Hôm nay là thứ sáu, nhà trẻ được nghỉ rất sớm.
Các bác các cô đứng chen chúc nhón chân ở cổng trường chờ đợi, bình thường bọn họ tìm đồ gì là lại phải căng mắt lên mới thấy, bây giờ tìm nhóc con nhà mình lại nhanh chuẩn chính xác như thể máy quét.
Con đường lớn vốn rộng rãi nay lại bị chen chúc đến đông nghẹt, thỉnh thoảng còn có mấy phụ huynh của mấy bé không biết đường xá ra sao, đặc biệt lái xe hơi đến nên lại càng chật chội hơn. Bác bảo vệ ở cổng trường với giáo viên đổ mồ hôi nhễ nhại cố gắng duy trì trật tự, nhưng mà cũng chẳng có tý hiệu quả nào.
Nhưng bắt mắt nhất vẫn là dãy mèo hoang đủ loại màu sắc từ trắng đen đến mướp, đủ loại hoa văn nào là đốm rồi sọc đang nằm bò thành hàng trên vách tường rào gạch đỏ của trường.
Nếu quan sát cẩn thận thêm chút nữa, có thể thấy bên trên cái cây ngô đồng cao lớn xum xuê trong trường học cũng có mấy con đang nằm.
Những cái đuôi nhỏ đầy mê hoặc cứ đung đưa qua lại sau người, đến dáng vẻ cao quý của bé mèo cũng mang theo chút nôn nóng. Lúc này, ánh mắt của đàn mèo đang tập trung nhìn chằm chằm vào cửa phòng học đang đóng chặt trong góc trong cùng.
Trên cánh cửa viết một hàng chữ bằng phông chữ hoạt hình đáng yêu ——
【 Lớp lá hoa hướng dương 】
Bên cạnh còn vẽ một mặt trời nhỏ đáng yêu.
Bên trong phòng học ——
“Được rồi các bạn nhỏ, tiết học hôm nay đến đây là kết thúc.”
Giọng nữ dịu dàng nghe cực kỳ thoải mái, nhưng cô vừa mới dứt lời là đám nhóc con quỷ sứ ngồi bên dưới đã bắt đầu ồn ào hưng phấn. Ríu ra ríu rít, chỉ hận không thể lập tức lao ra khỏi phòng học.
Trong số tất cả những đứa bé ồn ào nhốn nháo, chỉ có một cô bé buộc tóc kiểu quả táo đang lặng lẽ thu dọn sách giáo khoa với cặp sách của mình, cô bé ngồi trong góc trong cùng của phòng học.
Mái tóc ngắn màu đen mềm mại, khuôn mặt mũm mĩm trắng hồng, đôi mắt hơi rũ xuống, hàng lông mi rất dài và dày khẽ run lên để lại một cái bóng nhỏ, trông cô bé như một bé búp bê tinh xảo đáng yêu.
Tiểu A Lương nghiêm túc cẩn thận tẩy sạch những vết bút chì vẽ nguệch ngoạc trên trang sách, sau đó cô bé mới cất sách giáo khoa vào trong cặp sách nhỏ. Tiếp đấy cô bé lại vứt hết đống rác không biết là ai đã bỏ vào ngăn bàn cô vào trong một cái túi nhỏ, buộc chặt lại rồi để bên cạnh chân đợi lát nữa tan học sẽ tiện đường vứt đi luôn.
Cô gái nhỏ nghiêm túc dọn dẹp bàn học của mình, bên cạnh khoé môi hơi mím chặt là hai cái má lúm đồng tiền tròn tròn ngọt ngào đáng yêu.
【 Ồ oa...... Đáng yêu quá trời luôn...... 】
Cách một lối đi nhỏ, Trần Tiểu Vũ lén lút nhìn cô một hồi lâu, cuối cùng cô bé cũng lấy hết can đảm đi đến bắt chuyện, nhưng giọng nói lại nhỏ như tiếng muỗi kêu:
“Ờm cái đó, cậu ——”
Cô bé còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị đồng bọn nhỏ mới làm quen được kéo lại.
“Trần Tiểu Vũ, sao cậu lại nói chuyện với cậu ta thế.”
Bạn nhỏ Ngụy Mẫn cố đè thấp giọng nói, bộ dạng cô bé vừa kỳ lạ vừa như đang ghét bỏ. Trần Tiểu Vũ ngơ ngác quay sang nhìn, cũng nhỏ giọng nói theo cô bé.
“Ừm, không thể làm vậy sao?”
Hôm trước Trần Tiểu Vũ mới chuyển trường đến đây, các bạn nhỏ ở đây đều rất nhiệt tình, cô bé còn quen được rất nhiều bạn tốt, chỉ có cô gái nhỏ ngồi phía cuối lớp học kia lại trông rất kỳ quái, cậu ấy lúc nào cũng ngồi một mình.
Bạn nhỏ kéo cô bé qua một góc thần thần bí bí nói, trốn dưới gầm bàn thì thầm trong căn phòng học đang nô đùa ầm ĩ:
“Mẹ tớ nói, tên của Khanh Lương Lương kia không được tốt, đen đủi. Hơn nữa lúc nào cậu ta cũng đi cùng với một bầy mèo.”
“Ông Hoàng Đại Tiên ở ngã tư đường nói, mấy con mèo đó vừa hung dữ vừa kỳ quặc. Ngày hôm đó, tớ với mẹ tớ đứng ven đường nhìn cậu ta có một cái thôi, mà buổi tối hôm ấy trong nhà tớ đã xuất hiện rất nhiều sâu bọ chết rồi.”
“Gì cơ......”
Trần Tiểu Vũ sợ tới mức bịt kín miệng, đôi mắt cũng trợn tròn. Nhìn dáng vẻ bạn nhỏ như còn có rất nhiều chuyện kỳ quái mà đáng sợ muốn kể thêm cho cô bé biết, nhưng lúc này cô giáo đã vỗ tay, sắp xếp cho cả lớp chuẩn bị tan học.
“Được rồi các bạn nhỏ, bây giờ ngoan ngoãn ra ngoài xếp thành hàng nào.”
“Ô yeah ——”
Chờ đến sau khi tất cả các bạn học nhỏ đều đã hấp tập chạy ra ngoài, Khanh Lương Lương mới đeo cặp sách nhỏ lên lưng rồi chậm rãi đi theo tít phía sau mọi người, cô bé vứt túi rác vào thùng rác trước rồi sau đó mới đi về phía cổng trường.
Tiểu A Lương đứng cạnh cổng như thể đang chuẩn bị tâm lý làm gì đó. Vì thế mấy phút sau, bên cạnh khung cửa được sơn lên màu sắc rực rỡ, một bím tóc nhỏ lặng lẽ chui ra.
Một cục bột nhỏ mũm mĩm cẩn thận ló đỉnh đầu ra trước, sau đó chính là đôi mắt đen nhánh tròn xoe như nai con, lặng lẽ nhìn lên trên bờ tường, nhưng tầm mắt vừa mới liếc qua thôi cô bé đã lập tức mở to hai mắt.
Đôi mắt kia trợn lên tròn xoe giống như quả nho, toàn thân cô bé như thể bị đông cứng tại chỗ, bím tóc nhỏ trên đầu còn lắc qua lắc lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu lập tức ngơ ra.