Sao Anh Lại Kêu Meo Meo?

Chương 7

Người đàn ông thay giày ở ngoài cửa rồi mới đi vào, anh mặc áo phông đen hơi cũ và quần đùi màu xanh bộ đội, trông có vẻ xám xịt bẩn thỉu, phong cách ăn mặc như ông chú trung niên. Nhưng khi ngẩng đầu lên, khuôn mặt lại trẻ trung đến không ngờ.

Mái tóc ngắn màu hạt dẻ, đôi mắt tròn, tròng mắt lớn hơn người bình thường một chút, vẻ ngoài vô cùng dịu dàng, không hề giống bố của một đứa trẻ sáu tuổi, ngược lại nhìn như thiếu niên tuấn tú mười tám, mười chín tuổi.

Người đàn ông đi vào, xoa đầu đứa bé.

“Tiểu A Lương nóng quá à, chờ chút, bố có mua một quả dưa hấu, để tủ lạnh một lúc cho mát là ăn được rồi.”

Nói xong, Khanh Thương mở quạt cho cô bé, sau đó cắt dưa hấu thành hai nửa cất vào tủ lạnh, rồi mới vào phòng tắm tắm rửa. Hơn mười phút sau, anh bước ra ngoài thì thấy bánh bao nhỏ đang chơi với cái quạt vô cùng vui vẻ.

“A, a a à à à à......”

“Ô, ô ô ô ô ô ô......”

Tiểu A Lương ngồi ở trên ghế, đung đưa cẳng chân, đang nói mấy từ linh tinh với cái quạt, cánh quạt quay nhanh làm âm thanh của cô vọng lại.

Có lẽ đây là trò chơi vừa nhàm chán lại vừa thú vị của trẻ con.

Khuôn mặt nhỏ vốn đỏ bừng đã không còn nóng rực, trở về màu trắng nõn nà như trước, nhìn mềm mại hồng hào, giống như đào mừng thọ. Vì thế Khanh Thương không nhịn được đến gần nhéo nhéo má.

“Con có thể chơi, nhưng nhớ là không được cho ngón tay vào đấy nhé.”

“Vâng, được rồi a a a......”

Tiểu A Lương đối mặt với cái quạt, giọng nói kéo theo rất nhiều tiếng vang. Tuy bàn tay của bố rất thô ráp, véo mặt cô có hơi đau, nhưng Tiểu A Lương không nói gì cả, thay vào đó còn vươn tay ra muốn bố ôm.

Vì thế người đàn ông lại bế cục bánh bao lên, cười hỏi:

“Hôm nay chơi ở nhà trẻ thế nào, buổi trưa có ăn hết cơm không?”

“Có ạ, con ăn sạch sẽ không để lại một hạt cơm nào luôn.”

Tiểu A Lương nghiêm túc gật đầu, không hề nói chuyện bị cô lập ở nhà trẻ. Bởi vì bố phải làm việc vất vả mỗi ngày để nuôi cô, cô không muốn bố lo lắng thêm nữa.

Nghe được câu trả lời ngoan ngoãn như vậy, hiển nhiên người đàn ông rất vui vẻ, anh dùng tay vuốt thẳng mái tóc rối của Tiểu A Lương, sau đó nghiêm túc dặn dò:

“Vậy là tốt rồi, lát nữa bố phải đi trực ca đêm, con ở nhà khóa cửa thật kĩ, đừng mở cửa cho bất cứ ai nhé.”

“Vâng ạ.”

Vì thế, Khanh Thương đeo tạp dề vào phòng bếp làm cơm chiên trứng cho cô bé, sau khi làm xong lại lải nhải dặn dò một lúc mới cầm chìa khóa ra cửa.

Một tháng trước khi hai người họ dọn đến đây, cả thị trấn đều cho rằng cặp cha con có diện mạo xuất chúng này rất giàu có, mãi đến khi nhìn thấy thanh niên tuấn tú dọn gạch ở công trường, thì bọn họ mới phát hiện hai người thật sự rất nghèo.

Ngay cả nhà ở cũng là nhà thuê với giá rẻ nhất, vì lúc trước có một người phụ nữ treo cổ chết trong nhà, nghe nói là ma ám, chủ cũ cũng chuyển vào trong thành phố, vậy nên tiền thuê nhà mới rất rẻ.

Cứ tưởng là người có tiền, không ngờ chỉ là một tên đàn ông nghèo mang theo một cục nợ, mấy người phụ nữ nịnh bợ Khanh Thương lúc đầu đều chạy biến. Sau này, hai cha con họ bắt đầu trở thành đề tài bàn tán sau bữa cơm của rất nhiều người.

Nhưng Tiểu A Lương đã quen rồi, bởi vì từ khi nhớ được, bố liên tục đưa cô bé chuyển nhà, đương nhiên cô sẽ nghe thấy không ít chuyện phiếm.