Tôi Quyết Định Đi Tìm Ba Ruột

Chương 14

Lâm Tích vừa quay đầu thì thấy một người đàn ông đang đi từ cửa phòng họp vào.

Người đó rất cao, còn cao hơn cả trên ảnh, cao hơn nhiều so với tưởng tượng của Lâm Tích.

Trông người đó cũng rất trẻ, Lâm Tích nhớ trên mạng viết là năm nay Cố Thiệu khoảng tầm ba mươi bảy tuổi.

Vẻ mặt của Cố Thiệu rất lạnh lùng, nhưng nét lạnh lùng này không giống với vẻ mặt âm u lạnh lẽo khiến người khác không rét mà run của Lâm Dịch Trạch, mà cái lạnh của người đàn ông trước mặt này là khí chất cao cao tại thượng đến bức người.

Dường như bất cứ ai đứng trước mặt người đó cũng đều phải cúi đầu.

Nhưng Lâm Tích không như vậy, cô hơi nghiêng đầu nhìn Cố Thiệu bằng đôi mắt sáng ngời, khóe miệng vô thức cong lên.

Giờ thì cô đã biết tại sao mình xinh xắn hơn Lâm An Hinh rồi.

Lâm An Hinh giống mẹ, mà ngoại hình Tống Khả Hân không phải dạng đẹp xuất sắc gì, chỉ là có nét thanh tú của con gái nhà lành thời xưa trong các tiểu thuyết ngôn tình mà thôi.

Rất rõ ràng, nét đẹp của Lâm Tích được di truyền từ ba ruột của mình.

Hơn nữa, nhìn Cố Thiệu ở khoảng cách gần, Lâm Tích mới phát hiện màu mắt của Cố Thiệu giống màu mắt của cô, một màu nâu nhạt hơn màu mắt người khác.

Nhìn đứa trẻ mặt bẩn bẩn đang nhìn mình cười ngốc nghếch, Cố Thiệu bất giác cau mày, ông đang cố nhớ lại xem mình có quen đứa trẻ trước mặt này không.

Quả thực lúc trước trong trường có hoạt động thiện nguyện và Cố Thiệu đã lấy danh nghĩa của mình để tài trợ cho vài học sinh nghèo vượt khó.

Nhưng chuyện sau đó đều do một mình bên nhà trường đứng ra giải quyết, Cố Thiệu không hề biết mình đã tài trợ cho những học sinh nào.

Còn nữa, cô bé này tìm được ông bằng cách nào?

Chẳng lẽ bên phía nhà trường đã cung cấp thông tin của ông cho cô bé sao?

Cố Thiệu suy nghĩ, đang định lên tiếng hỏi thì Lâm Tích đột nhiên tiến đến và gọi: "Ba!"

Cạch!

Một âm thanh vang lên.

m thanh này là âm thanh Từ Phi không đứng vững nên đυ.ng vào cạnh bàn.

Từ Phi: "Chuyện này..."

Vừa rồi còn nhà tài trợ và học sinh được tài trợ, sao cô bé này vừa mở miệng đã gọi Tổng giám đốc Cố là ba rồi? Troll nhau hơi quá rồi đấy!

"Này em gái, ngài ấy là Tổng giám đốc Cố của bọn anh, cũng là nhà tài trợ của bọn em, em có thể gọi ngài ấy là chú Cố hoặc là Tổng giám đốc Cố." Từ Phi bất chấp khó khăn nhắc nhở.

Nói chung là đừng gọi "ba", Tổng giám đốc Cố đến bạn gái còn không có thì lấy đâu ra con gái lớn thế này cơ chứ. Tuy trên mạng có rất nhiều người cũng gọi ông là "ba", nhưng đó đều là nói chơi cho vui thôi, còn cô bé này chắc không phải là làm thật đấy chứ.

Từ Phi nhìn Lâm Tích, rồi lại dè dặt nhìn sếp của mình.

Họp xong buổi họp tự nhiên được lên chức ba một cách khó hiểu, Cố Thiệu giật giật khóe miệng.

Ánh nhìn của Cố Thiệu và Lâm Tích giao nhau, Lâm Tích không hề tránh né.

Sau vài giây, như nhìn ra cô Lâm Tích không có ý đùa giỡn, Cố Thiệu mới lạnh lùng nói: "Cháu nhận nhầm người rồi, chú không phải ba cháu."

"Ba chính là ba của con." Lâm Tích kiên quyết.

Thấy sắc mặt Cố Thiệu trầm xuống, Lâm Tích hồi hộp trong lòng, vội vàng giải thích: "Ba là ba của con thật mà, con không có lừa ba đâu. Mười lăm năm trước, ba đã phát sinh quan hệ ngoài ý muốn với một người phụ nữ, sau đó người phụ nữ đó đã mang thai và sinh ra một bé gái, bé gái đó chính là con!"

"Có thể ba không tin, cũng không nhớ người phụ nữ đó, hoặc cũng có thể không còn ấn tượng gì với chuyện xảy ra năm đó nữa, nhưng những gì con nói đều là sự thật. Nếu không tin ba có thể đi điều tra và dẫn con đi xét nghiệm ADN."

Lúc này, Từ Phi đứng bên cạnh trợn tròn mắt há hốc mồm, cằm sắp rớt xuống đất.

Mười lăm năm? Ngoài ý muốn? Con? Quên sạch rồi?

Trước nay Từ Phi luôn cho rằng sếp của mình là một robot chỉ biết làm việc không biết yêu đương, thậm chí còn nghi ngờ sếp của mình có vấn đề về phương diện đó. Nhưng thật không ngờ mười mấy năm trước Cố Thiệu lại có "kinh nghiệm đời người" phong phú đến vậy. Không những thế, còn rất có khả năng là một tên đểu chính hiệu.

Từ Phi phảng phất cảm nhận được mình đang hít một drama kinh thiên động địa, anh ấy bỗng thấy lạnh sống lưng. Biết được quá khứ đen tối của sếp, có khi nào sẽ bị diệt khẩu không?

Bây giờ anh ấy có nên giả vờ như không nghe thấy, không nhìn thấy gì mà biến mất không nhỉ?

Phía bên này, thấy Cố Thiệu chỉ hơi kinh ngạc rồi lập lức khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng, biểu cảm của ông khó lường. Trong lòng Lâm Tích thấy hơi căng thẳng, cô cắn môi, sau đó lại nhìn Cố Thiệu và nói: "Con đến không phải để ăn vạ với ba đâu."

Nhưng em gái à, dáng vẻ bây giờ của em rất giống đang ăn vạ đấy...

Từ Phi âm thầm phản bác.

Cố Thiệu vẫn lạnh lùng nhìn Lâm Tích: "Vậy hành vi hiện tại của cháu gọi là gì?"

"Con... con chỉ hy vọng ba sẽ nuôi con thôi." Dứt lời, Lâm Tích vội vàng bổ sung: "Không cần quá lâu, chỉ cần ba nuôi con đến khi con trưởng thành là được."

"Con sẽ không tiêu tiền lung tung, cũng sẽ không gây phiền phức cho ba, con dễ nuôi lắm." Ánh mắt của Lâm Tích vô cũng chân thành.

Khi chưa đủ mười tám tuổi, cô không thể làm gì được. Nếu cứ tiếp tục ở lại ngôi nhà đó, cô sẽ đi vào vết xe đổ như trong tiểu thuyết, cả bóng dáng Lâm Dịch Trạch xuất hiện ở cuối giấc mơ kỳ lạ kia cũng khiến Lâm Tích cảm thấy vô cùng bất an.

Cô cần một người giám hộ.