Kỹ Năng Giả Ngoan Của Bé Điên

Chương 44

Trong lịch sử trò chuyện Nhan Khải Lân liên tục gửi đến mấy tin nhắn, đề tài thảo luận của bọn họ vừa hay lại là Trần Thời Minh. Trần Kỳ Chiêu không có kinh nghiệm anh em tương thân tương ái, Trương Nhã Chi gửi tiền cho cậu còn có thể lý giải thành tiền tiêu vặt, còn việc Trần Thời Minh gửi tiền cho cậu thật sự quá đáng sợ rồi.

[ Cái gì? Anh trai anh gửi tiền cho anh á? ]

[ Anh ấy là Bồ Tát chuyển thế à? ]

[ Nếu mà anh của em cho em tiền, em lập tức nghi ngờ anh ấy làm việc đến ngu luôn rồi. ]

[ Gặp được một người anh trai cho mình tiền không dễ dàng đâu, trân trọng những gì mình có vào lúc này đi anh. ]

Trần Thời Minh nhìn thấy ánh mắt quái dị của Trần Kỳ Chiêu: “Ánh mắt của em nhìn thế là có ý gì đây?”

Trần Kỳ Chiêu ơ một tiếng, “Không, em là đang nghĩ anh là Tán Tài Đồng Tử hay là Bồ Tát chuyển thế.”

Trần Thời Minh: “……”

Kỳ nghỉ sau kỳ thi tuyển sinh đại học dài, nhưng nó lại trôi qua nhanh chóng đối với Trần Kỳ Chiêu. Sau khi cậu hợp tác với điện tử Nhuệ Chấn, tiến triển rất nhanh, dù sao cũng là hạng mục "Tương lai và Kĩ thuật" rất tốt, lúc Trần Kỳ Chiêu gia nhập hạng mục, việc nghiên cứu phát minh đã kết thúc, cho nên vừa mới bắt đầu không bao lâu, cậu đã thấy được kết quả lợi nhuận ngắn hạn và tiềm năng phát triển không ngừng tương lai.

Điều này cũng là bình thường, cho cậu hưởng chút ngon ngọt, sau đó hấp dẫn cậu đầu tư càng nhiều tiền, mỹ danh rằng để làm lớn mạnh hơn, mở rộng thị trường.

Nhưng cũng bởi vì thế, cậu tìm được một ít dấu vết động tay động chân của Lâm Thị từ trên kịch bản của bộ phận marketing điện tử Nhuệ Chấn. Đời trước Trần Kỳ Chiêu nắm rõ bộ phận công ty con của Lâm Sĩ Trung trong lòng bàn tay, có một số việc nhìn như không chê vào đâu được, kỳ thật đã nói trắng ra hết rồi.

Trần Kỳ Chiêu “cam tâm tình nguyện” vào bẫy, quay đầu lại đưa manh mối cho trợ lý Từ, sau đó cũng chưa nói gì, nhưng cậu biết có lẽ tin tức này đã bị đưa đến trên bàn làm việc của Trần Thời Minh rồi.

Kì nghỉ hè ngắn ngủi năm 18 tuổi kết thúc, kết quả của kỳ thi tuyển sinh đại học cũng đã sớm đưa xuống.

Ngày nhập học, trời nắng chang chang, thời tiết vô cùng tốt.

Vào tháng 9, ở thành phố S vẫn còn rất nóng, sau khi làm xong các thủ tục người cũng đổ một chút mồ hôi.

Làm thủ tục nhập học xong rồi về ký túc xá để xếp hành lý, Trần Kiến Hồng và Trần Thời Minh đều đi làm, chỉ có Trương Nhã Chi là có thời gian đến đây. Trần Kỳ Chiêu xin vào ký túc xá một người một phòng, ra vào thuận tiện, cũng không có nhiều hành lý lắm nên đã dọn xong nhanh chóng rồi.

Trương Nhã Chi tham quan một vòng đại học S, nghĩ đến Trần Kỳ Chiêu đi học trọ ở trường sẽ ít khi về nhà, không khỏi lải nhải hai câu: “Thực tế ở đây cũng không xa nhà lắm, nếu ở không quen thì cứ về nhà ở đi.”

Trần Kỳ Chiêu: “Con biết rồi.”

Trương Nhã Chi cũng không ở lại quá lâu, vốn còn muốn ăn một bữa trưa với Trần Kỳ Chiêu, có điều bên phòng làm việc lại phát sinh chút việc nên bà lập tức phải quay về xử lý.

Sau khi Trần Kỳ Chiêu dọn dẹp đồ đạc xong đang định tùy tiện tìm một chỗ ăn trưa, lại nghe được một tiếng kỳ lạ từ cửa truyền vào.

Cậu đi ra cửa xem tình hình, vừa mở cửa đã nhìn thấy Thẩm Vu Hoài đứng ngay đối diện cửa phòng mình.

Nghe thấy tiếng động, Thẩm Vu Hoài quay đầu lại.

Hôm nay anh không đeo kính, mặc một chiếc áo thu vận động màu xanh nhạt.

“Chúng ta lại gặp nhau rồi.” Thẩm Vu Hoài nói: “Buổi trưa tốt lành.”

Trần Kỳ Chiêu nhìn anh, dừng lại nửa giây rồi nói: “Buổi trưa tốt lành.”