Sao Anh Lại Kêu Meo Meo?

Chương 5

Lúc này, Tiểu A Lương cẩn thận đếm lại số lượng cá khô nhỏ, rồi lại nhìn bầy meo meo ngồi xếp hàng với ánh mắt sáng như sao. Nghĩ thầm, may mà hôm nay cô mang nhiều hơn, nếu không thì sợ không đủ mất.

Cô bé mở túi ra, sau đó đút cho từng con một theo trình tự, cô còn vừa đút vừa tự nhủ:

“Hoa Lê là đại ca nên vất vả nhất, cho em con lớn nhất nè.”

“Hoa Hoa là mẹ nên cũng rất vất vả, cho em thêm một con nhỏ nè.”

“A, Đại Quất em béo quá, bụng còn phệ ra kìa, cho em một con cỡ vừa...... Em phạm quy rồi nhé, không được dùng đầu cọ cọ chị nhá.”

“Meo ngheo ngheo!”

【 Ngồi yên cho ông đây! 】

Hoa Lê cáu kỉnh lập tức tát một cái lên đầu Đại Quất, sau đấy Đại Quất lập tức kêu meo meo ngheo rồi cụp tai xuống, ngậm cá khô nhỏ ngoan ngoãn về chỗ ngồi, ấm ức như thể một quả quýt nặng mười tấn.

“Meo......”

“Meo ngheo meo ngheo......”

“Ngheo eo ngheo eo meo eo......”

Tiếng meo meo thanh thúy thay nhau lần mượt vang lên.

Một túi cá khô to hết sạch sẽ chỉ trong một hai phút, Tiểu A Lương gấp vỏ túi bọc trống rỗng lại, sau đó bỏ vào trong cặp sách rồi mang về nhà rửa sạch để dành lần sau dùng.

Lúc này ngoại trừ bé mèo con nhỏ nhất còn đang nhai ra thì những con mèo to khác đều đang rửa mặt. Con mèo mẹ tam thể kia chỉ ăn một nửa, sau đó nó đẩy một nửa còn dư lại cho mèo con ăn. Nó vác cái bụng chảy xệ của mình, sau đó dịu dàng liếʍ lông cho mèo con.

Cô bé vuốt lông con mèo tam thể lớn, rồi lại đưa kẹo sữa trong túi của mình cho nó. Đây là Hoa Hoa mới làm mẹ cách không lâu. Khoảng một tháng trước khi Tiểu A Lương vừa mới tới, Hoa Hoa còn có ba bé mèo con, nhưng bởi vì mấy ngày trước trời đổ mưa to, có hai bé bị bệnh chết, cho nên hiện tại chỉ còn lại mỗi một bé mèo con.

Lúc này, bỗng nhiên mèo li hoa dùng miệng kéo kéo tay áo Tiểu A Lương. Tiếp đấy cô xoay người lại, nhìn thấy Đại Quất kéo một cái lon bẩn thỉu vào.

Hoa Lê ngồi thẳng tắp trước mặt cô bé, nó là một con mèo rất to nhưng không mập, nhìn có vẻ cao ráo chân dài, trên gương mặt nhỏ nhắn hơi nhọn kia của nó lại rất có khí thế của đại vương của bầy mèo, lúc này nó dùng móng vuốt đẩy cái lon về phía trước.

“Meo ~”

【 Cho cậu nè. 】

“...... Hả?”

Tiểu A Lương chần chờ thử cầm lên lắc lắc mấy cái, bên trong lập tức vang lên tiếng tiền xu va chạm vào nhau. Trên gương mặt bánh bao đáng yêu của trẻ nhỏ lập tức xuất hiện biểu cảm ngơ ngác, đến cả bím tóc nhỏ trên đầu cũng lắc qua lắc lại một cách khó hiểu.

“Đây là......”

【 —— Tiền cơm à? 】

"Đây là..."

【 ——Tiền cơm? 】

Tiểu A Lương đổ tiền xu bên trong ra, còn dùng cành cây nhỏ móc ra mấy tờ tiền. Cô nghiêm túc đếm, có năm tờ một tệ, tám đồng năm xu, nhiều nhất là mười lăm đồng một xu, sau đó có một tờ tiền giấy năm tệ, ba đồng năm mươi xu.

Tính toán tổng cộng có mười bảy tệ, đây là một khoản tiền lớn đối với người chỉ có năm tệ tiền tiêu vặt một tuần như Khanh Lương Lương.

Có điều mấy đồng tiền này nhìn rất bẩn thỉu, còn dính bùn, không biết nhặt ở đâu ra.

【 Nhưng nhiều tiền như vậy đã đủ mua ba, bốn cân cá nhỏ về làm khá cá khô rồi. 】

“Oa, cảm ơn Hoa Lê.”

Bởi vì đám mèo không dùng được cái này nên Tiểu A Lương trịnh trọng cảm ơn rồi nhận lấy.