Sao Anh Lại Kêu Meo Meo?

Chương 8

Chờ bố ra khỏi nhà, cô bé ngoan ngoãn khóa cửa, sau đó tự mình ăn cơm, ăn cơm xong thì lại kê ghế, đứng lên tự rửa bát sạch sẽ.

Động tác của Tiểu A Lương rất thuần thục, cũng không cảm thấy mệt, vì đây là thói quen hàng ngày của cô. Chẳng mấy chốc trời đã tối đen, Tiểu A Lương để lại hơn một nửa quả dưa hấu cho bố, rồi dùng thìa ăn chỗ dưa hấu còn lại.

Ve sầu, ếch nhái kêu inh ỏi ở ngoài, trong phòng, chiếc quạt điện cũ kĩ quay ù ù, trên TV đang chiếu 《 mèo và chuột 》, cắn một miếng dưa hấu đông lạnh, trong miệng tràn đầy hương vị ngọt ngào, khiến cả môi và lưỡi của cô bé đều biến thành màu hồng.

Cô ngồi trên chiếc ghế dài nhỏ, vừa ăn dưa hấu vừa chăm chú xem phim hoạt hình, sống lưng thẳng tắp.

Tiểu A Lương cảm thấy con mèo trong đó chắc chắn thích con chuột, bởi vì cô đã từng thấy Hoa Lê bắt chuột, vọt tới cắn chết trong mấy giây, con chuột làm sao có thể đánh được?

Mặc dù nghĩ vậy, nhưng Tiểu A Lương vẫn xem phim vô cùng thích thú. Đây là đĩa bố thuê cho cô mấy hôm trước, ngày mai phải trả nên cô phải xem thật nhanh.

Bởi vì ngày mai là cuối tuần cho nên Tiểu A Lương xem thêm một tiếng. Cô vừa định tắt TV, rửa mặt đi ngủ thì bỗng nhiên nghe loáng tháng thấy tiếng mèo kêu, sao đó ngoài cửa sổ cũ kĩ vang lên tiếng động.

Rất chói tai.

—— Giống như tiếng mèo cào móng.

“Ai thế?”

【 Meo meo? 】

Tiểu A Lương đã nói với đám mèo không được đến nhà tìm cô, vì bố sợ mèo. Nhưng hôm nay lại ngoại lệ, chẳng lẽ…. Đã xảy ra chuyện gì đó?

Nghĩ đến đây, tiếng mèo kêu bên ngoài ngày càng lạ lùng, tim Tiểu A Lương lệch một nhịp, cô lập tức bật dậy chạy đến gần cửa sổ.

“Meo ngao! Meo ngao ngao ——”

Tiếng kêu thảm thiết xuyên qua cả cửa kính, Tiểu A Lương thuần thục bò lên trên sô pha, khi đứng thẳng lên vừa khéo có thể nhìn thấy cửa sổ, tấm kính sạch sẽ bị in rất nhiều vết máu hình chân mèo, trông rất ghê rợn.

Dựa vào ánh sáng trong phòng, cô nhận ra con mèo lớn đang cào cửa:

“Hoa Hoa?!”

Nhìn thấy máu, Tiểu A Lương lo lắng đến mức bật khóc, cô vội vàng trèo lên chỗ tựa lưng của sô pha, sau đó mất rất nhiều sức lực mới mở được khóa cửa sổ, khuôn mặt đỏ bừng do dùng sức.

Nửa người Hoa Hoa toàn là máu, nó kêu gào thảm thiết, cổ họng như sắp khàn đi. Cửa sổ vừa mới mở ra một khoảng bằng nắm tay, nó đã chui đầu vào, cắn cổ áo của Tiểu A Lương, gắng sức kéo cô bé ra bên ngoài.

“Meo ngao! Meo ngao!!!”

【 Cứu mạng! Cứu mạng!!! 】

Vì thế, lần đầu tiên Tiểu A Lương không nghe lời bố, chạy ra khỏi nhà sau mười giờ tối.

Cô mang theo một chiếc ba lô y tế nho nhỏ, bên trong có băng keo cá nhân, băng gạc, dung dịch ô-xy già, cồn i-ốt,.... Tiểu A Lương nghĩ, có lẽ đám mèo không cẩn thận bị thứ gì đó làm cho bị thương, hoặc là… Bị chó hoang cắn.

Vì vậy cô đặc biệt mang ba lô y tế theo, còn cầm thêm một cái đèn pin nhỏ.

Từ cổ đến phần lưng của Hoa Hoa bị rách toạc ra rất lớn, nhưng nó không cho Tiểu A Lương giúp băng bó mà chỉ kéo cô đi ra ngoài như muốn đưa cô đến nơi nào đó. Vì thế Tiểu A Lương chỉ có thể chạy một mạch theo sau Hoa Hoa.

Bình thường phải rạng sáng bố mới về, bởi vậy chỉ cần mình trở về tắm rửa trước lúc đó là được rồi.

Tuy nghĩ vậy, nhưng trong lòng Tiểu A Lương vẫn rất lo lắng. Cô hổn hển chạy. khuôn mặt trắng nõn nhanh chóng đỏ bừng giống như quả đào chín.