“Tần Hành Phong đến tìm Trần Kỳ Chiêu cũng không phải là không lý do, nội đấu trong nhà họ Tần rất nghiêm trọng, anh ta muốn dùng hạng mục này để biến Trần Thị thành nước cờ đầu.” Trần Thời Minh thuận tay ném tài liệu sang một bên: “Trần Kỳ Chiêu ngây thơ chưa có kinh nghiệm, dễ lừa gạt dụ dỗ nhất, tâm tư của Tần Hành Phong này không nhỏ đâu.”
Trợ lý Từ hơi cúi đầu: “Ông chủ, anh có muốn nói rõ chuyện này cho cậu Hai không?”
“Không cần, nếu em ấy chủ động tìm tôi, đương nhiên là rất để ý hạng mục này, tôi sẽ không can thiệp quyết định của em ấy, cho dù có phải chịu tổn thất cũng xem như để em ấy nhớ lâu một chút, coi như cho em ấy luyện tập.” Trần Thời Minh lại lật giở những tài liệu khác, giống như đã dự định sẽ tiếp tục tập trung tinh thần vào việc khác, giọng điệu nhàn nhạt bàn giao: “Chuyện này giao cho cậu, nếu chỗ em ấy nhu cầu gì hoặc là gặp phải vấn đề gì, lập tức báo cáo lại cho tôi.”
Trợ lý Từ gật đầu tỏ vẻ đã rõ, lúc đang muốn rời đi, Trần Thời Minh lại gọi anh ta quay lại.
Đầu của Trần Thời Minh cũng không ngẩng lên, chỉ đơn giản phân phó một câu: “Nếu em ấy có yêu cầu hỗ trợ, cứ để cho em ấy chiếm lợi chút đi.”
-
Trong một câu lạc bộ ở thành phố S, mấy thanh niên tụ tập lại cùng một chỗ, không ít người trên mặt vẫn còn mang theo trạng thái nôn nao sau khi say rượu suốt một đên.
“Cái gì cơ? Cậu cũng bị kéo vào sổ đen rồi á?”
“Chắc là kéo vào sổ đen rồi, gọi không được.”
“Đổi số khác thử xem.”
“Chẳng lẽ Trần Kỳ Chiêu bị anh cả của cậu ta phạt thật à, hai ngày nay cũng không có tin tức gì, trong nhóm cũng không lên tiếng.”
Đám thanh niên tụ tập lại một chỗ, biểu cảm trên mặt cũng khác nhau, giống như đầu óc vẫn còn mơ hồ. Tuy biết rằng hai anh em nhà họ Trần không hợp nhau, nhưng trong quá khứ chuyện cãi nhau cũng chỉ vào buổi tối đó, ngày hôm sau Trần Kỳ Chiêu vẫn liên lạc với họ giống như không có chuyện gì cả. Ngày hôm qua đúng lúc Nhan Khải Lân về nước, bọn họ cũng đã chuẩn bị tiệc để đón gió tẩy trần xong xuôi, còn cố ý dành thời gian liên hệ với Trần Kỳ Chiêu, ai ngờ gọi được điện thoại đến lại không có người nhận, cuối cùng còn trực tiếp tắt máy.
Giờ đừng nói đến liên hệ được với người ta, điện thoại của bọn họ đều bị kéo vào sổ đen.
Lên mạng để tìm người lại càng không đáng tin, những tin nhắn được gửi đi giống như đá chìm đáy biển vậy.
Trình Vinh tay cầm di động, nhíu mày thật chặt.
Trần Kỳ Chiêu là người như thế nào nào, anh ta hiểu rõ nhất, ngày thường có thể dễ dàng gọi đến gọi đi, ra tay lại rộng rãi, tuy rằng tính tình hơi xấu, nhưng từ trước đến nay rất dễ bắt chẹt, không thông minh như vậy. Tình hình giống như bây giờ vẫn là lần đầu tiên thấy, anh ta không nghĩ rằng Trần Kỳ Chiêu sẽ chủ động kéo người khác vào sổ đen.
“Lân Tử, cậu cũng bị kéo vào sổ đen à?” Trình Vinh kiềm chế nghi hoặc trong lòng, quay đầu lại hỏi một nam sinh khác.
Nam sinh có mặt mũi trông khá non nớt, trông có vẻ tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng cậu ta lại cắt tóc một phân, ở vùng da lộ ra bên ngoài còn có vài hình xăm, trông cũng là một người có tính cách khá táo bạo. Lúc này tay cậu ta không ngừng lặp lại bấm gọi điện thoại, nhưng không biết phải làm sao vì sau đó chỉ có giọng nữ máy móc lặp đi lặp lại, cậu ta không kiên nhẫn nói: “Không phải do điện thoại của anh ấy hết tiền chứ?”
Mặt của Nhan Khải Lân lộ ra vẻ kinh ngạc: “Tôi về nước mà đến tiệc đón gió tẩy trần của tôi cũng không tới.”