đồ đạc và sách giáo khoa xếp vào ba lô.
...
Khi Lâm Tích một lần nữa trở lại phòng làm việc của Cố Thiệu, ông đang đọc mấy bài báo cáo nghiên cứu thiết kế. Thấy vậy, Lâm Tích ngồi yên lặng trên chiếc ghế sô pha ban nãy.
Ăn tối xong, Cố Thiệu lại họp.
Cho đến chín giờ tối Cố Thiệu mới hoàn thành xong công việc.
Lúc này, Lâm Tích mở to hai mắt, nhìn chằm chằm ông như vừa mới được bơm máu gà.
"Ba, ba xong chưa?"
Nhìn thấy Cố Thiệu lấy áo khoác đứng dậy, Lâm Tích cũng đứng dậy theo.
“Bây giờ chúng ta về nhà ạ?” Lâm Tích lại hỏi.
Cố Thiệu vẫn chưa quen với tiếng "ba" của Lam Tích, cứng nhắc nói: "Ừ, đi thôi."
"Vâng ạ."
...
Lâm Tích đi theo Cố Thiệu về ngôi nhà cách NTN và Đại học A không quá xa của ông. Cả quãng đường về, Lâm Tích vui ra mặt.
Đến nơi, Lâm Tích đứng ở cửa cẩn thận quan sát toàn bộ căn nhà. Nhà rất rộng, nhưng phong cách tổng thể không có cảm giác giống nơi để ở chút nào mà khá giống với phòng làm việc ban nãy.
Thấy Lâm Tích đứng bất động ở cửa, Cố Thiệu bèn gọi cô.
Nghe Cố Thiệu gọi mình, Lâm Tích mới bước vào nhà.
Sau đó, lại lúng túng ôm ba lô đứng im tại chỗ.
Thấy vậy, Cố Thiệu cảm thấy hơi đau đầu.
“Bỏ túi xuống.” Cố Thiệu chỉ vào cái bàn đằng kia.
Lâm Tích lắc đầu, kiên trì nói: "Con ôm thế này cũng được."
Dứt lời, cô siết chặt ba lô trong tay.
Sau mấy lần chật vật, mặt ngoài của chiếc ba lô đã bẩn không chịu được, Lâm Tích sợ đặt lên bàn sẽ làm bẩn cái bàn.
...
Cố Thiệu không tranh luận vấn đề này với Lâm Tích nữa, ông chỉ vào một trong những căn phòng đang đóng cửa: "Căn phòng đó sẽ là phòng của con."
“Từ Phi đã mua những đồ dùng cần thiết cho con rồi?” Cố Thiệu hỏi.
Lâm Tích gật đầu.
Cố Thiệu lại nói: "Còn thiếu gì thì mai đi mua tiếp."
“Vâng.” Lâm Tích khẽ đáp, sau đó ngoan ngoãn ôm hành lý đi vào căn phòng mà Cố Thiệu đã chỉ.
Bởi vì cảm nhận được sự khó chịu của Cố Thiệu khi đột ngột có một đứa con gái nên Lâm Tích cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.
...
Tuy nhiên, một lúc sau, Lâm Tích lại chạy ra khỏi phòng.
Men theo ánh sáng, Lâm Tích đi đến trước cửa phòng làm việc.
Lúc này Cố Thiệu hình như đang xử lý bản thảo kỹ thuật.
Cố Thiệu ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Lâm Tích đang thò đầu vào. Biết mình bị phát hiện, Lâm Tích lập tức trốn sau cánh cửa chuẩn bị chạy về phòng.
“Có chuyện gì vậy?” Cố Thiệu hỏi.
Bị gọi lại, Lâm Tích không thể trốn tránh được nữa, cô ngập ngừng đi ra, cười cười với Cố Thiệu, hỏi: "Ba, con có làm phiền ba không?"
Cố Thiệu không trả lời, rõ ràng đang ngầm thừa nhận.
“Con muốn nói gì?” Cố Thiệu lại hỏi.
"Ừm... cái này ạ." Lâm Tích do dự vài giây, bước vào phòng, đặt thứ trong tay lên chiếc bàn trước mặt Cố Thiệu.
Món đồ được gấp làm bốn, là một xấp tiền đủ các loại mệnh giá, hơn mười tệ.
Cố Thiệu ngước mắt lên nhìn Lâm Tích.
Lâm Tích: "Cái này... là phí sinh hoạt của con."